Người dịch: Whistle
Không bao lâu sau.
"Kẽo kẹt. . ."
Cửa phòng bằng gỗ bị người đẩy ra, hai ả phụ nhân mặc gấm vóc đang bước vào phòng với sắc mặt lạnh lẽo.
"Điền thị tỷ đệ?"
"Đúng vậy." Điền Ỷ nhìn về phía hai người với vẻ mặt nghi ngờ:
"Hai vị là?"
"Bọn ta phụng mệnh của Quận trưởng đại nhân đến đây dự tiệc, Quận trưởng đại nhân bề bộn công vụ, không có thời gian tới." Một ả phụ nhân lạnh giọng mở miệng:
"Đúng là đại nhân có một chút giao tình với Điền gia, nhưng lại không có quan hệ gì với các ngươi, cho nên đừng nhắc đến chuyện thương nhai nữa."
"Trừ phi. . ."
"Trừ phi cái gì?" Điền Ỷ nghiến chặt răng:
"Quận trưởng đại nhân có việc xin cứ phân phó, Điền gia chúng tôi nhất định sẽ làm được."
"Không sai!"
Điền Kính Nhất chắp tay phụ họa.
"Hì hì. . ."
Phụ nhân hé miệng, ánh mắt không chút kiêng kỵ liếc nhìn Điền Kính Nhất, sau khi nhìn thấy vị này thiếu niên tuấn mỹ này, biểu lộ trên mặt của hai ả này cũng trở nên hòa hoãn đôi phần:
"Thật ra Quận trưởng đại nhân vừa vặn gặp được một chuyện phiền lòng, nếu như các ngươi có thể giải quyết được, vậy thì cũng không phải là không thể thương lượng."
"Nha!" Điền Kính Nhất tiến lên một bước, cười nói:
"Xin hỏi hai vị tỷ tỷ là chuyện gì? Có thể phân ưu giải nạn cho Quận trưởng đại nhân, là phúc khí chúng ta."
"Tiểu huynh đệ thật là tuấn tiếu, miệng cũng thật là ngọt." Phụ nhân lắc lắc cơ thể, trên mặt lộ ra những nếp nhăn:
"Thật ra cũng không tính là chuyện phiền toái gì, chỉ là trong khoảng thời gian gần đây liên tục xảy ra chuyện nữ tử nhà giàu bị người vấy bẩn cơ thể."
"Đêm qua, nữ nhi Ô gia đã không chịu được mà tự vận, chuyện này huyên náo rất lớn, cần phải giải quyết."
"Hái hoa tặc?" Sắc mặt Điền Kính Nhất lạnh lẽo, nghiêm giọng nói:
"Điền mỗ thống hận nhất chính là loại người này, không hề có chút tình thú nào, chuyện này nghĩa bất dung từ!"
"Hì hì. . . , vậy là tốt rồi." Phụ nhân yêu kiều cười:
"Bất quá, ta phải nhắc nhở tiểu huynh đệ một câu, thủ đoạn mà kẻ này sử dụng không phải bình thường, sợ là một vị thuật sĩ."
"Thuật sĩ?"
Tỷ đệ Điền thị nghe vậy sắc mặt liền thay đổi, lập tức quay đầu nhìn về phía Minh thúc.
Trong thiên hạ có rất nhiều người tập võ, người học có sở thành cũng không ít.
Nhưng thuật sĩ lại lác đác không có mấy.
Bởi vì chỉ cần cố gắng thì sẽ có chỗ thành, nhưng thuật sĩ thì lại phải có thiên phú mới được.
Vả lại, thủ đoạn của thuật sĩ cực kỳ quỷ dị, trấn ngạc, khu quỷ, sưu hồn, di cương. . .
Uy lực kinh khủng làm cho người khó lòng phòng bị.
Minh thúc sờ lên bội kiếm bên hông rồi chậm rãi gật đầu:
"Chỉ là thuật sĩ thì chắc là không sao."
"Vậy bọn ta liền kính cẩn chờ đợi hồi âm!" Phụ nhân gật đầu, liếc mắt đưa tình với Điền Kính Nhất.
"Rốt cuộc ngươi là ai?"
Trong phòng, gã đạo sĩ mặt đen nhìn Mạc Cầu bằng vẻ mặt hoảng, cơ thể không nhịn được run nhè nhẹ:
"Đạo hữu, tha mạng!"
Vừa rồi, khi gã ta 'phát hiện' được có người đang theo dõi mình liền ngang nhiên xuất thủ, kết quả lại làm cho trong lòng gã đạo sĩ cảm thấy lạnh lẽo.
Gã không biết tu vi của người đối diện ra sau, nhưng mặc cho gã có thi triển hết mọi thủ đoạn đã học được thì cũng đều bị đối phương nhẹ nhàng trấn áp.
Ngay cả cây Linh phiên trong tay mình cũng bị đối phương chiếm mất.
"Thủ đoạn thật thú vị." Mạc Cầu cầm trường phiên trong tay rồi nhẹ nhàng run lên, một làn Âm khí nồng đậm lập tức ập ra:
"Luyện hồn nhập phiên, thu thập tinh nguyên, lại không cô đọng, ngươi đang làm việc cho người khác sao?"
"Đạo hữu pháp nhãn không sai." Đạo sĩ mặt đen cắn răng, cưỡng chế nỗi sợ hãi để lấy lại một chút tinh thần:
"Trịnh mỗ phụng lệnh của huyện úy huyện Âm Sơn đến đây thu thập tinh hồn của xử nữ, mong các hạ nể mặt của Huyện úy đại nhân mà tha cho tại hạ một ngựa."
"Huyện úy huyện Âm Sơn?" Mạc Cầu nhíu mày:
"Hình như xung quanh quận Linh không có huyện Âm Sơn, ưm. . . , chủ nhân của ngươi là một con Quỷ vật sao?"
Theo Mạc Cầu biết được thì trong Động thiên thế giới này có Âm hồn Lệ quỷ hoành hành, thậm chí còn lập luôn âm phủ ở trong dương thế.
Chắc là huyện úy huyện Âm Sơn này cũng là một người trong đó.
"Thật can đảm!" Gã đạo sĩ mặt đen lui lại một bước rồi nói:
"Huyện úy đại nhân chính là Âm Tu tán nhân, lấy hồn phách chứng đạo, Quỷ vật há có thể so sánh với ngài ấy?"
"Hồn phách chứng đạo?" Ánh mắt Mạc Cầu khẽ nhúc nhích, trên mặt lộ ra một chút hứng thú, mở miệng hỏi:
"Huyện úy huyện Âm Sơn này đã tự nguyện từ bỏ nhục thân, chuyển tu Quỷ đạo sao? Thực lực như thế nào?"
"Hừ!" Gã đạo sĩ mặt đen hừ lạnh một tiếng rồi nói:
"Huyện úy đại nhân chính là một trong thập đại tán nhân ở Tề Châu, có thể dẫn dắt thiên địa, nắm chặt âm dương, hút mọi âm khí, độc lập thủ thần."
"Tuy rằng không thể hô phong hoán vũ, nhưng lại có thể ngao du một phương, chớp mắt đã gần một dặm, độn địa không ngại!"
"Thì ra là một vị Chân Nhân."
Mạc Cầu nghe vậy liền gật đầu, nhéo nhéo cây Linh phiên trong tay, trong lòng bàn tay bỗng nhiên xuất hiện một ngọn lửa u lãnh.
Ngọn lửa kia quấn quanh trường phiên, cây Linh phiên dùng Âm Khuê Mộc, Nam La Cẩm và các loại kỳ vật tỉ mỉ luyện chế đã lặng yên phân giải.
Bóng tối lướt qua trong hư không, âm hồn tinh phách bị vây khốn trong trường phiên đã hoàn toàn biến mất không thấy.
"Đát. . ."
Gã đạo sĩ mặt đen đột nhiên lui lại một bước, sắc mặt trắng bệch, nhìn chằm chằm ngọn lửa trong tay Mạc Cầu:
"Cửu. . . Cửu U Minh Hỏa!"
Khi nhìn thấy ngọn lửa này, vẻ ngạo nghễ trên mặt gã ta khi nhắc đến danh hào của Huyện úy huyện Âm sơn đã lập tức biến mất.
"Ngươi biết ngọn lửa này?" Trên mặt Mạc Cầu lóe lên một tia kinh ngạc:
"Gặp qua?"
Dù là ở ngoại giới thì ngọn Linh hỏa này cũng là vật vô cùng hiếm thấy.
Mạc Cầu sở dĩ có thể lấy được một sợi cũng là vì Tông sư Kim Đan ban cho, nếu không thì hắn sẽ không thể nào lấy được.
Gã đạo nhân ngay cả Luyện khí cũng chưa nhập môn này lại biết được ngọn lửa này!
"Từng có duyên gặp được một lần." Biểu lộ trên khuôn mặt đen thui của gã ta lập tức cứng đờ, nói:
"Trong thập đại tán nhân có một vị Hắc Sơn lão gia, ông ta đã luyện thành một đạo Cửu U Minh Hỏa."
"Tiền bối."
Gã đạo sĩ nuốt một ngụm nước miếng, khom người xuống, hành lễ vãn bối:
"Tiểu nhân chỉ người làm việc cho Huyện úy, mong rằng tiền bối đại nhân không chấp tiểu nhân, tha cho tiểu nhân một mạng."
Mạc Cầu lắc đầu:
"Lấy cái thứ ở sau lưng ngươi ra đi. . ."
"Bạch!"
Một vệt hắc mang đột ngột xuất hiện, sắc bén vô cùng, vệt hắc mang đang chém thẳng tới vị trí của Mạc Cầu.
Mà gã đạo sĩ mặt đen đang cuộn tròn cơ thể, nhảy về phía của sổ ở sau lưng mà không hề ngoái đầu nhìn lại.
Thực lực của người đột ngột xuất hiện này mạnh đến đáng sợ, hầu như sâu không thấy đáy.
Trên người còn có Cửu U Minh Hỏa mà ngay cả Huyện úy đại nhân cũng không hề có.
Đạo sĩ biết mình không địch lại, nên chỉ có thi triển hết thảy thủ đoạn để mong đào mệnh.
Mạc Cầu ở sau lưng gã ta nhẹ nhàng lắc đầu, đối mặt với hắc mang đột kích hắn chỉ bấm tay nhẹ nhàng bắn ra.
"Bạch!"
Hắc mang lập tức đứt gãy giữa không trung, còn chém ngược lại lên trên cơ thể của đạo sĩ mặt đen.
"Phốc!"
Một vết máu xuất hiện trên trán của gã ta, lập tức tràn xuống dưới, một khe nứt từ chính giữa vỡ ra, cơ thể vừa mới đâm sầm vào cửa sổ của gã cũng bị cắt ra làm đôi.
"Rầm rầm. . ."
Khung cửa sổ vỡ vụn, tàn thi rơi xuống, máu chảy ào ào.
Mạc Cầu nhìn bộ thi thể này một chút rồi hút hắc mang lên, đây là một sợi roi đen mảnh mai.
Mới nhìn thì thấy giống như một sợi dây nhỏ.
Trường tiên to bằng ngón tay hài nhi, chiều dài gần một trượng, bên ngoài còn có vô số hoa văn tinh mịn như lân.
Mạc Cầu ước lượng cây roi trên tay rồi không nhanh không chậm đi đến bên cạnh bàn, tiện tay cầm lấy một quyển sách.
"Âm Sơn Lục!"
Mạc Cầu mở quyển sách này ra, đây rõ ràng là quyển sổ công pháp mà gã 'Âm Sơn huyện úy' kia biên soạn.
Trong này có chín loại tiểu thuật, một môn Công pháp, ba món Pháp khí bí luyện.
Trong đó có một món tên là Đoạt Hồn Phiên đã bị Mạc Cầu thiêu huỷ, tinh phách bên trong đã được đặt vào Diêm La Phiên.
Còn có một món tên Âm Hồn Tiên.
Hắn nhìn cây trường tiên trong tay một cái, chắc là thứ này.
Trừ cái đó ra, Mạc Cầu còn tìm được một môn tiên pháp tên là Tỏa Hồn Cửu Liên Hoàn.
"Hả?"
Dị hưởng vang lên bên tai làm cho Mạc Cầu hoàn hồn, hắn vung tay áo lấy đi những thứ trong phòng rồi biến mất không thấy gì nữa.
...
"Cẩn thận!"
"Minh thúc, thúc chăm sóc cho Kính Nhất đi."
Điền Ỷ cầm song giản trong tay, thân mặc nhuyễn giáp, cẩn thận bước vào trong đình viện, toàn thân đề phòng.
"Nhị tỷ." Điền Kính Nhất cầm một tờ linh phù trong tay, lông mày đổ mồ hôi:
"Tại sao chúng ta phải vội vàng như vậy, nếu đã biết được vị trí của yêu nhân, đợi khi chúng mời chào được đủ nhân thủ rồi mới đến đây vây giết cũng không muộn mà."
"Đệ thì biết cái gì?" Điền Ỷ không quay đầu lại nói:
"Gã yêu nhân chỉ còn sót lại một sợi khí tức này thôi, nếu lại chậm trễ thêm nữa thì sẽ không thể nào tìm được vị trí của gã ta."
"Trừ phi. . ."
"Tên yêu nhân này lại tiếp tục gây án!"
"Nếu như gã ta lại tiếp tục gây án thì chắc chắn sẽ có người gặp nạn, mà ta tuyệt đối không cho phép chuyện này xảy ra."
"Nhị tỷ." Điền Kính Nhất lộ ra vẻ mặt đắng chát:
"Cho dù là vậy thì tỷ cũng không cần phải mang đệ theo nha, đệ tới đây cũng chỉ trở thành vướng víu của mọi người mà thôi."
"Kính Nhất, đệ nhát quá." Điền Ỷ nhíu mày:
"Chúng ta đã tới quận Linh này rồi thì sẽ không thể trông cậy vào ai được nữa, đệ mà cứ có cái suy nghĩ đó là không được."
"Chỉ là một gã thuật sĩ nhỏ nhỏi thôi, vừa lúc có thể dùng để luyện gan cho đệ."
"Yên tâm, có Minh thúc ở đây thì sẽ không có việc gì đâu."
"Hi vọng là vậy." Điền Kính Nhất cười khổ, dời thân thể ra núp sau lưng Minh thúc sau lưng, trong tay nắm chặt Linh phù.