Người dịch: Whistle
Thật lâu sau.
Trong tràng hoàn toàn tĩnh mịch.
"Nàng chết chưa?"
Có người run rẩy mở miệng, dường như vẫn còn sợ hãi vị nữ ma đầu đã từng uy áp quần hùng thiên hạ này.
"Tất nhiên là chết rồi." Một giọng nữ thanh thúy tiếp lời:
"Bất quá, tiền bối trong miệng Trác Bạch Phương. . . , là ai?"
Trong tràng yên tĩnh.
"Hừ!" Một giọng khàn khàn vang lên:
"Chẳng qua chỉ là những lời uy hiếp trước khi chết mà thôi, trong Thái Ất tông làm gì có người có bối phận cao hơn nàng?"
"Không sai!"
"Đúng vậy."
Liên tục có người gật đầu, nhưng không khí trong sân lại không có vẻ hân hỉ đắc thắng nào.
Tất cả mọi người đều rõ ràng.
Ngày hôm nay, bọn hắn đã phải trả giá rất nhiều mới miễn cưỡng giết chết được nữ ma đầu này.
Nếu như. . .
Lỡ như
Nàng thật sự có một vị tiền bối. . .
"Không có khả năng!"
Một giọng nữ uy nghiêm vang lên:
"Ta đã ở bên cạnh nàng mấy chục năm nay mà cũng chưa từng nghe nói trong Thái Ất tông còn có một vị trưởng bối."
"Các vị cứ yên tâm, từ hôm nay trở đi, Thái Ất tông sẽ không còn tồn tại, Trác Bạch Phượng. . ."
"Cũng chưa từng xuất hiện!"
"Vâng!"
"Vâng!"
Trong bóng tối, đám người liên tục đáp lại, còn có một luồng khí tức mạnh mẽ lặng lẽ thối lui.
Thật lâu sau.
Đợi khi đám người tản ra.
Một người thân khoác hoàng bào, diện mạo mỹ lệ, khí độ uy nghiêm chậm rãi xuất hiện.
Ả đứng ở trong phế tích, đôi mắt đẹp chớp động, thần sắc có bi, có kinh, nhưng cũng có vài phần không cam lòng.
"Tiền bối?"
Hoàng đế Đại Chu Doanh Dao chắp tay sau lưng, than nhẹ một tiếng, ngẩng đầu nhìn trời, thì thào mở miệng:
"Người này, thật sự tồn tại sao?"
"Nếu như tồn tại, thì lại đang ở đâu?"
...
Hơn mười năm ngắn ngủi.
Thái Ất tông bỗng nhiên xuất hiện, còn leo lên bảo tọa thiên hạ đệ nhất đại tông, thậm chí nắm giữ triều đình.
Mà sau khi quật khởi được mấy năm.
Nó lại đột nhiên mai danh ẩn tích.
Hoàng đế Đại Chu truyền lệnh đốt cháy toàn bộ điển tịch, kinh văn có ghi chép về Thái Ất tông.
Diệt sát toàn bộ đệ tử truyền thừa của Thái Ất tông.
Thậm chí còn liên luỵ cửu tộc!
Trong lúc nhất thời.
Những người có dính líu với Thái Ất tông đều đang run lẩy bẩy, thậm chí tranh nhau báo cáo để chứng trong sạch.
Cứ như vậy.
Mấy năm đã trôi qua.
Dường như dấu vết về sự tồn tại của Thái Ất tông đã hoàn toàn biến mất trong trí nhớ của mọi người.
Thời gian càng lâu thì vết tích này cũng càng nhạt.
...
Tục truyền.
Không biết từ lúc nào, thiên hàng thần sơn, vĩnh trấn minh hà.
Có cổ nhân nhìn thấy cảnh này, tàn ảnh trong hư không lúc đó chính là một bộ Thần Sơn Trấn Uyên Đồ.
Đồ lục lưu truyền thế gian.
Hậu nhân quan sát sẽ từ trong này ngộ ra rất nhiều pháp môn.
Trong đó một môn gọi là Ngũ Nhạc Trấn Ngục Chân Thân.
Công pháp này kết hơp Pháp lực, Nguyên Thần và nhục thân lại làm một, rèn luyện thành một tôn bất hủ bất diệt chân thân.
Khi công thành, trong lúc giơ tay nhấc chân đều có lực lượng ngũ nhạc gia trì.
Nhục thân vô kiên bất tồi, có thể kháng cự Pháp bảo, còn có thể trấn áp vạn pháp trong thế gian.
Cho dù là đặt trong Thái Ất tông đã được truyền thừa vài vạn năm thì cũng là pháp môn luyện thể đứng đầu.
Thương thế của Mạc Cầu rất nặng, dù cho là đặt ở trên người của tu sĩ Giả Đan thì cũng là thập tử vô sinh.
Có thể sống sót được đã là kỳ tích rồi.
Mà trên người hắn có rất nhiều diệu pháp, không chỉ còn sống, hắn còn mượn cơ hội làn này để rèn đúc lại nhục thân.
Bắt đầu từ mười năm trước.
Mạc Cầu đã dùng Chân hỏa đốt cháy tứ chi bách hài, đốt tan xương cốt đứt gãy rồi luyện hóa.
Bạch cốt hóa thành Linh dịch.
Sau hai mươi năm.
Hắn dùng Ngũ Nhạc Trấn Ngục Chân Thân để từ từ rèn đúc xương cốt của bản thân, đến khi bách hải hoàn chỉnh.
Lại sau đó.
Hắn dùng xương làm cơ sở, chậm rãi lan tràn ra toàn thân, đúc lại pháp thể.
Mấy chục năm lĩnh ngộ đã làm cho hắn nắm giữ được môn Ngũ Nhạc Trấn Ngục Chân Thân này.
Thậm chí còn dung hội quán thông.
Mà nhục thân khôi phục thì công hiệu lớn nhất của Ngũ Nhạc Trấn Ngục Chân Thân, ngoài việc trấn áp và phong tỏa thương thế thì chính là căn cứ vào huyết mạch của bản thân để luyện chế ra Huyết đan.
Mặc dù Huyết đan là ngoại vật, nhưng nó lại là do Mạc Cầu dùng Tam Chuyển Huyền Công và vu cổ chi pháp tinh luyện mà thành.
Có kỳ hiệu đối với nhục thân.
Sau khi thiên phú khống hỏa tăng lên thì còn có thể kích phát nhục thân tiếp tục tăng trưởng, tái hiện sinh cơ.
Thời gian chậm rãi trôi qua.
Dường như trên bầu trời của Động thiên Thượng Thanh Huyền U luôn luôn bị một lớp sương mù âm u bao phủ.
Cho dù mặt trời chói chang thì bầu trời vẫn cứ u ám.
Trên một vùng đất hoang vu, thảo mộc dây leo khô héo bao trùm, sâu bọ bò đầy dưới đất, phi điểu thỉnh thoảng mổ xuống.
Một lúc nào đó.
"Ông. . ."
Mặt đất run rẩy.
Giống như sấm nổ mùa xuân, một làn sinh cơ nồng đậm lặng lẽ xuất hiện.
Lúc đầu, sinh cơ như chồi non chớm nở, đột nhiên xuất hiện, giống như một gốc cây đại thụ đột ngột từ dưới đất mọc lên.
Sinh cơ nồng đậm làm cho cây cối xung quanh điên cuồng sinh trưởng.
Chỉ mới qua một lát, một sợi dây leo lớn bằng ngón cái đã phát triển hơn một trượng, sườn núi hoang tàn nằm cách đó không xa đã sum suê xanh biếc.
Những con côn trùng kêu gào lột xác vô số nhiều lần.
"Nhào lạp lạp. . ."
Phi điểu vung vẩy đôi cánh, lông vũ rơi xuống, cao giọng kêu to, thân thể lại lớn thêm một đoạn.
Trong phạm vi cho phép.
Vạn vật sinh sôi.
Mà ở trong chỗ hạch tâm.
Mạc Cầu chậm rãi mở mắt ra, thở dài một ngụm trọc khí, lặng lẽ thu liễm sinh cơ nồng đậm trên người.
"Bốn mươi chín năm!"
Hắn thở dài một hơi, chống người đứng dậy.
Chầm chậm hoạt động cơ thể một chút, trong xương cốt phát ra những tiếng vang giống như tiếng pháo nổ.
Hắn đang ở trong quá trình thích ứng bộ xương mới, không thể tránh được.
Đợi khi hắn đi ra nơi đã ở lại những bốn mươi chín năm này mới thích ứng được thân thể hiện giờ.
Bốn mươi chín năm!
Từ khi vượt giới đến đây đã qua chừng bốn mươi chín năm!
Cho dù là đối với người thọ hơn trăm tuổi như Mạc Cầu thì đây cũng là một khoảng thời gian rất dài.
Không có người trò chuyện, không thể động đậy, mỗi thời mỗi khắc còn bị đau đớn tra tấn.
Nhất là khi Nghiệp hỏa đốt cháy bách hài, trùng luyện nhục thân, nỗi thống khổ khó nói nên lời, sống không bằng chết trong mấy chục năm.
Nếu như Mạc Cầu không có tâm tính cứng cỏi, thuở nhỏ ma luyện ra đại nghị lực, bền lòng vững dạ, sợ là đã không chịu nổi tịch mịch, không chịu được đau đớn mà điên thành ma rồi.
Cho dù hiện nay đã đi ra, nhưng cũng không có nghĩa là hắn đã phục hồi tu vi.
Chỉ có thể nói.
Mạc Cầu đã đánh vững lại căn cơ, tiềm lực còn lớn hơn lúc trước, tu vi khôi phục cũng sẽ càng nhanh hơn.
Thậm chí. . .
Chỉ cần có đủ thời gian còn có thể tiến thêm một bước.
Chẳng qua hiện giờ hắn chỉ có thể hoạt động, khoảng cách tu vi triệt để khôi phục còn xa lắm.
"Đại Chu. . ."
"Thái Ất tông!"
"Năm đó rốt cuộc Trác Bạch Phượng đã làm gì, biến mất không thấy hơn mấy chục năm, sợ là đã bị hại rồi."
Mạc Cầu nhặt lên một nhánh cây từ dưới mặt đất, dùng nó xem như quải trượng, đi về phía con đường lớn ở xa xa.
"Lấy tu vi của Trác Bạch Phượng, trên người còn mang theo Pháp bảo Phá Pháp Như Ý, cho dù là mình vào thời toàn thịnh cũng không dám chắc sẽ thắng."
"Vậy mà trong thế giới này lại có người giết được nàng?"
"Đát. . . Đát. . ."
Mạc Cầu chậm rãi bước đi, trong mắt lộ ra vẻ trầm tư:
"Như vậy xem ra thế giới này còn phức tạp hơn những gì mà nàng nói rất nhiều, có cao thủ có thể diệt sát cả Đạo cơ Đỉnh phong."
"Trước khi tu vi của mình khôi phục thì không thể hành sự tùy tiện."
"Ngoài ra, không có bao nhiêu năm nữa là đến lần cảm nhận Động thiên tiếp theo của Vạn Bảo Các rồi, không biết lúc đó có người xuống hay không."
Trong lúc suy tư, hắn đã bước lên quan đạo.
Vứt bỏ nhánh cây trong tay, hắn bước đi tập tễnh trên con đường mòn.
Sau một chốc, liền đổi thành bước đi như bay.
...
"Kẽo kẹt. . . Kẽo kẹt. . ."
Vết bánh xe lăn dài trên mặt đất, phát ra những tiếng vang có thứ tự.
Hai chị em Điền gia đang ngồi bên trong toa xe, tỷ tỷ Điền Ỷ vén rèm xe lên nhìn ra phía bên ngoài.
"Xung quanh quận Linh có rất nhiều khu rừng, gia tộc chúng ta lại không có nhiều sản nghiệp ở đây, lần này xem như đã triệt để rời xa vị trí hạch tâm của gia tộc rồi."
Đệ đệ Điền Kính Nhất có dáng người gầy yếu, đôi mắt chớp động nói:
"Nhị tỷ, nếu như đại tỷ thực sự đã gặp nạn, chúng ta không có chỗ dựa, sợ là khó mà trở về gia tộc."
"Thì tính sao!" Điền Ỷ khinh thường hừ lạnh:
"Ai mà thèm sản nghiệp của Điền gia chứ, nếu như tiên tổ có thể bắt đầu từ con số không đánh xuống cơ nghiệp như hiện giờ thì Điền Ỷ ta cũng có thể làm được."
"Sau khi vào quận Linh thì chúng ta sẽ chiêu binh mãi mã, mở rộng thế lực, làm cho người khác đẹp mắt."
Điền Kính Nhất bất đắc dĩ lắc đầu.
Nữ nhi Điền gia rất cường thế, y thân là nam tử, cơ thể mảnh mai, vũ lực lại kém xa tỷ tỷ.
Nhưng Điền Kính Nhất lại chướng mắt cái thái độ không thèm đặt người khác vào trong mắt của Điền Ỷ.
Lần này. . .
Không biết người trong gia tộc sẽ sử dụng những thủ đoạn gì để không cho chúng ta trở về đây.
Haizz!
Nghĩ nghĩ, y không khỏi lộ ra vẻ sầu tư.
"Mau nhìn." Điền Ỷ đột nhiên la lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của Điền Kính Nhất:
"Bên kia có người, thật là kỳ quái."
........
"Bánh canh nóng hổi đây. . ."
"Bánh bao không nhân!"
"Kẹo mạch nha. . . kẹo mạch nha. . ."
Trên đường dài, dòng người như dệt, tiếng ồn ào truyền vào tai, cảnh tượng phồn hoa náo nhiệt đập vào mắt Mạc Cầu.
Hắn hơi dừng lại, ánh mắt nổi sóng.
Mạc Cầu đã không còn nhớ là đã bao lâu mình chưa từng gặp được cảnh tượng phàm nhân hội tụ như thế này rồi.