Người dịch: Whistle
"Tốt!"
Khổng Thanh Nghiên gầm thét, thân hình bay thẳng lên không trung, đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm vào Mạc Cầu, mặt hiện nồng đậm sát cơ:
"Họ Mạc, hôm nay chúng ta liền phân ra thắng bại, cũng quyết sinh tử!"
Dứt lời.
Sắc mặt của đám người đều đại biến.
Nhất là ba tỷ muội của Phương Sơn Tam Tú, trên mặt còn hiện ra vẻ lo lắng, nhưng lại bị uy thế ở phía trên ép cho khó mở miệng.
Cuộc giao đấu ngày hôm nay, tuy rằng song phương đều có địch ý, nhưng lại không sát cơ.
Dù sao căn nguyên cũng là chuyện của ba tỷ muội, mặc cho kết cục của chuyện này có ra sao thì tình nghĩa vẫn còn.
Cho dù là Vương Hổ không thích Vu Nam Lộ thì trong lúc tối hậu quan đầu cũng chỉ đánh cho ngất xỉu.
Nếu như thật sự xảy ra nhân mạng. . .
Vậy thì sợ là tình nghĩa tỷ muội phải thật sự dừng lại ở đây rồi!
"A. . ." Mạc Cầu phất tay áo vọt lên, mặt không đổi sắc:
"Hôm đó là do các hạ tập kích Mạc mỗ trước, ta còn chưa đi gây chuyện với ngươi mà ngươi lại còn tới kiếm chuyện với ta."
"Xem ra ngươi thật sự là quý nhân nhiều chuyện hay quên." Khổng Thanh Nghiên nở một nụ cười lạnh, chân ngọc điểm qua, trên người xuất hiện nhưng đạo tàn ảnh không ngừng du tẩu, hiển nhiên là đang cố kỵ Kiếm Khí Lôi Âm của Mạc Cầu:
"Năm đó ở Đông An phủ, gia sư chết trong tay ngươi, Thanh Nghiên đã từng lập thệ, thù này không báo, thề không làm người!"
"Sư phụ ngươi?" Mạc Cầu nhíu mày:
"Vị nào?"
"Ngươi. . ." Khổng Thanh Nghiên biến sắc, nghiến chặt hàm răng, cả giận nói:
"Lúc ấy gia sư phụng mệnh đến chặn đường khi ngươi muốn rời khỏi Đông An phủ, kết quả một đi không trở lại, chẳng nhẽ ngươi quên rồi?"
"Người đàn ông trung niên thông hiểu Huyền Ngọc Chưởng và Ngọc Địch Truy Hồn."
"Thật sao?" Mạc Cầu nhíu mày, lập tức tiếc nuối lắc đầu:
"Xin lỗi, lúc đó ta nhiều lần hạ sát thủ, người chết trên tay Mạc mỗ thật sự là không ít, cho nên không nhớ được."
Thật ra trong ấn tượng của Mạc Cầu đúng là có một người như vậy.
Chẳng qua chuyện này đã trôi qua quá lâu rồi, hình như người này là bị hắn tiện tay một chưởng vỗ chết.
Ấn tượng mờ nhạt.
Nếu như không phải đối phương nhắc lại thì sợ là hắn cũng sẽ không nghĩ tới, chuyện phiền phức năm đó lại kéo dài đến nay.
"Muốn chết!"
Khổng Thanh Nghiên nghe vậy liền giận dữ, kiếm quang lóe lên trước người, kiếm khí vô ảnh vô hình bao phủ toàn trường.
Cho đến lúc này, Mạc Cầu mới nhìn rõ kiếm khí của đối phương.
Vô Ảnh Kiếm!
Vô Ảnh Kiếm được xem là một cách gọi của phi kiếm, chỉ cần là Phi kiếm trong suốt thì đều được gọi như vậy.
Mà thanh Phi kiếm của Khổng Thanh Nghiên không chỉ trong suốt mà còn vô ảnh vô hình.
Thiên Ma Vô Ảnh Kiếm!
Trong tình huống kiếm khí đầy trời này, cho dù Mạc Cầu có Linh Quan Pháp Nhãn thì cũng không thể truy tung được vị trí chính xác của phi kiếm.
Hai mắt của hắn lập tức co rụt lại, quanh người hiện lên hỏa quang, chín còn hỏa long dài đến hơn mười trượng gào thét bay ra.
"Rống!"
Hỏa long há miệng lớn phun ra liệt diễm.
Liệt diễm sền sệt như nham tương, giống như lôi đình, hội tụ thành kiếm, bay thẳng hơn một dặm, theo đầu rồng đong đưa mà quét ngang bốn phương tám hướng.
Cửu Long, cửu kiếm.
Chỉ cần giương lên phía trước một cái, kiếm khí trong tràng đã không thành hình.
Từ Linh hỏa phẩm giai tiến giai đến thất phẩm, uy lực của Cửu Hỏa Thần Long Tráo đã không kém gì cấm pháp thần thông của cao thủ Đạo cơ hậu kỳ.
"Tốt!"
Hai mắt Vương Hổ sáng lên, lớn tiếng nôn nóng quát:
"Thần thông của sư phụ thật là mạnh, giáo huấn cho ả. . . Nữ nhân kia một trận đi."
Vương Hổ vốn còn muốn nói cho đã miệng, chẳng qua khi nghĩ đến hậu quả thì liền thay đổi.
"Môn thần thông này của Mạc đạo hữu đứng là rất cao minh." Điền Hồ chống trượng, vẻ mặt ngưng trọng:
"Hình như ngọn lửa này là một loại Linh hỏa nào đó?"
"Không chỉ một loại." Đại tỷ của Phương Sơn Tam Tú Nông Nghĩa Tuyết lắc đầu nói:
"Thậm chí không chỉ hai ba loại, sợ là do nhiều loại Thiên Địa Linh hỏa hội tụ mà thành mới có được uy năng này."
"Khó trách. . ."
"Rõ ràng là Pháp lực không mạnh, nhưng uy lực của Thần thông Pháp thuật lại cường hãn như vậy, đây là một loại thiên phú đặc thù nào đó sao?"
Nói xong liền nhìn về phía Vương Hổ ở bên cạnh.
Nông Nghĩa Tuyết biết được thiên phú khống chế phong lôi trên người Vương Hổ là ở hậu thiên được đến.
Chẳng lẽ thiên phú khống hỏa của Mạc Cầu cũng là vậy sao?
"Hắc hắc. . ."
Vương Hổ nhếch miệng cười một tiếng, mặc dù nhìn ra vẻ nghi hoặc trong mắt đối phương, nhưng y cũng không có ý định trả lời.
"Các vị cẩn thận."
Bỗng nhiên, bên tai mấy người truyền đến giọng nói của Trang Nga:
"Khổng cô nương là truyền nhân của Thiên Ma Đạo, thực lực của nàng cũng không phải những thứ được hiển lộ trước mặt này."
"Nghe nói cho dù là tu sĩ Đạo cơ hậu kỳ cũng chưa chắc có thể chiếm được chỗ tốt trên tay nàng!"
"Hả?"
Đám người nghe vậy liền biến sắc, vội vã ngẩng đầu, phía trên cũng đã chiến thành một đoàn, căn bản là không có cách nào cảnh báo.
"Đinh linh linh. . ."
Tiếng chuông thanh thúy, êm tai, giống như tiếng trời.
Âm vang, kiếm khí vô hình đột nhiên xuất hiện, hóa thành thủy triều đầy trời, bao phủ tiền phương.
Mà khi âm thanh truyền vào trong tai thì thần hồn của đám người không khỏi rung động, giống như đại đạo chí lý đang vang vọng bên tai.
Những khó khăn trắc trở minh tư khổ tưởng trong lòng trước kia dường như cũng đã có đáp án.
Kìm lòng không được, liền muốn cẩn thận nghe rõ.
Nhưng càng muốn nghe rõ thì lại càng khó nghe rõ, làm cho người gấp đến độ vò đầu bứt tai, nôn nóng trong lòng.
Trong bất tri bất giác, tựu ngay cả Pháp lực trong cơ thể đều hiện ra vẻ mất khống chế.
Không được!
Dù gì thì Điền Hồ, Nông Nghĩa Tuyết cũng là người có kinh lịch phong phú, tâm thần trải qua ma luyện, nên liền tỉnh ngộ.
Đồng thời vội vã xuất thủ, trợ giúp Vương Hổ, Âu Dương Mạn phong bế tai khiếu.
Bọn hắn chỉ bị liên lụy mà Thần hồn đã rung chuyển rồi, trực diện với nó thì uy lực phải kinh khủng như thế nào?
Ngẩng đầu nhìn lại.
Chỉ thấy Mạc Cầu giống như không bị ảnh hưởng chút nào, vung tay áo dài lên, liệt diễm đầy trời nhẹ nhàng ma diệt kiếm khí.
Còn có một đạo kiếm quang âm lãnh bắn ra nhanh như điện thiểm, bỗng nhiên một trảm, làm cho Khổng Thanh Nghiên liên tục rút lui.
Thấy thế.
Đám người Vương Hổ cũng xem như yên lòng, cho dù đối phương có át chủ bài thì Mạc Cầu cũng không sợ.
Hiển nhiên.
Khổng Thanh Nghiên và vị Trúc Niệm Nô kia là đồng môn, nhưng chênh lệch của hai người lại là cách biệt một trời một vực.
Muốn mê hoặc người khác, Trúc Niệm Nô không cần cái khác, chỉ cần đứng tại chỗ, ánh mắt lưu chuyển liền có thể làm cho người ta thần hồn điên đảo, khó kìm lòng nổi.
Cho dù là tu sĩ Đạo cơ hậu kỳ đều sẽ bị ảnh hưởng.
Mà Khổng Thanh Nghiên thì lại phải mượn lực lượng của Pháp khí, dùng âm mê người, kém hơn không chỉ một bậc.
Huống hồ.
Cho dù là khi đối mặt với Trúc Niệm Nô thì Mạc Cầu cũng có thể bảo trì Thần hồn vững chắc.
Khổng Thanh Nghiên thì lại càng không được!
"Đáng chết!"
Thân thể của Khổng Thanh Nghiên rút lui, nghiến chặt hàm răng.
Năm đó, khi còn ở Đông An phủ, ả liền dùng Mê Hồn âm để ảnh hưởng Mạc Cầu, kết quả không công mà lui.
Còn kém chút nữa để mình bị lâm vào trong đó.
Hiện giờ mình đã tu thành Thiên Ma Hoặc Thần Đại Pháp mà cũng không làm gì được hắn.
Đường như tình cảnh năm đó lại tái diễn vào hôm nay, rõ ràng là tu vi mạnh hơn, nhưng mình lại không thể làm gì được người này?
Nghĩ nghĩ, trong nội tâm Khổng Thanh Nghiên liền hạ quyết tâm.
Mặc dù biết là Pháp lực của đối phương không mạnh, duy trì thế cục này, kéo dài thời gian thì phần thắng của mình sẽ lớn hơn.
Nhưng cuối cùng ả cũng khó mà cam tâm.
"Rầm rầm. . ."
Gió nhẹ lay động, một cơn chấn động vô hình xuất hiện, thân thể của Khổng Thanh Nghiên đột nhiên tiêu tán trong hư không.
Đôi mắt Mạc Cầu ngưng tụ.
Đồng thời thi triển phi kiếm, Cửu Hỏa Thần Long Tráo, Giáp Binh Thối Thể Đại Pháp và U Minh Pháp Thể.
Thân thể nhoáng một cái, cũng ẩn vào trong hư vô.
Sau một khắc.
"Ừm. . ."
Một âm thanh rung động rất nhỏ vang vọng trong hư không, một đạo hư tướng của thiên nữ phi tiên lặng lẽ hiện ra.
Nữ tử có thần sắc thánh khiết, khuôn mặt thuần túy, thân thể mềm mại bị sa mỏng bao phủ, nhẹ nhàng lăng không ấn xuống trước mặt.
Rõ ràng là một bức thần tượng thánh khiết.
Nhưng trong mắt của tất cả mọi người đã lóe sáng gợn sóng, các loại tạp niệm nổi lên.
Vương Hổ và Âu Dương Mạn tuổi còn quá nhỏ, trên mặt đã ửng hồng, hô hấp cũng trở nên gấp rút.
"Răng rắc răng rắc. . ."
Hư không như gương, dưới chưởn thế của nữ tử kia đã vỡ thành vô số vết rách, cũng lộ ra bóng người của Mạc Cầu.
"Bành!"
Một luồng hồng mang chói mắt xuất hiện, giống như một mặt trời chói chang làm cho người ta vô thức nhắm mắt lại.
Ngay cả thần thức cũng bị thiêu đốt, khó thấy vật khác.
Cửu Hỏa Thần Long Tráo đã bị này hư tướng này đánh cho nổ tung!
Trong ánh mặt trời, sắc mặt Mạc Cầu lãnh túc, cách không tế lên nhất kiếm, chém về phía Khổng Thanh Nghiên.
Lần này.
Khổng Thanh Nghiên không tránh cũng không né, dậm chân về phía trước một cái, Thiên Ma Vô Ảnh Kiếm đâm thẳng tới.
Dường như đang muốn đồng quy vu tận.
Mạc Cầu mặt không đổi sắc, sau lưng đột nhiên xuất một cái áo choàng, thân hình liên tục chớp chớp mười tám lần.
Độn tốc cũng đột nhiên tăng lên mấy bậc.
Đồng thời thi triển Trảm Niệm Đao, U Minh Pháp Thể, hộ thể Thần thông, chống đỡ Phi kiếm đột kích.
Mà Huyền Âm Trảm Hồn Kiếm rơi xuống cũng chỉ là một mảnh hư ảnh.
Lại chưa thể kiến công.
Thiên Ma Vô Ảnh Độn!
Mạc Cầu nở một nụ cười cười lạnh, đột ngột thay đổi kiếm quyết.
"Oanh!"
Kiếm Khí Lôi Âm!
"Răng rắc. . ."
Kiếm Quang Phân Hóa!
Ba luồng kiếm quang xuất hiện, khẽ quấn giữa không trung, giống như ba cái vòng tròn điên cuồng lướt đi trong phạm vi trăm trượng.
Thiên Ma Vô Ảnh Độn xác thực cao minh, ngay cả Linh Quan Pháp Nhãn của hắn cũng khó phát hiện.
Nhưng vô luận như thế nào, chắc chắn là chân thân của Khổng Thanh Nghiên sẽ nằm trong phạm vi trăm trượng này, không có khả năng đi xa.