Người dịch: Whistle
"Vị này." Vương Hổ bước tới trước mặt một ông lão, lớn tiếng giới thiệu nói:
"Bằng hữu của con, Bách Khất Tẩu Điền Hồ, tu vi Đạo cơ trung kỳ, cũng là người có tu vi cao nhất trong số chúng ta."
"Nói đùa." Mặc dù Điền Hồ tuổi đã rất cao, nhưng lại không ngần ngại luận giao ngang hàng với Vương Hổ, lão híp mắt cười nói:
"Lão hủ cũng chỉ tu hành nhiều hơn ngươi mấy năm, may mắn tiến giai Đạo cơ trung kỳ mà thôi."
"Luận thực lực lại không bằng tiểu tử ngươi và Nông tiên tử."
"Ây, đừng nói như vậy." Vương Hổ lắc đầu:
"Lão già nhà ông giấu kỹ lắm, ai cũng không biết bản lĩnh cuối cùng của ông ra sao."
"Sư phụ, người đừng bị dáng vẻ khúm núm này của lão ta lừa, lão ta âm hiểm lắm đấy."
"A. . ." Điền Hồ trợn trắng mắt:
"Còn nói là bằng hữu, có người bán bằng hữu giống như người sao?"
"A!" Vương Hổ cao giọng nói:
"Đây chính là sư phụ ta, giống như tái sinh phụ mẫu, ở trước mặt ngài thì ta há có thể không thành thật?"
"Được rồi." Mạc Cầu lắc đầu nhấc tay:
"Nói một chút chính sự đi, để ta tới đây là muốn làm gì?"
Trong lúc rảnh rỗi, hắn bị Vương Hổ kéo tới đây, chỉ nói là có việc muốn nhờ, nhưng lại không nói là chuyện gì.
"Việc này nói ra thì sẽ rất dài." Ánh mắt Vương Hổ chuyển động, suy nghĩ một chút rồi nói:
"Sư phụ cũng biết rồi, trong Nhạn Đãng sơn mạch này có rất nhiều tu sĩ tu hành."
"Có người là tà đạo Thiên Tà Minh, cũng có tán tu dốc lòng tu hành."
"Cho dù là gia nhập Thiên Tà Minh thì cũng chưa chắc đều là tà đạo." Nông Nghĩa Tuyết lập tức tiếp lời:
"Cũng có thể là bị người ép buộc, hay là thân thụ ước thúc, có chút bất đắc dĩ."
Ánh mắt Mạc Cầu khẽ nhúc nhích, chậm rãi gật đầu.
Nhạn Đãng sơn mạch rộng lớn như vậy, đừng nói là Thiên Tà Minh, ngay cả Thái Ất tông cũng không thể chiếm cứ hết được.
Trong đó thì tán tu là thành phần phức tạp nhất.
Nông Nghĩa Tuyết nói như vậy cũng không sai, chẳng qua thái độ của nàng lại làm cho người ta nghiền ngẫm.
"Đúng, Nông đại tỷ nói đúng lắm." Vương Hổ liên tục gật đầu, dường như có phần e ngại đối phương:
"Có ít người bất đắc dĩ lắm mới gia nhập Thiên Tà Minh, giống như nhị tỷ Mạn nhi."
"Ồ?"
Mạc Cầu nghiêng đầu, nhìn về phía hai nữ, như có điều suy nghĩ.
"Tiền bối." Âu Dương Mạn thấy thế bèn vội vàng la lên:
"Vào mấy năm trước thì nhị tỷ đã kết thành đạo lữ với Tôn Mâu của Huyền Phong cốc, mà tên Tôn Mâu kia lại là cháu của một vị trưởng lão trong Thiên Tà Minh."
"Cho nên mới. . ."
"Thực ra cả hai người bọn họ đều một lòng tu hành, thực sự không muôn tham dự vào cuộc chém giết của song phương."
"Không sai." Chu Lỗi tiếp lời:
"Ta cũng có quen biết với Tôn đạo hữu, cho nên cũng có hiểu biết nhất định về người này, Tôn đạo hữu tuyệt đối không phải là tu sĩ tà đạo gì đó."
"Lần này Tôn đạo hữu bị ép phải gia nhập Thiên Tà Minh cũng là vì bất đắc dĩ."
"Ngô. . ." Mạc Cầu lộ vẻ trầm ngâm, cũng không có ý định truy tra đến cùng, nói:
"Cho nên các ngươi định làm như thế nào?"
"Đơn giản!" Vương Hổ vỗ tay một cái, nói:
"Con và các đạo hữu đây đã từng khuyên qua Tôn đạo hữu và Mạn nhi nhị tỷ rồi, nhưng mà hai người bọn họ bị khốn trong huyết mạch thân tộc, khó mà buông tay."
"Nhất là biểu tỷ của Tôn đạo hữu, còn nhiều lần cản trở, làm cho người ta cảm thấy chán ghét."
"Cho nên. . ."
"Sau khi trao đổi thì song phương đã quyết định đấu pháp một trận, để cho bọn hắn biết chuyện này không thể được mà chủ động lui ra."
"Đấu pháp?" Mạc Cầu híp mắt.
"Không sai!" Vương Hổ gật đầu:
"Bên phe chúng ta ra mấy người, Tôn đạo hữu cũng mời mấy người, sau đó đấu pháp một trận."
"Nếu như phe ta thắng thì bọn hắn sẽ lui ra Thiên Tà Minh, tìm một nơi thanh tịnh để né tránh phân tranh."
"Nếu như phe họ thắng thì chúng ta không được nhúng tay vào nữa."
"Thì ra là như vậy." Mạc Cầu hiểu rõ, lại nói:
"Chỉ là tại sao các vị không thỉnh vài vị cao thủ Đạo cơ hậu kỳ?"
"Sư phụ, ngài quá để mắt chúng ta." Vương Hổ nghe vậy liền cười khổ:
"Tu sĩ Đạo cơ hậu kỳ làm gì mà dễ nhận biết như vậy, nhất là ở trong tán tu."
"Ngài thân là Trưởng lão Nội môn, còn là cao thủ luyện đan, mỗi ngày đều kết giao với đại nhân vật."
"Nhưng con và các vị đạo hữu đây thì không được!"
Nói xong y liền liên tục lắc đầu.
Mặc dù Vương Hổ có quen biết với Vương Thiền, nhưng ở Thái Ất tông thì y cũng thuộc nhân viên ngoài biên chế, cũng không được chào đón.
Về phần những người khác nhân thì đều là tán tu.
Những vị cao thủ Đạo cơ hậu kỳ trong tán tu đều là tiếng tăm lừng lẫy, cũng rất khó mời.
Như vậy xem ra, Mạc Cầu quả là trợ thủ đắc lực.
"Thế nhưng là. . ."
Mạc Cầu nhìn về phía mấy người:
"Chẳng lẽ phe đối diện không mời được cao thủ sao?"
"Đại khái là khó." Âu Dương Mạn tiếp lời:
"Đại đa số người mà nhị tỷ quen thì chúng tôi cũng biết, trong đó cũng không có cao thủ gì."
"Dù là có, nể tình quan hệ lúc trước nên sẽ không nhúng tay vào."
"Vả lại, hai người nhị tỷ cũng không thích bị cuốn vào chuyện này, cho nên cũng sẽ không để tâm."
"Tiền bối, ngài cứ yên tâm đi, tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện ngoài ý muốn."
Mạc Cầu chậm rãi gật đầu, bỗng nhiên lông mày nhíu lại, ánh mắt cổ quái mắt nhìn về phía Âu Dương Mạn.
Trong tình huống không quen biết thì đa phần tu sĩ đạo cơ đều là ngang hàng luận giao.
Giống như Nông Nghĩa Tuyết, Điền Hồ.
Mặc dù bằng hữu của bọn hắn, Vương Hổ, là đồ đệ của Mạc Cầu, nhưng cũng sẽ không tự hạ thân phận.
Mà nữ nhân tên Âu Dương Mạn này lại gọi mình là tiền bối.
Tâm tư này?
Mạc Cầu liếc nhìn Vương Hổ.
Cái tên mập có vẻ ngoài xấu xí này lại rất có tình kiếp nha.
Ngoại trừ Âu Dương Mạn và Vương Thiền ra, Mạc Cầu nhớ là ở bên cạnh y còn có một người tên là Hàn Tiểu Tiên nữa.
Đợi lên hỏi rõ chuyện đã xảy ra thì Mạc Cầu cũng cảm thấy yên lòng.
Xem ra chuyến hành trình hôm nay chỉ là một trận đấu pháp bình thường giữa những người tu hành với nhau mà thôi.
Mặc dù song phương đều thuộc trận doanh khác nhau, nhưng lại có không ít quan hệ, cho nên sẽ không có khả năng làm lớn chuyện.
Thậm chí vì để phòng vạn nhất, thời gian chuẩn bị cũng rất vội vàng.
Chỉ có một ngày!
Như vậy cho dù phe nào nhận biết cao thủ đỉnh tiêm thì cũng không có thời gian để đi mời.
Người giao thủ cuối cùng đại khái vẫn là người quen.
Hoặc là.
Người đến góp cho đủ số.
Giống như Mạc Cầu!
Không sai, mặc dù Vương Hổ ăn nói đao to búa lớn, nhưng theo người khác thì Mạc Cầu chỉ tới góp cho đủ số.
Tu vi Đạo cơ sơ kỳ, Pháp lực yếu ớt, cho nên thực lực cũng chẳng mạnh được đến đâu.
Dù sao mọi người đều biết, tu sĩ tinh thông ngoại đạo đều thường không quen chém giết với người khác.
Luyện Đan đại sư thì càng là như vậy.
Từ thái độ của đám người Nông Nghĩa Tuyết liền có thể nhìn ra.
Bọn họ cung kính hữu lễ với Mạc Cầu đa phần là vì thân phận đệ tử Thái Ất tông và Luyện Đan sư.
Mà không phải bởi vì thực lực của hắn.
Mà Âu Dương Mạn thì lại bởi vì Vương Hổ cho nên ánh mắt nhìn Mạc Cầu có thêm vài phần thân cận.
Một canh giờ sau.
Mạc Cầu đang nhắm mắt dưỡng thần chậm rãi mở mắt ra.
"Đến rồi!"
Vương Hổ cũng phản ứng lại, Phong Lôi kiếm quang xuất hiện trên người, y đã lao thẳng lên không trung.
Nhìn về phía một đóa tường vân đang bay thẳng tới rồi hét lớn:
"Trang Nhị tỷ, các người tới hơi chậm một chút!"
"Bạch!"
Tường vân dừng lại giữa không trung, một người trên đó lạnh giọng nói:
"Vương mập mạp, còn chưa tới thời gian ước định, ta thấy ngươi là đang ngứa da nên không nhịn được đúng không?"
"Vu Nam Lộ." Vương Hổ nhăn mày:
"Một người nhiều chuyện ngươi coi chừng không gả được, có bản lĩnh thì hai chúng ta so tay một chút?"
"Chả lẽ lại sợ ngươi!"
Một người ở đối diện quát lên rồi bay ra, hồng ảnh như lửa, là một nữ tử mạnh mẽ có tướng mạo bất phàm.
Có lẽ người này chính là vị biểu tỷ đã cản trở hai người kia.
Khóe miệng Vương Hổ hơi vểnh lên, mở hai tay ra, vỗ cánh giống như chim bay, Phong Lôi song kiếm lập tức xuất hiện.
Trong hư không, mơ hồ có phong lôi kích đãng.
"Nam Lộ, không nên vọng động." Trên đám mây có người mở miệng nói:
"Đừng vội, chào đón chính chủ rồi nói."
"Hừ!"
Vu Nam Lộ chớp chớp đôi mắt đẹp, lập tức hừ lạnh một tiếng rồi thu hồi Phi kiếm:
"Vương mập mạp, tạm thời tha cho ngươi một lần."
"Ai tha cho ai còn không nhất định đâu." Vương Hổ bĩu môi, cũng không cưỡng ép động thủ, thu kiếm hạ xuống dưới.
Đóa tường vân ở đối diện cũng hạ xuống đất, trên đó có năm người, và có bốn người đều là nữ tử.
Tứ nữ đều có tư sắc, hoặc hồn nhiên, hoặc oai hùng, hoặc đoan trang, hoặc thanh thuần, không có trường hợp cá biệt.
Trong đó có một nữ tử đang quét mắt toàn trường, đôi mắt đẹp bỗng nhiên co rụt lại.
"Là ngươi?"
"Là ngươi!"
Nhìn thấy người tới, Mạc Cầu cũng chậm rãi đứng lên, vẻ mặt lạnh lùng, một cỗ sát ý vô hình tản ra.
"Sư phụ, hai ngươi nhận biết sao?"
"Khổng cô nương, người kia là ai?"
Vương Hổ, Vu Nam Lộ đồng thời mở miệng, không khí trong sân cũng đột nhiên trở nên khẩn trương.
"Họ Mạc, không ngờ chúng ta lại có thể gặp mặt nhanh như vậy." Cô gái đối diện nheo đôi mắt đẹp lại, lạnh lùng mở miệng:
"Chúng ta vẫn rất hữu duyên!"
"Mạc mỗ cũng không ngờ." Mạc Cầu gật đầu:
"Thật là trùng hợp, hôm nay ngươi ta nên đánh một trận để kết thúc ân oán."
Người này rõ ràng là Khổng Thanh Nghiên mà hắn vừa mới gặp trước đó vài ngày, đã từng quen biết.
Hiển nhiên.
Hiện giờ thì hai người đều đã biết được tính danh và lai lịch của nhau, sát ý trên người không giảm.
"Không vội." Đôi mắt đẹp của Khổng Thanh Nghiên chớp động, mở miệng chất vấn:
"Ta cũng phải thỉnh giáo các hạ một chút, Tôn đạo hữu chính là thân quyến của Trưởng lão Minh ta, các ngươi muốn bọn họ phân rõ giới hạn với thân tộc của mình là đạo lý gì?"
"Chẳng lẽ chỉ bởi vì yêu cầu của Thái Ất tông các ngươi mà người khác phải bỏ qua thân hữu của mình hay sao?"