Người dịch: Whistle
"Ưm!"
Lúc này, tiếng rên rỉ vang lên.
"Hàn sư đệ!"
Trác Bạch Phượng hoàn hồn, cúi đầu nhìn xuống.
"Đã xảy ra chuyện gì?" Hàn Nguyên mơ mơ màng màng mở mắt ra, đợi khi hoàn hồn liền giật mình căng thẳng:
"Cẩn thận!"
"Đã không sao rồi." Trác Bạch Phượng than nhẹ một tiếng rồi chậm rãi nói:
"Phải nói là đã kết thúc rồi."
"Ta. . ." Ánh mắt Hàn Nguyên chớp động, chống người dậy, nghiêm mặt chắp tay với Mạc Cầu đang nằm bên cạnh:
"Mạc sư huynh, đa tạ!"
Hàn Nguyên còn nhớ rõ, nếu lúc đó không nhờ Mạc Cầu kéo mình một cái thì sợ là mình đã táng thân dưới linh quang hủy diệt của Chân Nhân Yển tông giống như những đồng môn khác rồi.
"Đồng tông đồng môn, không cần khách khí." Mạc Cầu nói tiếp:
"Nếu chúng ta đã còn sống vào được giới này, vậy thì nên thương nghị một chút sau này nên làm như thế nào."
Hàn Nguyên, Trác Bạch Phượng liếc nhau, chậm rãi gật đầu.
. . .
Một ngày sau.
Trong phế tích chỉ còn lại một người Mạc Cầu.
Hắn được hai người đỡ lên ngồi khoanh chân, hai tay bấm niệm pháp quyết, quanh thân lửa nóng thiêu đốt hừng hực.
Một tầng hào quang bao phủ quanh người, nhìn thật kỹ sẽ thấy trong hào quang có rất nhiều Phù văn đang lấp lóe.
Tầng ngoài cùng còn có một luồng khí tức u lãnh quanh quẩn, kết nối với hoàn cảnh xung quanh mơ hồ hình thành một tòa đại trận.
Mặc dù bản thân Mạc Cầu đang bị trọng thương, nhưng chỉ xét về năng lực phòng ngự thôi cũng đã có rất nhiều diệu pháp hộ thân rồi, hai người còn lại có hợp lực lại cũng không bằng hắn.
Huống chi.
Còn có Thập Phương Diêm La tàn khuyết nữa.
Ở nơi đây, Mạc Cầu cũng không cần phải lo lắng về vấn đề an toàn.
Còn hai người Trác Bạch Phượng thì đã đi ra ngoài tìm hiểu tình huống sau này của thế giới này.
Vào sáu mươi năm trước, Thái Ất tông đã phái mấy người xuống thế giới này.
Chẳng qua khi đó quá vội vàng nên những người xuống đây đều đã vô vọng đạo đồ.
Sở dĩ nguyện ý xuống đây cũng chỉ vì hậu nhân mưu phúc lợi.
Tông môn cũng không hề trông cậy bọn họ có thể làm nên chuyện ở thế giới này, chỉ muốn để họ dò đường trước mà thôi.
Để thuận tiện cho sau này làm việc.
Cho nên nhiệm vụ hàng đầu của hai người Trác Bạch Phượng chính là liên hệ với nhóm người đến trước, xây dựng lại tổ chức.
Một tháng sau.
Trác Bạch Phượng trở về, cũng mang đến một chút tin tức liên quan tới thế giới này.
Động thiên Thượng Thanh Huyền U!
Theo điển tịch của Thái Ất tông thì Động thiên và Bí cảnh sẽ khác nhau, là một phương thế giới có quy tắc hoàn chỉnh.
Đương nhiên, ở dưới đại đạo thì quy tắc cũng có khác biệt.
Giới này âm khí nồng đậm, Linh khí thiếu thốn.
Vạn vật đều thiếu Linh cơ.
Không có khả năng sinh ra Đạo thể, ngay cả những người có thiên phú tu pháp cũng là cực kỳ hiếm thấy.
Chân trời u ám.
Cho dù là ban ngày cũng tạo ra cho người ta một loại cảm giác âm u.
Mạc Cầu đang ngồi khoanh chân ngẩng đầu lên nhìn trời, đôi mắt di chuyển lòng vòng, hắn lập tức than nhẹ một tiếng.
Hắn lập tức thu liễm tâm tư, hai tay bấm niệm pháp quyết, Pháp lực đang chầm rãi du tẩu để tẩm bổ nhục thân.
Thương thế của hắn rất nặng.
Bách hải toàn thân gần như đều bị gãy, Đạo cơ bị thương rất nghiêm trọng, thần hồn thức hải ảm đạm không ánh sáng.
Đổi lại là hai người kia thì sợ là sớm đã thân tử đạo tiêu.
May mà Mạc Cầu thông thạo y thuật, thông hiểu rất nhiều diệu pháp, cho nên mới có thể ổn định thương thế trong phạm vi có thể chưởng khống.
Nhưng.
Muốn khôi phục lại cũng không phải chuyện một sớm một chiều.
Năm này tháng nọ cũng rất bình thường.
Giáp Binh Thối Thể Đại Pháp lấp lóe hào quang để tẩm bổ da thịt, Linh Cữu Bát Cảnh công không ngừng vận chuyển để chữa trị nội thương, Diêm La Tâm kinh thì uẩn dưỡng Thần hồn.
Còn có Ngũ Nhạc Trấn Ngục Chân Thân, Tam Chuyển Huyền Công, Huyết đan đang từ từ chữa trị thương thế trong cơ thể.
Thời gian chậm rãi trôi qua.
Không biết từ lúc nào mà Trác Bạch Phượng đã xuất hiện ở đây, mở Thập Phương Diêm La Trận ra rồi bước tới gần.
"Tiền bối."
Nàng ôm quyền chắp tay, nói:
"Vãn bối đã tìm được tung tích của những đệ tử tới trước đó, bọn họ đã thành lập một tòa biệt viện Thái Ất cung trên một ngọn núi vô danh."
"Hiện giờ cũng đã có được mười mấy vị đệ tử, tuy rằng đều là võ giả, nhưng cũng có danh khí nhất định."
"Vậy à." Mạc Cầu mở mắt, phần ngực bụng nhúc nhích một chút, sóng âm xen lẫn Thần niệm truyền ra:
"Vậy thì rất tốt, có thể tiết kiệm không ít công phu."
"Đúng vậy." Trác Bạch Phượng gật đầu, vẻ mặt vui mừng nói:
"Những người tới trước đã xây dựng được cơ sở không sai, có một tòa quận thành hầu như đều tính là người mình."
Rồi lại lập tức nói tiếp:
"Tòa Động thiên hoàn toàn khác xa ngoại giới!"
"Thật sao?" Mạc Cầu hiếu kì hỏi:
"Dù sao cũng không có chuyện gì, nói thử xem trong những ngày này các ngươi đã trải qua những gì?"
"Vâng." Trác Bạch Phượng gật đầu, ngồi khoanh chân bên cạnh rồi chậm rãi nói:
"Sau khi rời khỏi nơi này, vãn bối và sư đệ trải qua gian nan mới có thể tìm được ấn ký của Thái Ất tông ở gần kinh thành."
"Sau đó liền bám theo ấn ký đi về phía đông mấy ngày, tới được biệt viện Thái Ất tông."
Nói đến chỗ này, Trác Bạch Phượng cười nhạt một tiếng:
"Những đệ tử hạ giới lần trước đã chết lâu rồi, mặc dù truyền nhân của bọn họ vẫn luôn tuân thủ môn quy, nhưng kì thực cũng không hề tin tưởng sự tồn tại của Thượng giới, càng không nhận vãn bối và sư đệ làm trưởng bối."
"Cho nên. . ."
Trác Bạch Phượng nói bằng giọng điều đùa giỡn:
"Vãn bối và sư đệ chỉ có thể thi triển một chút thủ đoạn để cho bọn hắn tâm phục khẩu phục, tuy rằng khó khăn trắc trở nhưng cũng xem như thuận lợi tiếp nhận."
"Đúng rồi!"
"Hiện giờ Viện chủ của biệt viện Thái Ất tông đã là hậu nhân của đại quan trong triều đình, sau này muốn làm việc cũng thuận tiện hơn nhiều."
"Hiện giờ thì sư đệ đang tọa trấn ở trong biệt viện, vãn bối trở lại thăm tiền bối một chút."
"Ừm." Mạc Cầu gật đầu, hỏi:
"Giới này có người tu hành không?"
"Có." Trác Bạch Phượng gật đầu, nhưng lại nhẹ nhàng lắc đầu:
"Chẳng qua phần lớn đều là quân nhân, ngay cả tu vi Hậu thiên và Luyện khí cũng cực kỳ hiếm thấy, thuật sĩ thì càng ít."
"Thuật sĩ?" Ánh mắt Mạc Cầu khẽ nhúc nhích.
"Đây là cách gọi của những người ở thế giới này, tiền bối có thể hiểu là nhữung người biết một chút Pháp thuật, tuy có thiên phú tu pháp nhưng lại không cao." Trác Bạch Phượng mở miệng giải thích:
"Khi bọn hắn thi triển Pháp thuật thì cần phải mượn tinh huyết của bản thân, thậm chí là hao phí thọ nguyên mới có thể thành công."
"Ở trên còn có Pháp sư, người mang Pháp lực."
"Pháp sư cực kỳ hiếm thấy, trước mắt thì vãn bối vẫn chưa gặp được, thực lực cũng chỉ tương đương với tu sĩ Luyện Khí."
"Triều đình thì sao?" Mạc Cầu hỏi:
"Triều đình có người tu pháp và võ đạo cao thủ không?"
"Có." Trác Bạch Phượng gật đầu:
"Thời gian có hạn, vãn bối và sư đệ vẫn còn chưa kịp dò xét hoàng thành, nhưng nguyên viện chủ có đề cập tới."
"Triều đình có võ đạo cao thủ, hẳn là đã tu thành Tiên Thiên, lại thêm một chút thủ đoạn bàng môn, thực lực không kém tu sĩ Luyện khí."
"Còn có Pháp sư có thực lực không tệ được phong làm 'Chân Nhân' ."
"A. . ."
Trác Bạch Phượng nhẹ nhàng lắc đầu:
"Chân Nhân, bọn hắn thật sự là dám dùng."
"Vãn bối và sư đệ suy đoán, cái gọi là Chân Nhân thì nhiều nhất cũng chỉ có thực lực tầm Luyện khí tầng bảy."
"Không đáng nhắc tới!"
"Ngô. . ." Mạc Cầu trầm ngâm rồi nói:
"Thế giới này thiếu thốn Linh khí, Linh cơ không hiện, thiếu người tu hành là chuyện rất bình thường, Chân Nhân là người mạnh nhất rồi sao?"
"Vậy thì không phải." Trác Bạch Phượng nghiêm mặt ngồi thẳng người lên, nói:
"Ở trên Chân Nhân còn có Thiên Sư, dựa theo điển tịch trên thế giới này thì Thiên Sư có năng lực hiệu lệnh thiên địa, hành vân bố vũ."
"Sợ là thực lực có thể so với Đạo cơ!"
"Đương nhiên."
Nàng hơi ngừng lại rồi nói tiếp:
"Các triều đại đổi thay, Thiên Sư đều cực kỳ hiếm thấy, hiện giờ, toàn bộ Đại Chu chỉ có một vị Xá Phong Thiên Sư, còn là chuyện vào thời Hoàng đế tiền nhiệm."
"Chỉ có một vị này thì cũng không tính là gì."
Mạc Cầu chậm rãi gật đầu.
Cái gọi là Thiên Sư cũng chính là người có thể so với Đạo cơ, nhưng lại chắc chắn không so được với Đạo cơ.
Trong thế giới này, Linh cơ không hiện, Pháp thuật Thần thông cũng không có gì phát triển, thua xa ngoại giới.
Càng đừng đề cập đến Thái Ất tông vốn là Tiên tông đại môn, Thất Sát Kiếm Quyết mà Trác Bạch Phượng tu luyện thì càng là pháp môn đỉnh tiêm.
Căn bản không thể so sánh được.
Dầu gì.
Trác Bạch Phượng và Hàn Nguyên cũng là người mang Pháp bảo trên người, mượn uy năng của Pháp bảo, Đạo cơ cũng có thể tùy tiện đánh giết.
Nếu như tình huống của thế giới này chỉ có thế, vậy thì chỉ cần hai người bọn họ cũng có thể quét ngang rồi.
"Bất quá. . ."
Còn chưa chờ Mạc Cầu hỏi thăm, Trác Bạch Phượng đã mở miệng nói tiếp:
"Mặc dù trong thế giới này không có sự xuất hiện người tu hành, nhưng yêu ma quỷ quái lại có không ít, số lượng có thể nói là kinh người."
"Yêu ma quỷ quái?" Trong lòng Mạc Cầu khẽ động:
"Giải thích thế nào?"
"Lúc đầu thì vãn bối và sư đệ cũng rất không minh bạch." Trác Bạch Phượng giải thích nói:
"Nhưng sau khi suy nghĩ tỉ mỉ thì cũng rất bình thường."
"Thế giới này âm khí nồng đậm, vốn là rất dễ sinh ra Âm hồn Quỷ vật, mà Linh cơ không hiện, lại thiếu tu sĩ Thần thông."
"Lâu ngày đương nhiên là âm thịnh dương suy, các loại quỷ quái tàn phá bừa bãi."
"Chuyện diệt thôn đồ trấn cũng đã từng xảy ra, cũng có không ít Quỷ vật huyễn hóa thành trì để thôn phệ sinh linh, thậm chí ở nơi mai táng còn xuất hiện Cương thi Lệ quỷ, họa loạn một phương bách tính."
"Cũng có cả người trừ ma vệ đạo, nhưng lại không làm gì được, cho nên so với người tu hành thì Quỷ vật trên thế giới càng nhiều và càng mạnh hơn!"
"Nếu không phải thứ này thiếu linh trí, bách tính trong thế giới này có thể còn sống hay không vẫn còn là ẩn số."
"Trong khoảng thời gian vãn bối và sư đệ xuất hành cũng không gặp được bao nhiêu vị tu sĩ, nhưng lại diệt sát không ít Quỷ vật."
"Yêu ma quỷ quái, Âm hồn Lệ quỷ." Giọng nói phiêu hốt của Mạc Cầu vang lên:
"Cũng phải chuẩn bị sẵn cho việc này, chúng ta đều có phương pháp hàng ma, đừng để bọn chúng gây loạn tới chỗ này?"
"Vâng!" Trác Bạch Phượng gật đầu:
"Nghe đồn, trong thế giới này có Quỷ Vương, đại yêu, Phi cương Du Thiên, có thể giao chiến với Xá Phong Thiên Sư."
"Nếu có cơ hội thì vãn bối cũng muốn kiến thức một phen."