Người dịch: Whistle
"Đánh rắm!" Vương Hổ quát:
"Nhị tỷ vốn cũng không định gia nhập Thiên Tà minh của các ngươi, là các ngươi mạnh mẽ ép buộc, bây giờ còn tới đây lý luận hay sao?"
"Đồng tộc huyết mạch, há có thể nói cắt đứt liền có thể cắt đứt được?" Vu Nam Lộ lạnh lùng nói:
"Đây chính là sự thật, ngược lại là các ngươi, cường đoạn nhân luân, quá mức bá đạo!"
"Thiên Tà Minh, là Tà đạo!"
"Ngậm máu phun người, cũng bởi vì có chứ tà này thì chính là tà đạo sao? Nên biết cái tên Thiên Tà Minh này là do Thái Ất tông các ngươi ban cho, ta minh vốn tên là Thiên Minh."
"Thiên minh? Một đám ô hợp, cũng xứng?"
"Thiên Minh thành lập là vì tập hợp chúng lực, để khi ở trong Nhạn Đãng sơn mạch này không đến mức phải gặp được nguy hiểm, trong minh một lòng cầu đạo, hạng người đức cao vọng trọng cũng không phải là ít, ngược lại là Thái Ất tông các ngươi, phần lớn đều là hạng người giả nhân giả nghĩa!"
"Đánh rắm!" Vương Hổ gầm thét:
"Người của Thiên Tà Minh các ngươi giết người luyện bảo, còn lấy tinh huyết của người khác?"
"Người càng nhiều thì sẽ khó tránh khỏi bỏ bê ước thúc, chẳng lẽ Thái Ất tông liền không có người phạm phải môn quy sao?"
"Cho dù phạm vào môn quy thì cũng tốt hơn các ngươi nhiều!"
Hai người ngươi một lời, ta một câu, cãi nhau ngày càng kịch liệt.
Xem ra bọn hắn đều đã rất quen thuộc đường lối của nhau, trong lúc nhất thời cũng khó phân thắng bại.
Mà bên này thì Phương Sơn Nhị Tú và hai vợ chồng Tôn, Trang đang bị kẹp ở giữa, sắc mặt cực kỳ khó coi.
Có lòng muốn khuyên can, nhưng lại không biết nên mở miệng như thế nào.
"Đủ rồi!"
Đột nhiên.
Khổng Thanh Nghiên cao giọng quát, đôi mắt đẹp nổi lên hàn quang:
"Việc đã đến nước này, miệng lưỡi lợi hại thì có ích lợi gì? Vẫn là làm theo quy củ lúc tới, ba cục thắng hai."
"Ả yêu nữ nhà ngươi có lai lịch ra sao?" Vương Hổ giương cổ lên, nói:
"Nhận biết sư phụ ta? Xem ra trước đây có thù, không bằng hai chúng ta so tay một chút trước đi?"
Khổng Thanh Nghiên là Đạo cơ trung kỳ.
Sư phụ mình cũng chỉ là Đạo cơ sơ kỳ, Vương Hổ cũng không cảm thấy phe mình có bao nhiêu phần thắng.
Mặc dù tu vi của Vương Hổ cũng là Đạo cơ sơ kỳ, nhưng lại có một vài thủ đoạn mạnh mẽ.
Cho dù không địch lại thì muốn bảo mệnh cũng không thành vấn đề.
Vương Hổ nghĩ vậy liền bước ra một bước, muốn dò xét thực lực của nữ nhân này một phen.
Cũng thuận tiện dò đường cho Mạc Cầu.
"Chỉ bằng ngươi, cũng xứng động thủ với Thanh Nghiên?" Vu Nam Lộ hừ lạnh:
"Thanh Nghiên chính là tỷ muội mà ta đã kết bạn mấy năm trước, lần này tới đây là để giáo huấn các ngươi một chút."
Nói xong liền lao tới, một thanh Phi kiếm màu đỏ thẳm trực chỉ Vương Hổ từ xa:
"Muốn động thủ thì qua cửa ải của ta trước!"
"Tốt!" Đôi mắt của Vương Hổ co rụt lại, quát:
"Họ Vu, ta đã sớm nhìn ngươi không vừa mắt rồi, hôm nay liền để cho ngươi biết được sự lợi hại của ta."
Dứt lời, Phong Lôi song kiếm khuấy động mà ra.
Mặc dù trên miệng Vu Nam Lộ nói rất lợi hại, nhưng cũng biết là thực lực của Vương Hổ không yếu, ả hừ lạnh một tiếng rồi ngự kiếm về thủ.
Phi kiếm màu đỏ thẳm bay múa một đoàn, ngăn cản kiếm quang.
Không ngờ là kiếm quang của song phương vừa chạm vào thì Phong Lôi Kiếm của Vương Hổ đã lộ ra phong mang kinh người.
Phong kiếm hư bổ, Lôi kiếm oanh minh, chỉ hơi dừng lại một chút liền tiến quân thần tốc.
Bất luận là ngự kiếm pháp hay là phẩm chất của Phong Lôi song kiếm đều mạnh mẽ ngoài ý liệu!
Phong Lôi Kiếm Quyết của hắn cũng có cảnh giới cực cao.
Dù chưa đạt tới cảnh giới Tình Kiếm giao hòa, nhưng bởi vì huyết mạch nguyên cớ nên có thể làm được tâm tùy ý động.
Niệm động kiếm xuất, cho dù là biến hóa cực kỳ phức tạp thì cũng không có chút nào trắc trở nào.
Vu Nam Lộ biến sắc, vội vàng run tay tế ra một áng mây màu mực để bao phủ lấy bản thân.
Áng mây xuất hiện hai màu đỏ trắng, đỏ như lửa, trắng như điện, tầng tầng lớp lớp bao trùm một phương.
Phong Lôi kiếm điên cuồng đột tiến, lại bị áng mặt kéo chặt lấy, cuối cùng cũng không thể đột phá tầng phòng ngự cuối cùng.
Vương Hổ nhướng mày, ngự kiếm lui về, đồng thời dẫn đạo vô số tia chớp đánh bay đột kích thế công.
"Họ Vương, ngươi chỉ có vài chiêu này thôi sao." Vu Nam Lộ ẩn thân trong áng mây, cười lạnh mở miệng:
"Không có mấy chiêu thức này, để ta xem ngươi còn có thủ đoạn gì?"
Vào mấy năm trước, Vu Nam Lộ đã tiến giai Đạo cơ trung kỳ, mặc dù không đủ nội tình, nhưng cũng mạnh hơn sơ kỳ.
Chỉ cần có thể cầm cự được, sau đó liền sẽ thì xem ai tiêu hao Pháp lực nhanh hơn.
Vương Hổ chắc chắn sẽ không phải là đối thủ của Vu Nam Lộ.
"Hừ!"
Vương Hổ hừ lạnh, thân thể nhảy lên trước, trên thân phong lôi kích đãng, trong nháy mắt đã tương dung với kiếm quang.
Thân Kiếm Hợp Nhất, kiếm quang chói lọi.
Một đạo Phong Lôi kiếm mang xuyên thủng tầng phòng ngự của phi kiếm chỉ trong nháy mắt, sau đó liền đâm thẳng tới áng mây.
Đám người thấy thế sắc mặt đều nghiêm lại.
Khi tu sĩ đấu pháp, phần lớn đều giấu thân thể của mình ở hậu phương, sau đó cầm hộ thân chi bảo ngự kiếm giết địch, như vậy liền có thể bảo vệ bản thân không việc gì.
Mặc dù Thân Kiếm Hợp Nhất có thể gia tăng một chút uy lực, nhưng một khi bị thương thì tuyệt đối không phải bị thương là xong việc.
Không ngờ rằng Vương Hổ lại quyết tuyệt như vậy.
Vu Nam Lộ cũng biến sắc, trong lòng liền càng hoảng hốt.
Trong lúc vội vàng liền phạm sai lầm, áng mây phòng ngự ở trước người vậy cũng vì vậy mà chậm lại, bị kiếm quang phá vỡ.
Chẳng qua Vu Nam Lộ cũng là người có quyết đoán, ánh mắt liền trở nên hung ác, đột nhiên bấm niệm pháp quyết dẫn động Cấm pháp nội uẩn trong áng mây.
"Oanh!"
Hỏa lôi oanh minh.
Một đoàn hồng mang chói mắt nở rộ giữa không trung, vụ nổ kinh khủng này cũng đẩy cho Vu Nam Lộ điên cuồng lùi về phía sau.
Đây là thủ đoạn lưỡng bại câu thương.
Nhưng chỉ cần thủ đoạn xảo diệu, liền có thể để cho mình lấy bị thương làm đại giới để đánh tan thế công đột kích của đối thủ.
"Ông. . ."
Đột nhiên.
Trong tiếng nổ đầy trời xuất hiện một luồng kiếm quang trắng xám, kiếm quang này đang di chuyển nhanh như điện thiểm trong phạm vi vụ nổ.
Chuyển hướng vài cái đã tìm được khe hở để chui vào, xuất hiện ở trước người Vu Nam Lộ.
"Hắc hắc. . ."
Vương Hổ cười lạnh:
"Họ Vu, hảo quyết đoán, nhưng Vương mỗ cũng không kém."
Lúc này, kiếm quang của Vương Hổ đã ảm đạm, toàn thân cháy đen, duy chỉ có hai mắt vẫn sáng tỏ kinh người.
Phong lôi kích đãng, tốc độ tăng lên trong nháy mắt, nghiêng nghiêng chém xuống.
"Không được!"
"Đừng!"
Phương Sơn Tam Tú đồng thanh hét lớn, vị Tôn đạo hữu kia cũng là sắc mặt đại biến.
Chẳng qua có người phản ứng càng nhanh hơn, đôi mắt đẹp của Khổng Thanh Nghiên co rụt lại, kiếm quang như nước bao trùm toàn trường.
Chỉ trong một cái chớp mắt.
Một làn âm phong thổi qua, giống như có một bức tường gió đột ngột xuất hiện căn cách thế giới bên trong và bên ngoài.
"Đinh đinh. . . Đương đương. . ."
Tiếng va chạm lọt vào tai, tia lửa bắn tung tóe, mặc dù kiếm quang như nước kéo dài, nhưng cũng không phá nổi làn âm phong kia.
"Bành!"
Trong lúc tối hậu quan đầu, Vương Hổ đảo ngược Phi kiếm, thừa dịp Vu Nam Lộ thất thần trong chớp mắt đó đã đập choáng ả ta.
Y quay đầu nhìn xem kiếm quang đầy trời kia, không nhịn được há miệng mắng to:
"Tiện nhân, không tuân theo quy củ tập kích!"
"Có bản lĩnh thì dùng đao thật thương thật chiến với ta một trận. . ."
Vương Hổ còn chưa dứt lời thì sắc mặt bỗng nhiên đại biến, Lôi quang lóe lên, trong nháy mắt đã biến mất không thấy gì nữa.
Mà chỗ mà y vừa đứng lại đột nhiên xuất hiện một cái vòng xoáy màu đen cuốn Vu Nam Lộ vào trong đó.
"Đinh linh linh. . ."
Tiếng chuông thanh thúy vang lên, sóng âm vô hình giống như những thanh lợi kiếm điên cuồng đuổi theo giảo sát Vương Hổ.
Sóng âm chấn động, khúc chiết uyển chuyển.
Chỉ một thoáng, cơ hồ đầy trời đều là Kiếm khí, uy lực kinh khủng này đã khiến cho không ít người ở đây cảm thấy phát lạnh trong lòng.
Pháp lực của người này. . .
Rất kinh khủng!
Loại âm công chi pháp này cũng cực kỳ kinh người.
May mà Vương Hổ dung hợp huyết mạch của Phong Lôi Chuẩn, vốn đã giỏi về phi độn, lại thêm Phong Lôi Kiếm Quyết.
Dưới tình huống toàn lực ứng phó, y giống như một đạo điện quang lấp lóe giữa không trung, trong chớp mắt đã lượn hết mấy chục vòng.
Nhưng mà.
Mặc dù Vương Hổ đã điên cuồng né tránh, nhưng cũng bị kiếm khí đầy trời làm cho phạm vi di động càng ngày càng nhỏ.
Thời gian dần trôi qua, liền bị kiếm khí bao phủ.
"Sư phó cứu mạng!"
Vương Hổ kêu to.
Mạc Cầu nhìn về phía đối diện, cong tay búng ra, mười tám luồng Lôi Trạch Âm Hỏa Kiếm đã xông phá chân trời.
Hỏa Diễm kiếm khí run nhẹ giữa không trung, sóng âm đầy trời lập tức tiêu tán vô tung.
Đám người ở đây thấy vậy đều co rụt đôi mắt.
Tại sao lại như vậy?
Tại sao lại nhẹ nhàng như vậy?
Những người ở đây đều biết rõ thực lực của Khổng Thanh Nghiên mạnh như thế nào
Vừa ra tay đã khiến cho Vương Hổ thích chiếm tiện nghi trên miệng điên cuồng chạy trốn.
Kiếm khí đầy trời, bao trùm đâu chỉ vài dặm, giống như thủy triều bôn dũng, giống như vô cùng vô tận.
Uy thế cực thịnh, khiến cho người ta cảm thấy kinh ngạc.
Huyết mạch của Vương Hổ khác thường, kiếm pháp xuất chúng, thậm chí có thể áp chế cả một vị Đạo cơ trung kỳ như Vu Nam Lộ.
Lúc này lại tràn ngập nguy hiểm.
Nhưng.
Khi ở trước mặt Mạc Cầu, chính công kích có uy thế cực thịnh này lại bị hắn càn quét hết sạch dễ như trở bàn tay.
Chuyện này không phải vì Khổng Thanh Nghiên thủ hạ lưu tình.
Mà là vì hắn đủ mạnh!
Rõ ràng là Pháp lực trên người rất yếu ớt, nhưng uy năng của Cấm pháp dẫn động liệt diễm lại cực kỳ khủng bố!
Điều này cũng khiến cho đám người Điền Hồ có phần khinh thị lúc đầu cũng phải nghiêm mặt, ánh mắt kinh nghi.
Vương Hổ lại thật sự tìm được một vị cao thủ!