Người dịch: Whistle
Đại Chu năm hai trăm mười bảy.
Quận Linh.
Vùng ngoại ô.
Trên trời giáng sao chổi, tứ di nhiên hỏa.
Quận chí có ghi: Tháng 4 năm 5 Ung Đế, nguyệt yểm hiên viên, tinh vẫn như mưa, số lượng trăm ngàn, có lớn có nhỏ, vừa dài lại ngắn, đều bay về phía tây, chí thần thì phương hưu, gọi là kỳ quan.
Một năm này.
Được xưng là năm biến thiên.
.........
Màn đêm đen tuyền.
Không biết từ khi nào, trên trời bỗng nhiên xuất hiện một quả cầu lửa cực lớn đang nhanh chóng lao xuống dưới đất, sau lưng còn mang theo trăm ngàn vệt lưu quang.
Tốc độ của quả cầu lửa càng lúc càng nhanh, độ sáng cũng ngày càng chói lọi, cuối cùng liền lao ầm xuống đất.
"Oanh!"
Mặt đất cứng rắn lập tức trở nên mềm như mặt nước.
Ở trung tâm đột nhiên xuất hiện một cái hố, một cơn chấn động kịch liệt đang nhanh chóng lan tràn ra bốn phương tám hướng với tốc độ kinh người.
Làn sóng xung kích kinh khủng lập tức quét ngang phạm vi trăm dặm.
Bão cát che khuất cả bầu trời, cũng đang từ từ bao phủ mấy tòa thành trì ở gần đó.
Một cái hố sâu xuất hiện tại trong rừng rậm.
Địa hình ở xung quanh cái hố đã hoàn toàn thay đổi, thậm chí còn có một ngọn núi lớn đã sụp đổ.
"Ầm ầm. . ."
"Rầm rầm. . ."
Núi đá lăn lông lốc, vỡ nát, vô số cây cối đột nhiên bị hút lên, mang theo bùn đất bay thẳng lên vân tiêu.
Tiếng nổ trầm muộn kéo dài không dứt.
Sinh linh vật sống trong núi rừng còn chưa kịp hét lên tiếng nào đã triệt để yên lặng giống như gặp phải diệt nhật thiên tai.
Không biết đã qua bao lâu.
"Ừm. . ."
Tiếng rên rỉ thống khổ vang lên.
Trác Bạch Phượng tràn đầy bụi bặm từ trong phế tích giãy dụa bò dậy, đưa mắt nhìn bốn phía, trong tầm mắt là một mảnh hỗn độn, hài cốt nằm ngổn ngang khắp nơi trên mặt đất.
Mặt đất nhấp nhô, vô số đá vụn, gỗ mục bị lửa bao phủ, phát ra những âm thanh lốp bốp.
Liệt diễm lắc lư, xung quanh là một khu vực hoang vu.
Linh quang ảm đạm trên kiếm gãy đang cắm nghiêng trên mặt đất, áo giáp hộ thân đã bị rách tung tóe đang treo trên ngọn cây, thi thể bị phá thành từng mảnh nhỏ không biết là của người nào.
Tàn thi, toái nhục vương vãi trên mặt đất.
Còn có một vài cây trường phiên bị gãy nát ở khắp nơi.
Tình huống trước mắt giống như những hình ảnh tận thế trong truyền thuyết.
"Đã. . . Xảy ra chuyện gì?"
Đột nhiên bị trọng thương làm cho Trác Bạch Phượng chưa thể hoàn hồn trong lúc nhất thời, trên mặt tràn đầy mờ mịt, trong đầu như một đoàn bột nhão, ký ức mơ hồ.
Cho đến khi một bóng người ở phía xa lọt vào trong tầm mắt thì nàng mới giật mình, lảo đảo vội vàng chạy qua.
"Tiền bối!"
Trác Bạch Phượng quát khẽ một tiếng, đi đến gần đó rồi lại đột nhiên dừng bước.
Ở xung quanh người Mạc Cầu bị một tầng lực trường vô hình ngăn cản, làm cho không có người nào có thể tới gần.
"Tiền bối." Trác Bạch Phượng cẩn thận mở miệng hỏi:
"Ngài thế nào rồi?"
Vừa dứt lời, nàng cũng thấy rõ tình cảnh của Mạc Cầu, đôi mắt không khỏi co rụt lại, ánh mắt lộ ra vẻ kinh sợ.
Lúc này Mạc Cầu đang nằm nghiêng trên mặt đất, da thịt toàn thân đều tràn đầy xương trắng.
Mảnh xương kia rõ ràng là xương cốt bị đứt gãy từ trong cơ thể chui ra ngoài, tầng ngoài còn có máu tươi chảy ra.
Ngay cả trên gò má cũng nhô lên hơn mười cây, dường như ngay cả xương sọ cũng đã bị vỡ.
Toàn bộ cơ thể giống như một tấm vải rách thủng trăm ngàn lỗ.
Làm cho người nhìn cảm thấy sợ hãi.
Nếu như không phải trong cảm nhận vẫn còn có sinh cơ thì Trác Bạch Phượng sẽ không cho rằng người nằm trên đất là một người sống.
"Yên tâm."
Giọng nói của Mạc Cầu đã suy yếu bất lực, nhưng vẫn bằng phẳng giống như trước đây, tâm tình vẫn không chập chờn:
"Không chết được."
Phần ngực bụng của hắn có một cái lỗ, cổ họng không chuyển động, nhưng lại có âm thanh từ giữa không trung vang lên:
"Đừng có đứng ở chỗ này nữa, ngươi đi chung quanh nhìn xem coi có ai còn sống không?"
"Nha!" Trác Bạch Phượng hoàn hồn, vội vã gật đầu:
"Vâng, vãn bối đi ngay."
Nói xong liền tay nắm ấn quyết định thi triển độn pháp vọt lên.
Nhưng sau một khắc, sắc mặt nàng lại đại biến.
Trác Bạch Phượng chỉ cảm thấy Pháp lực ở trong cơ thể đã không còn vận chuyển lưu loát được nữa, Thần niệm không thể ly thể, còn khó mà dẫn động lực lượng trong thiên địa, độn pháp cơ hồ mất linh.
Có lẽ cưỡng ép thì cũng có thể vọt lên, nhưng lại phải tiêu hao rất nhiều Pháp lực.
Vả lại tốc độ cũng sẽ rất chậm.
"Thiên địa trong thế giới này rất khác thường, lực áp chế của nó đã vượt qua dự đoán trước đó của chúng ta." Mạc Cầu mở miệng, dường như đang thở dài:
"Thực lực của tu sĩ đạo cơ đang suy yếu chừng chín thành, Pháp thuật thì càng không linh hoạt."
"Dùng phi kiếm!"
"Phi kiếm thì còn có thể dùng được một lát."
"Được."
Trác Bạch Phượng nghe lời khuyên liền biến hóa pháp quyết, Phi kiếm nhảy ra, mang theo nàng bay lên không trung.
Mặc dù thật sự có thể đằng không bay lên, nhưng rõ ràng là tốc độ đã chậm hơn lúc trước rất nhiều.
So với tu sĩ Luyện khí cũng không mạnh hơn bao nhiêu.
Kiếm quang chầm chậm bay lên, có chút dừng lại trên không trung, dường như là đang kinh hãi hoàn cảnh xung quanh.
Lập tức rẽ ngoặt sang một hướng rồi độn về phương xa.
Một lát sau.
Trác Bạch Phượng mang theo một người trở về, nhẹ nhàng đặt ở dưới đất, nàng nhẹ nhàng lắc đầu với Mạc Cầu:
"Ngoài Hàn sư đệ ra thì không. . . Không còn ai còn sống cả."
"Vả lại."
Trác Bạch Phượng hít sâu một hơi, cắn răng nói:
"Đạo cơ của Hàn sư đệ đã bị tổn hại, đến nay vẫn còn hôn mê bất tỉnh, thực lực. . . , sợ là không thể khôi phục lại Đạo cơ."
Hàn sư đệ chính là đệ tử của Thuần Dương cung, cũng là người mà Mạc Cầu tiện tay mang theo vào thời khắc cuối cùng.
Sắc mặt Mạc Cầu vẫn không thay đổi.
Có lẽ là hiện giờ hắn đã không thể biểu hiện ra bất cứ cảm xúc nào nữa.
"Chuyện đã như vậy cũng không thể làm gì hơn." Mạc Cầu than nhẹ một tiếng rồi chậm rãi nói:
"Chúng ta có thể sống vào giới này đã là may mắn rồi, không cần phải oán trời trách đất, bớt đau buồn đi."
"Bạch Phượng."
"Vãn bối tại."
"Ngươi đi tìm kiếm xem có còn vật gì rơi xuống nữa không, tốt nhất là có thể tìm được Phá Giới Trận Thạch."
"Vâng."
Trác Bạch Phượng nghiêm mặt đáp lại rồi lại bay lên không trung.
Phá Giới Trận Thạch chính là thứ cần dùng để liên thông lưỡng giới, có nó thì mới có thể có Phá Giới Truyền Tống Trận.
Nhiệm vụ của nhóm người Mạc Cầu chính là thành lập Truyền Tống Trận trong thế giới này, sau đó liên lạc với Thái Ất tông ở phía trên, triệt để đả thông con đường tiến vào Động thiên thế giới.
Về phần truyền thừa đạo thống. . .
Phá Giới Truyền Tống Trận cần sự vật rườm rà, chỉ dựa vào số ít người là không có khả năng hoàn thành.
Chỉ có rộng rãi truyền thừa đạo thống, mời chào đệ tử, mượn nhờ chúng sinh của thế giới này mới có khả năng hoàn thành.
Cho nên.
Phá Giới Trận Thạch rất quan trọng, không thể bị tổn hại gì!
Một canh giờ sau.
Kiếm quang màu đen vạch phá bình minh rơi xuống bên người Mạc Cầu.
Kiếm quang tán đi, hiện ra thân hình của Trác Bạch Phượng, trên mặt nàng tràn ngập vẻ vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ.
"Tiền bối."
Nàng tiến lên một bước, mở cái túi trong tay ra rồi kích động nói:
"Vãn bối tìm được những vật này."
Mạc Cầu nằm ngửa trên mặt đất không động đậy, thả ra một sợi Thần niệm đảo qua, Thần thức cũng nhẹ nhàng run lên.
Trong túi không chỉ có một viên Phá Giới Trận Thạch to bằng đầu nắm tay mà còn có những vật khác nữa.
"Pháp bảo!"
"Không sai." Trác Bạch Phượng gật đầu, cầm lấy hai món đồ nói:
"Phá Pháp Như Ý, món Pháp bảo là do Nguyên Anh Chân Nhân truyền xuống, nghe nói uy lực rất kinh khủng."
"Không ngờ là nó lại không bị hủy!"
"Còn có cây Huyễn Thiên Xích này, mặc dù có chỗ tổn hại, nhưng phẩm giai vẫn còn, vẫn có thể phát huy được uy lực, cho dù có bị động thiên thế giới hạn chế thì vẫn là vật bất phàm."
"Ừm." Giọng của Mạc Cầu vang lên:
"Xem ra ngay cả Nguyên Anh Chân Nhân muốn hủy đi một món Pháp bảo từ xa thì cũng không phải là chuyện dễ dàng."
"Ngô. . ."
"Có lẽ là vì chúng ta cách thế giới này quá gần, cho nên Pháp bảo mới may mắn còn tồn tại."
"Phá Giới Trận Thạch chính là thứ dùng để xuyên thẳng qua lưỡng giới, luận về độ cứng thì còn vượt qua cả Pháp bảo, hoàn hảo không chút tổn hại cũng rất bình thường."
"Hẳn là." Trác Bạch Phượng gật đầu, cầm lấy Phá Giới Trận Thạch, trên mặt lại hiện ra vẻ bất đắc dĩ:
"Tiền bối, mặc dù đã có Phá Giới Trận Thạch, nhưng lại không có trận đồ, khó mà lập được Phá Giới Truyền Tống Trận, cho nên chúng ta vẫn không thể đi ra ngoài."
"Trận đồ. . ." Mạc Cầu trầm ngâm rồi nói:
"Để ta xem thử, có lẽ, có thể thử luyện chế. Mặc dù cơ hội xa vời, nhưng dù sao cũng tốt hơn là không có hi vọng."
"Cũng chỉ đành như vậy." Trác Bạch Phượng than nhẹ:
"Không ngờ là chúng ta lại gặp được tu sĩ Yển tông trên đường tới đây, xem ra Yển tông cũng đã phát hiện ra giới này."
"Không biết. . ."
"60 năm sau có còn bị người của Yển tông nhân cản trở hay không? Người của chúng ta có thể tới đây được không?"
Trong tràng yên tĩnh.
Hoàn cảnh ở thế giới này rất khác thường, áp chế tu sĩ rất nhiều, tu vi gần như không thể nào tăng trưởng.
Trì hoãn một hoa giáp thì còn dễ nói, nếu như là 120 năm. . .
Cho dù Mạc Cầu rất tự tin về bản thân mình thì cũng không dám vọng tưởng là sau khi rời khỏi đây còn có cơ hội Kết Đan.
Không ai xuống thế giới này vẫn còn không phải là tình huống kém cỏi nhất.
Tình huống kém nhất là có người xuống, nhưng mà người đó là người của Yển tông, đó mới gọi là tuyệt vọng.
Trong phế tích hỗn độn có hai người một đứng một nằm, khí tức đều suy yếu, toàn thân tiều tụy, tinh thần sa sút, nhất thời không nói chuyện.
"Một hoa giáp."
Mạc Cầu chậm rãi nói:
"Sư muội, thương thế của ta rất nặng, khi nào mới có thể khôi phục vẫn còn là ẩn số, chuyện sau này. . ."
"Sợ là sẽ không giúp được gì."
Nghe vậy, Trác Bạch Phượng lại thở dài, ngẩng đầu nhìn trời, ánh mắt tràn đầy trống rỗng và tĩnh mịch.
Ông trời ơi. . .
Đây là muốn tuyệt đạo đồ của ta sao?