Người dịch: Whistle
Người tu hành có Thần niệm cường đại, cảm giác nhạy bén cho nên khó mà chịu được trọc khí trong thế giới phàm tục.
Người có tu vi càng cao thì càng là như vậy.
Mà nay.
Trong Động thiên Thượng Thanh Huyền U không hiện Linh cơ, áp chế Thần niệm cảm giác, nhục khiếu cũng phải phong bế.
Chuyện này khiến cho Mạc Cầu có thể đi lại trong phố phường của phàm nhân mà không bị ảnh hưởng gì.
Tiếng chiêng trống ồn ào náo động, tiếng rao hàng của hành thương vang lên không dứt bên tai, giữa những cái áo vải áo gai màu xám còn xen lẫn màu đỏ màu xanh, trong lỗ mũi trộn lẫn những mùi hương son phấn thấp kém.
Khói lửa!
Hai chữ này bỗng nhiên xuất hiện trong đầu Mạc Cầu, cũng làm cho hắn nở một nụ cười thản nhiên.
Trong lòng cũng trở nên yên tĩnh.
Hắn hòa vào dòng người bước đi trên đường, cuối cùng dừng lại trước một gian thư tứ rồi bước vào.
Có người từng nói.
Bí cảnh, Động thiên vốn nên là một bộ phận ở bên ngoài thế giới, chẳng qua là bị ngăn cách mà thôi.
Mạc Cầu rất tán thành cách nói này.
Nếu không phải như vậy thì tại sao văn tự trong Động thiên thế giới lại giống với ngoại giới như thế được.
Tuy rằng giọng nói có chút khác biệt, nhưng chỉ cần hơi thích ứng một chút liền có thể bắt chước bảy tám phần.
Khác với người trong giang hồ thích đi tửu lâu khách sạn để nghe ngóng tin tức, Mạc Cầu thì thường đi thư tứ để xem điển tịch ghi chép.
Đây là bởi vì chuyện mà Mạc Cầu muốn biết khác với những người khác.
Người giang hồ quan tâm nhất là những chuyện mới phát sinh gần đây, những tin tức ngầm này thường xuyên xuất hiện ở chỗ có nhiều người.
Mà thứ Mạc Cầu quan tâm chính là nhữung chuyện đã xảy khoảng mấy chục năm trước, thậm chí là lịch sử của thế giới này.
Khả năng những người ở trong tửu lâu bàn luận về chuyện này rất thấp.
"Lão trượng!"
Mạc Cầu lật xem mấy quyển thư, chí liền nhăn mày lại, quay sang hỏi ông chủ thư tứ đang buồn ngủ ở bên cạnh:
"Tại sao trong quyển Quận chí phó lục của quận Linh lại không có ghi chép về chuyện đã xảy ra hơn ba mươi năm trước vậy?"
"Hơn ba mươi năm trước?" Lão trượng mở mắt, chần chờ một chút, mới nói:
"Quyển quận chí này của ta là do trích từ trong nha môn ra, vốn cũng không đủ bộ, thiếu một chút cũng rất bình thường."
"Thật sao?" Ánh mắt Mạc Cầu chớp động:
"Ta còn tưởng là có người cố ý cắt giảm nữa."
"Làm sao có thể. . ." Lão trượng không nhịn được cười lên, nhưng khi nói đến nửa đoạn thì bỗng nhiên dừng lại, vẻ mặt trầm tư:
"Bất quá."
"Ta nhớ được, hình như khoảng ba mươi năm trước có xảy ra loại chuyện này, có nhiều thứ không cho. . ."
Nói đến một nửa ông ta liền dừng lại, ngẩng đầu lên, sắc mặt cũng trở nên lạnh lùng.
"Khách quan có muốn mua sách không?"
"A. . ."
Mạc Cầu nghe vậy bèn cười khẽ lắc đầu, tiện tay đặt quyển sách về lại chỗ cũ.
Chắp tay đi ra khỏi thư tứ, trên mặt hắn như có điều suy nghĩ.
Mặc dù ông chủ thư tứ không nói, nhưng thần sắc biến hóa của ông ta lại khó thoát khỏi cảm nhận của tu sĩ Đạo cơ.
Hơn ba mươi năm trước, cũng chính là lúc mà Thái Ất tông hưng thịnh nhất, chắc chắn là đã xảy ra chuyện gì rồi.
Trong thư tứ to như vậy mà ngay cả ba chữ Thái Ất tông, đại tông vang rền thiên hạ, thậm chí là cầm giữ triều đình này lại không được nhắc đến. Rất không hợp lý.
"Hô. . ."
Một trận gió lạnh thổi qua, Mạc Cầu vô thức co rụt thân thể, che miệng ho nhẹ hai tiếng.
Cơ thể vẫn còn quá yếu.
Hắn than nhẹ một tiếng rồi nhìn về phía xa.
Kế sách trước mắt là phải tìm một nơi để ở đã, sau đó xem thử tình hình thế giới này ra sao rồi mới tính tiếp.
Ngô. . .
Trên đường có một cửa hàng đang nhận người, hắn định thử xem.
Trên đường đi qua, một vài tin tức truyền vào trong tai.
"Nghe gì chưa?"
"Hôm qua nhị tiểu thư Ô gia ở thành nam đã tự sát, nghe nói là có người đã vấy bẩn cơ thể, làm hỏng danh phận của nàng, nhị tiểu thư không chịu nổi nhục nhã nên đã tự sát."
"Thật sao?"
"Tại sao ta lại nghe nói là do Lệ quỷ gây ra?"
"Ha ha!"
"Lời này chỉ là chướng nhãn pháp dùng để che mắt người ngoài mà thôi, một người họ hàng đang ở trong Ô gia của ta đã tận mắt nhìn thấy tình huống loạn thất bát tao trong phòng của nhị tiểu thư."
"Thì ra là vậy!"
"Tên dâm tặc kia thật là to gan, lại dám vấy bẩn thân thể của Ô gia tiểu thư, lại còn ở trong Ô gia viện nữa."
"Đúng đấy!"
Trong một quán trà ở cách đó không xa.
Một gã đạo nhân cầm trường phiên trong tay nghe vậy liền vểnh miệng lên, ném ra một vài đồng tiền liền đứng dậy, lung la lung lay đi về phương xa.
"Đát. . ."
Ánh mắt Mạc Cầu chớp động, hơi trầm ngâm một chút rồi cất bước đi theo.
Hắn đang cảm thấy rất hiếu kì về những người tu hành trong thế giới này, nếu đã có cơ hội thì Mạc Cầu cũng không ngại kiến thức một phen.
Mặc dù vết thương của hắn vẫn chưa hồi phục, nhưng muốn giải quyết một người ngay cả Luyện khí cũng chưa nhập môn cũng là chuyện dễ như trở bàn tay.
Bất quá. . .
Âm khí vẫn nồng đậm như vậy, mang theo Lệ quỷ trong người mà lại không bị phản phệ, Công pháp cũng có phần môn đạo.
Mạc Cầu ngẩng đầu nhìn gã đạo nhân đang đi phía trước một chút, đi theo đối phương vào trong một tòa tiểu viện.
. . .
Trên tửu lâu.
Hai tỷ đệ Điền thị đang ngồi dựa cột, nhìn xem đám người đang nhốn nháo trên đường.
Ở phía đối diện có rất nhiều đại hán, nữ hiệp đang chen chúc hỏi người của Điền thị Thương hội cái này cái nọ.
"Minh thúc."
Điền Kính Nhất mặc một bộ thải y, trong tay cầm chiết phiến, quay sang một vị nam tử trung niên ở bên cạnh hỏi:
"Thúc cảm thấy những người ở bên dưới như thế nào?"
Minh thúc trầm giọng nói: "Phần lớn là kẻ có gân cốt cường kiện, nhưng võ học lại rất thưa thớt, người có thể sử dụng được cũng không có mấy."
"Ta cũng thấy vậy." Điền Ỷ bĩu môi:
"Quận Linh này vốn không thịnh võ học, trong một tòa quận thành to như vậy mà chỉ có hai nhà võ quán."
Nàng nhẹ nhàng lắc đầu, vẻ mặt im lặng:
"Nói thật, chỉ với chút người tập võ này mà lại không bị Quỷ Mị quấy phá, thật sự là may mắn."
Ánh mắt Minh thúc chớp động, muốn nói lại thôi.
"Xem ra chỉ có thể dùng để làm nhân viên bình thường." Điền Kính Nhất lắc đầu, lấy ra một hộp son phấn rồi nhẹ nhàng bôi lên mặt:
"Đợi chút nữa chúng ta qua võ quán xem thử, sau này hành thương cũng không thể đều để cho Minh thúc tự mình áp trận, chúng ta còn cần thêm hảo thủ khác."
Thế giới này có yêu ma quỷ vật tàn phá bừa bãi, thương lộ hung hiểm, nếu như không có cao thủ thì chẳng khác nào là chịu chết.
Cho dù là có cao thủ. . .
Có lúc cũng chưa chắc sẽ an toàn.
"Đệ có thể đừng bôi son trát phấn hoài được không." Điền Ỷ nhìn đệ đệ mình rồi có phần không cam lòng mở miệng:
"Nhiều thêm một chút khí khái hào hùng, Điền gia chúng ta dùng võ truyền gia, hành thương trăm năm, cũng không phải dựa vào chuyện ai đẹp hơn!"
"Không thể nói như vậy." Điền Kính Nhất lắc đầu:
"Đệ là nam tử, thân thể mảnh mai, không so được với tỷ, vả lại Quận trưởng đại nhân cũng là nữ nhân, nghe nói đại nhân thích nam sắc, đệ ăn diện tốt một chút, lát nữa cũng có thể lưu lại một ấn tượng tốt cho đại nhân."
"Huống hồ, đánh thiên hạ là dựa vào vũ lực, thủ thiên hạ lại cần nhờ trí tuệ, chém chém giết giết, đệ sẽ không gả ra ngoài được."
"Đệ. . ."
Điền Ỷ khó thở, không nhịn được tức giận trừng mắt nhìn đối phương:
"Ta thấy là do đệ ít rèn luyện, một chút khí lực cũng không có, gặp được chút chuyện thì chẳng làm được gì."
"Đệ cũng không muốn trở thành một người toàn cơ bắp." Điền Kính Nhất co người lại, nhìn chằm chằm gia tỷ với vẻ mặt cẩn thận:
"Không phải là tỷ vẫn luôn không nam nhân có nhiều cơ bắp sao?"
"Đệ biết cái gì!" Điền Ỷ trợn trắng mắt:
"Cao thủ võ học chân chính đều có cơ thể rất cân đối, cơ bắp phát lực thông thuận, hình thể hướng về phía hoàn mỹ, giống như người mà chúng ta đã gặp được khi tới đây."
"Tên cơ bắp chỉ có lực lượng lớn mà thôi."
"A. . ." Điền Kính Nhất khinh thường cười lạnh:
"Tỷ vẫn còn đang nhớ về người đó sao?"
"Tóc đều đã trắng cả rồi, dư sức làm tổ phụ của tỷ luôn đấy, chẳng lẽ tỷ muốn cưới ông ta về nhà luôn sao?"
"Không có!"
"Còn nói không có, tỷ xem kìa, vừa mới nhắc đến ông ta thôi là mặt tỷ đã hiện ra vẻ hoa si rồi, người nào cũng có thể nhìn ra"
"Ta chỉ đang nghĩ về thân hình của hắn!"
"Tỷ đang thèm thân thể của người ta sao, Nhị tỷ à, tốt xấu gì tỷ phải chọn người trẻ tuổi một chút chứ."
"Khụ khụ. . ."
Minh thúc ở bên không thể nghe nổi nữa nên bèn ho nhẹ hai tiếng.
Hai người liền im lặng, hung hăng trừng mắt liếc nhìn nhau.
"Nhị tiểu thư nói không sai." Minh thúc chần chờ một chút rồi nói:
"Cao thủ võ học chân chính thì cơ bắp sẽ không nổi cục cục đâu, ít nhất là sẽ không ảnh hưởng đến chuyện phát lực."
"Bất quá, người kia đã lớn tuổi, quân nhân không bằng thuật sĩ, tuổi tác càng lớn thì thực lực càng yếu, chuyện này chắc là sẽ không sai."
"Trừ phi. . ."
Minh thúc muốn nói lại thôi, nhẹ nhàng lắc đầu.
"Đệ đã nói rồi." Điền Kính Nhất cười nói:
"Mặc dù người đó một mình độc hành, nhưng chưa chắc đã là cao thủ võ công, có lẽ là thuật sĩ."
"A. . ." Điền Ỷ bĩu môi:
"Đệ cho rằng mình tùy tiện gặp phải một người thì chính là thuật sĩ sao, lại nói, thuật sĩ mới không có khả năng độc hành một mình, không có tới tôi tớ, thuật sĩ luôn vô cùng hiếu sát."
"Đúng rồi."
Nàng ngẩng đầu lên nhìn về phía Minh thúc:
"Minh thúc, vừa rồi thúc mới nói trừ phi là trừ phi cái gì?"
"Không có gì." Minh thúc lắc đầu:
"Lúc ta còn nhỏ từng nghe nói là quân nhân càng lớn tuổi thì sẽ càng lợi hại, chẳng qua chuyện này không có khả năng, nghe một chút là được."
"Thật sao?" Hai mắt Điền Ỷ sáng lên, đang muốn truy vấn ngọn nguồn thì bên tai bỗng nhiên vang lên tiếng bước chân.
Sắc mặt của ba người nghiêm lại, vội vã đứng lên.