Mạc Cầu Tiên Duyên (Dịch Full)

Chương 488 - Chương 488. Phản Bội

Chương 488. Phản Bội Chương 488. Phản Bội


Người dịch: Whistle

Tuy nói là Quỷ vật rất lợi hại, nhưng trên người nàng có Thần thông đỉnh tiêm, còn cầm Pháp bảo trên tay, cho nên cũng không sợ.

Gặp được thì chắc là cũng có thể tiện tay đánh giết, lại còn có thể vì dân trừ hại, vang danh Thái Ất tông.

"Đúng rồi!"

Trác Bạch Phượng đột nhiên nở một nụ cười xinh đẹp, nói:

"Tiền bối có biết là trong Động thiên Thượng Thanh Huyền U này có không ít chuyện khác với thế giới của chúng ta không."

"Ví dụ?"

"Ví dụ như nơi này là thế giới nữ tôn nam ti."

"Nữ tôn nam ti?"

Mạc Cầu kinh ngạc nói.

"Không sai." Trác Bạch Phượng gật đầu:

"Cũng bởi vì quy tắc thiên địa bất đồng, cho nên đa số nữ tử đều có thiên phú tu hành mạnh hơn nam tử."

"Ngay cả đương kim Hoàng đế Đại Chu cũng là một vị Nữ Hoàng."

"Phải nói là có gần một nửa Hoàng đế trong các triều đại đều là Nữ Hoàng tại vị."

" y. . ."

Mạc Cầu yên lặng:

"Chuyện này thật đúng là không tin nổi."

Âm dương có thứ tự, tương hỗ điều hòa.

Nam tử thắng ở dương cương, trời sinh liền có khí lực khá lớn, nữ tử thắng ở mềm dẻo, tính bền dẻo tương đối mạnh.

Lại thêm khi nữ tính sinh sản sẽ gây tổn hại đến tinh nguyên của bản thân, cho nên vô luận là phàm gian hay là tu hành giới thì đều lấy nam tử cầm đầu.

Mà trong thế giới này.

Lực lượng của nam tử lại không lớn bằng nữ tử.

Thậm chí bởi vì âm khí sung túc, nữ tử rèn luyện sẽ có hiệu quả mạnh hơn nam giới, ngay cả quân đội cũng đều là nương tử quân chiếm đa số.

Hai vị phó viện chủ của biệt viện Thái Ất tông cũng đều là nữ tử.

Đợi khi Trác Bạch Phượng nói rõ mọi chuyện, cho dù Mạc Cầu kiến thức rộng rãi, nhưng trong lúc nhất thời cũng không biết nên cảm tưởng gì.

Nữ Nhi quốc?

Nữ Nhi quốc bị m hồn Quỷ vật tàn phá bừa phá?

Động thiên thế giới quả nhiên không thể tính theo lẽ thường, trước khi đến đây không có người biết được sẽ gặp phải chuyện gì.

Thời gian sau đó, Mạc Cầu hỏi, Trác Bạch Phượng đáp, cuộc trò chuyện kéo dài chừng mấy canh giờ.

Nhưng mà hai người Trác Bạch Phượng cũng chỉ vừa nhập động thiên thế giới không được bao lâu, cho nên cũng không biết nhiều chuyện lắm.

Có một số việc chỉ biết sơ sài.

"Tiền bối." Đợi khi hỏi xong những chuyện không hiểu trên con đường tu hành thì Trác Bạch Phượng liền nói tiếp:

"Hiện giờ thì ngài không tiện cử động, vãn bối và sư đệ định xây dựng một bí viện ở gần đây, sai một chút đệ tử để đây để cho ngài sai khiến."

"Còn Vãn bối và sư đệ. . ."

"Sẽ thử liên lạc với hoàng thất Đại Chu, mở rộng đạo thống, thu thập vật liệu Phá Giới Truyền Tống Trận."

"Đợi khi vết thương của tiền bối lành lặn liền có thể thử lập Truyền Tống Trận."

"Có thể." Mạc Cầu gật đầu:

"Sau này sẽ bế quan quanh năm, không cần để lại quá nhiều người, tùy tiện an bài mấy người là được."

"Cái này. . ." Trác Bạch Phượng cũng không cưỡng cầu, nhẹ nhàng gật đầu:

"Cũng tốt!"

"Biệt viện có một người tên là Trần Tử Duệ, đang vào lúc tráng niên, chất phác trung thực, vãn bối sẽ dẫn người này đến đây."

"Được!"

Mạc Cầu không thể động đậy, cho nên cũng không có ý kiến gì.

Mấy ngày sau đó, Trác Bạch Phượng không ngừng bận rộn ở phụ cận, dọn ra một khoảng trống cho Mạc Cầu.

Lại thiết lập một tòa đình viện ở bên ngoài hơn mười dặm.

Đợi khi xác định không còn chuyện gì khác liền cáo từ rời đi.

. . .

Hai tháng sau.

Một nhóm vài người bôn ba ngàn dặm bước vào đình viện, sau khi thu thập sơ sài, một người trong đó liền đến chỗ này.

Người tới cầm lệnh bài trong tay, dựa theo trình tự từ từ vượt qua Thập Phương Diêm La Đại Trận đến gặp Mạc Cầu.

Đây là một vị nam tử trung niên chừng hơn bốn mươi tuổi, sơ nhập Hậu Thiên cảnh, mang theo toàn bộ gia đình tới.

Trần Tử Duệ!

"Lão tổ."

Nhìn thấy trên người Mạc Cầu tràn đầy hào quang và hỏa diễm, nam tử trung niên liền quỳ xuống đất, lộ ra vẻ ngưỡng mộ:

"Tiểu nhân phụng mệnh đến đây để nghe lão tổ sai khiến."

Người này là đồ đệ của Viện chủ, mà Viện chủ chính là đồ đệ của đệ tử Thái Ất tông, đệ tử đời trước là tu sĩ Luyện khí, dựa theo quy củ thì là vãn bối của Trác Bạch Phượng, mà Trác Bạch Phượng lại gọi Mạc Cầu là tiền bối.

Nếu tính như vậy.

Cái danh xưng lão tổ này cũng không sai.

"Đứng lên đi."

Một giọng nói ung dung vang lên, sau đó liền có mấy viên Linh đan và một quyển sách bay tới:

"Cách mỗi nửa năm người liền tới đây một chuyến để hồi bẩm tình huống của biệt viện, sau đó dùng phương pháp này để thu thập m khí gia cố Trận pháp."

"Thời gian khác thì không cần đến đây."

"Vâng!"

Trần Tử Duệ cúi đầu xác nhận, cung cung kính kính nhận lấy Linh đan và quyển sách, thấy Lão tổ không còn gì muốn dặn dò, ông ta mới dập đầu cáo lui, từng bước lui ra khỏi đại trận.

Cứ như thế.

Nhoáng một cái đã nửa năm.

Trần Tử Duệ hồi bẩm:

"Trác sư tổ đã tiếp xúc với triều đình, trước mắt đang liên hệ và thăm dò."

Ba năm sau.

"Tông ta đã được Đại Chu sách phong làm tông môn, hai vị sư tổ được thụ phong làm Thiên Sư, Hàn sư tổ dẫn binh chinh phạt Tây Nhung, bách chiến bách thắng, quét ngang ngàn dặm."

Năm năm sau.

Trác Bạch Phượng và Hàn Nguyên cùng đến, hồi bẩm tiến triển.

"Hiện giờ tông ta đã là tông môn đỉnh tiêm của Đại Chu, có gần một ngàn môn nhân đệ tử, bắt đầu tiễu trừ quỷ quái ở khắp nơi."

"Triều đình cũng phát động bách tính tìm kiếm nguyên liệu của Phá Giới Truyền Tống Trận từ khắp mọi nơi."

"Tiến triển rất thuận lợi."

Mười năm sau.

Trần Tử Duệ hồi bẩm:

"Trác sư tổ đã đến Mang Sơn diệt sát Quỷ Vương, trải qua hơn một tháng giao chiến, đã tiêu diệt hết quần ma trên Mang Sơn."

"Thiên hạ chấn động!"

"Thanh danh của tông đại phóng, đã là thiên hạ đệ nhất đại tông."

Mười lăm năm sau.

"Lão tổ, Hàn sư tổ bị bầy quỷ âm sơn tập kích, bất hạnh vẫn lạc, bất quá nghe nói trong đó có ẩn tình, Trác sư tổ tức giận chất vấn triều đình, Hoàng đế thoái vị tạ tội, sau đó liền bị phát hiện đã chết trong tổ điện."

"Tình huống có chút không đúng."

17 năm sau.

"Lão tổ!"

Trần Tử Duệ kinh hoảng chạy đến hồi bẩm:

"Chẳng biết tại sao bên phía kinh thành đã không còn truyền đến tin tức, trong một năm qua, Thái Ất tông cũng xảy ra biến cố, cũng đã mất liên lạc với Trác sư tổ."

Mười tám năm.

Trác Bạch Phượng xuất hiện ở trước mặt Mạc Cầu với thần sắc tiều tụy, nàng há to miệng, cuối cùng chỉ nói:

"Tiền bối, bảo trọng!"

Đến lúc này.

Đã không còn người nào đến đây nữa.

Thập Phương Diêm La Đại Trận dần dần co lại, cho đến khi bao trùm phạm vi gần một mẫu, hơn mười năm qua, nơi đây đã tràn đầy cỏ dại, không có một dấu chân người.

Mạc Cầu ngồi xếp bằng trong đó, thần sắc không có gì biến hóa.

Thời gian chậm rãi trôi qua.

Trong một sơn cốc u ám ở nơi nào đó.

"Oanh!"

"Ầm ầm. . ."

Tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, dãy núi cũng bị tiếng nổ làm cho rung động, có một ngọn núi nguy nga đang bị đổ sụp.

"Bạch!"

"Sưu. . ."

Các loại lưu quang đang va chạm với nhau.

Tiếng quỷ khiếu bén nhọn, âm phong gầm thét, khí tức kinh khủng ba động.

Một tòa đại trận vô hình mà mắt thường khó có thể phân biệt đang bao phủ phạm vi trăm dặm xung quanh, trong đại trận đang giam cầm một vệt lưu quang.

Bốn luồng khí tức cực lớn, sâu như biển lớn vực sâu đứng ở bốn góc, từ xa nhìn chằm chằm bóng người ở giữa.

"Bạch!"

Trong mắt của Trác Bạch Phượng tràn đầy sát ý, sắc mặt băng lãnh, trong tay cầm Phá Pháp Như Ý, nàng lại bị ép vào lại trong trận.

"Trác Thiên Sư, vô dụng thôi." Một giọng nói to lớn vang lên:

"Trận này được lập để khắc chế món Pháp bảo trong tay ngươi, có bốn người bọn ta chủ trận, còn có hơn trăm vị cao thủ ở đây, mặc cho ngươi vô địch đương thế thì hôm nay cũng chỉ có đến mà không có về."

"Đừng có chống cự vô ích nữa, buông Pháp bảo ra rồi thúc thủ chịu trói đi!"

"Nể tình chúng ta quen biết nhiều năm, bần đạo nguyện lấy mạng của mình ra bảo đảm cho ngươi không chết!"

Nghe vậy Trác Bạch Phượng chỉ hừ lạnh một tiếng, khẽ nhấc Pháp bảo trong tay lên, lạnh lùng nói:

"Ở trong mắt ta, các ngươi chẳng qua chỉ là một đám ếch ngồi đáy giếng trong Động thiên hạ giới mà thôi, cũng dám phạm thượng, ngày đó liền nên giết chết các ngươi mới phải!"

"Nếu không phải thấy các ngươi đáng thương, tha cho các ngươi một mạng thì sao ta lại luân lạc đến mức này?"

"Một đám súc sinh vô tri ân nghĩa!"

"Họ Trác." Một âm thanh cổ quái sắc nhọn mang theo vẻ phẫn nộ vang lên:

"Chuyện đã tới nước này rồi mà ngươi còn cố ra vẻ anh hùng hào kiệt làm gì, hiện giờ ngươi cũng chỉ là thịt cá đang nằm trên thớt gỗ, mặc cho chúng ta giết chết?"

"Đừng có nói nhiều với ả ta nữa."

"Động thủ!"

Lời còn chưa dứt, các loại Linh quang hiện lên, trong nháy mắt đã bao phủ vị trí của Trác Bạch Phượng.

"Ầm ầm. . ."

Tiếng nổ vang lên khắp nơi.

Một ngày này.

Tất cả các đại nhân vật ẩn tàng trong kinh thành Đại Chu, quỷ quái Mang Sơn, thậm chí là Nam Hoang Tây Nhung đều nhìn về nơi này.

Tất cả mọi người đều đang chờ đợi.

Chờ đợi kết cục cuối cùng của trận chiến này.

Cho đến khi. . .

"Các ngươi cho rằng mình đã thắng rồi sao?"

Toàn thân Trác Bạch Phượng đẫm máu, đứng ở chính giữa Trận pháp, vẻ mặt điên cuồng, điên cuồng vung vẩy Phá Pháp Như Ý, nghiêm nghị gào thét:

"Tiền bối sẽ báo thù cho ta!"

"Họ Doanh, ta giúp ngươi đăng cơ, hộ ngươi khai cương khoách thổ, mọi thứ của ngươi đều là ta ban cho."

"Hôm nay."

"Ngươi cũng đừng hòng sống sót mà rời đi!"

"Cẩn thận!"

"Bảo hộ bệ hạ!"

"Mau tránh ra!"

Rống tiếng liên tiếp vang lên.

Một khắc sau.

Linh quang chói mắt xông thẳng lên chân trời, rọi sáng toàn bộ bầu trời đêm, quang mang kinh khủng quét ngang bát phương chỉ trong nháy mắt.

Nơi quang mang đi qua.

Dãy núi im ắng vỡ vụn, hóa thành vô số đá vụn, núi đá ầm ầm sụp đổ.

Còn có hơn mười bóng người đang ẩn thân ở chỗ tối bị quang mang đảo qua, kêu thảm một tiếng liền hóa thành hư vô.

Bình Luận (0)
Comment