Người dịch: Whistle
"Thiếu gia không cần phải khẩn trương như vậy."
Minh thúc vẫn giữ được vẻ mặt buông lỏng, nếu như có cao thủ võ học ở chỗ này thì chắc chắn sẽ có thể nhìn ra được, ông ta nhìn như nhẹ nhõm nhưng lại tùy thời đều có thể bộc phát toàn lực.
"Khẩn trương thái quá sẽ làm cho cơ bắp bị căng cứng, lỡ như gặp được tình huống bất ngờ thì lại không dễ ứng đối."
"Ổn định hô hấp, điều chỉnh tư thế, để cho mình vào thế có thể bộc phát bất kỳ lúc nào."
"Ta đã từng dạy thiếu gia rồi."
"Vâng, vâng." Điền Kính Nhất hít một hơi thật sâu, chậm rãi thở ra, thời gian dần trôi qua, vẻ khẩn trương trên mặt cũng vơi đi phần nào.
"Không có động tĩnh gì?" Điền Ỷ đi đầu nhíu mày:
"Ở hậu viện!"
"Ừm." Minh thúc gật đầu, trong mũi nhẹ nhàng ngửi ngửi, sau một khắc sắc mặt liền đột thay đổi, ông ta bỗng nhiên lao về phía trước:
"Có mùi máu tanh!"
"Cái gì?"
"Cùng lên đi!"
"Chờ một chút!"
Điền Kính Nhất thấy hai người đã lao nhanh về phía hậu viện liền hốt hoảng, vội vàng tăng tốc đuổi theo.
Đi tới hậu viện, tình cảnh ở chỗ này làm cho ba người ngẩn ngơ.
"Chết rồi?"
Khung cửa sổ vỡ vụn, hai đoạn thi thể bị tách làm đôi, máu tươi, ruột và dạ dày chảy xuôi.
Mùi hương gay mũi làm cho Điền Kính Nhất lập tức che miệng mũi lại, không ngừng lui về sau.
"Một đao tách đôi, thủ đoạn thật sắc bén!" Minh thúc lộ ra vẻ nghiêm túc, cất bước tới gần thi thể, hơi chút kiểm tra một chút rồi nói:
"Chắc là gã ta đã chạy trốn tới đây thì bị người ở sau lưng chém một đao chết ngay lập tức, thực lực của người kia mạnh hơn gã ta nhiều lắm!"
"Là ai hạ thủ?" Điền Ỷ thu hồi song giản, vẻ mặt nghi hoặc:
"Có thể giết chết một vị thuật sĩ thì chắc là không phải hạng người hời hợt, người ở quận thành có thể làm được như vậy cũng không nhiều."
"Ừm." Minh thúc gật đầu:
"Nơi này không có khí tức của loại thuật pháp thứ hai, người hạ thủ là một vị người tập võ, đã tu thành chân khí."
"Nha môn không nguyện ý động thủ, muốn mượn tay chúng ta làm việc này, nhưng bây giờ lại có người nhanh chân đến trước."
"Thật sự là kỳ quái?"
"Đừng quản nhiều như vậy." Điền Kính Nhất ở phía sau liên tục khoát tay, móc ra cái khăn thêu bịt miệng mũi lại rồi nói:
"Trước xác định xem kẻ này có phải là người mà chúng ta muốn tìm không, đúng vậy, nếu đúng thì chúng ta có thể trực tiếp giao nộp rồi."
"Có người làm thay đã là chuyện tốt rồi, mặc kệ hắn là ai!"
Nghe vậy, Điền Ỷ và Minh thúc liếc nhau một cái, chậm rãi gật đầu.
Đợi khi bẩm báo nha môn, ba người lại bước ra đường lớn, nỗi tích tụ trong lòng không khỏi buông lỏng.
"Không cần tốn bao nhiêu công sức mà đã có thể giải quyết, xem ra ông trời cũng đang giúp chúng ta."
Điền Ỷ vung tay lên, vẻ mặt hào khí:
"Đợi khi mở thương nhai, thông thương lộ, hai tỷ đệ chúng ta cũng sẽ trở thành hào môn trong quận thành này!"
"Không."
"Chỉ là quận thành thì há có thể dung nạp được chúng ta, phải đi Châu phủ mới đúng!"
"Vâng, vâng, Nhị tỷ nói cái gì cũng đúng." Điền Kính Nhất buồn bực ngán ngẩm lên tiếng phụ họa, y liếc nhìn Minh thúc ở bên cạnh liền vô thức nhíu mày:
"Minh thúc, có phải ngài có tâm sự gì không, tại sao ta cảm thấy khi đến quận Linh thì thúc. . . Có chút không đúng?"
"Thật sao?" Sắc mặt Minh thúc cứng đờ, dưới con mắt ý thức lấp lóe, nói:
"Thực ra cũng không có gì, tổ tiên nhà ta là ở quận Linh, có thể là nhìn vật nhớ người đi."
"Thật sao?" Điền Ỷ hiếu kì nhìn sang:
"Nói đến, chúng ta chỉ biết Minh thúc họ Trần, còn không biết tổ tiên của Minh thúc làm gì."
"Cũng là hộ viện trông nhà cho người ta." Minh thúc cười khẽ lắc đầu, dùng âm lượng mà y không nghe được nói:
"Chẳng qua thân phận của người kia có chút đặc thù, ngoài gia tổ ra thì không có người nào từng gặp."
"Nhị tỷ!"
Lúc này, hai mắt Điền Kính Nhất sáng lên, đột nhiên đụng Điền Ỷ một cái:
"Mau nhìn phía trước, nam nhân mà tỷ ngưỡng mộ trong lòng kìa!"
"Nam nhân gì?" Điền Ỷ nhíu mày, đợi khi nhìn thấy bóng người ở cách đó không xa, đôi mắt đẹp của nàng liền sáng lên:
"Là hắn!"
"Đúng, chính là hắn." Điền Kính Nhất gật đầu, nói:
"Hình như hắn đang tìm việc làm, không biết có bản lãnh gì, chúng ta cũng đang cần người."
"Đi!"
Điền Ỷ vung tay lên:
"Qua."
...
Sắc trời u ám, hồng nguyệt treo cao.
Lá cây trong rừng vang lên những âm thanh xào xạc, u ám không có ánh sáng, ngay cả tiếng kêu của sâu bọ cũng không có.
m phong thổi qua.
Một cỗ kiệu màu đỏ lặng lẽ xuất hiện trên con đường mòn.
Phía trước cỗ kiệu có bốn người thổi kèn gõ chiêng, phía sau cỗ kiệu cũng bốn người vặn vẹo vòng eo, động tác vui vẻ, nhưng lại không phát ra một chút tiếng động nào, dường như một cảnh tượng tĩnh trệ.
Bốn tên kiệu phu khiêng kiệu có sắc mặt thảm bạch, dưới chân lơ mơ, hành động giống như khôi lỗi.
Nhìn thật kỹ sẽ thấy những tên kiệu phu này rõ ràng được tạo thành từ giấy.
Dưới hồng nguyệt, trong rừng rậm, người giấy nhấc kiệu, âm hồn làm bạn, quỷ phong bồi hồi, nhẹ nhàng liền vượt qua trăm trượng.
"Thánh nữ."
Trong đêm tối, một bóng người xuất hiện:
"Lại đi tới phía trước mười dặm chính là huyện m Sơn."
"Bên dưới có một đội xe của phàm nhân đã tiến vào Huyện thành, bọn hắn vẫn chưa phát hiện ra huyện thành chính là Quỷ vực."
"Thật sao?" Một giọng nói thanh thúy dễ nghe từ trong kiệu vang lên:
"Nói như vậy, có thể ăn no rồi."
"Hì hì. . ."
"Đi tiếp đi!"
"Vâng."
Sau một khắc, tiếng kèn tiếng chiêng vui vẻ vang lên, giống như đang gả tân nương đến huyện thành xa xôi.
Phủ quận thủ.
Trong nội đường có một vị nữ tử khí chất đoan trang, dung nhan diễm lệ, thân mặc trường sam đang ngồi ở thượng thủ.
Vài vị nam đồng có tướng mạo tuấn mỹ dâng trà rót nước, nhào nặn xoa bóp, ân cần hầu hạ.
Nữ tử này chính là Quận trưởng hiện giờ của quận Linh.
Trang Hận Ngọc.
Nàng khẽ nhướng mày, nhìn về phía vài vị phụ nhân ở bên dưới:
"Gặp qua chưa?"
"Vâng." Phụ nhân khom người, nói:
"Tỷ đệ Điền gia có một bộ tốt túi da , đáng tiếc. . . , theo phân phó của đại nhân, thuộc hạ đã giao chuyện đó cho bọn hắn giải quyết."
"Vậy là tốt rồi." Trang Hận Ngọc nâng chén trà lên, khẽ nhấp một ngụm, phất tay để cho nam đồng lui ra, nói:
"Đại tỷ của bọn họ có chút giao tình với ta, cho nên cũng phải nể mặt, mà Điền gia thì lại cầu ta chèn ép bọn họ."
"A. . ."
Nàng bất đắc dĩ lắc đầu:
"Vẫn là đuổi đi cho thỏa đáng, tránh rơi vào tình huống khó xử."
"Nhưng mà đại nhân." Phụ nhân ngẩng đầu, nói:
"Vạn nhất các nàng thực sự bắt được gã yêu nhân kia sao?"
"Không đơn giản như vậy." Trang Hận Ngọc mặt không đổi sắc:
"Tên kia là người của Âm Sơn Quân, chỉ cần bọn họ không ngu ngốc thì sẽ không dám đi trêu chọc gã ta, cùng lắm chỉ bị đuổi đi thôi."
"Như vậy thì ta cũng có thể thiếu một chuyện phiền phức."
"Đại nhân." Phụ nhân nhăn mày, giọng điệu không cam lòng:
"Gần đây Âm Sơn Quân có hơi khoa trương thái quá, ngay cả địa bàn của đại nhân mà cũng dám vươn tay sang."
"Ngô. . ." Trang Hận Ngọc nghe vậy bèn híp mắt, một tay gõ nhẹ lên thành ghế, dừng một chút rồi mới hừ nhẹ một tiếng:
"Không sao cả!"
"Một chút âm phách mà thôi, thích thì cứ để gã lấy, chỉ cần không quá phận thì tạm thời đừng quan tâm đến gã ta."
Trang Hận Ngọc không sợ Âm Sơn Quân, nhưng nàng cũng đã được lĩnh giáo độ khó chơi của đối phương, nhịn một chút cũng không sao.
"Vâng!" Phụ nhân khom người xác nhận.
"Báo!"
Lúc này, bên ngoài đột nhiên vang lên một tiếng gọi.
"Chuyện gì?" Trang Hận Ngọc nhăn mày lại:
"Vào đi!"
"Vâng." Một vị nữ bộ khoái bước vào bên trong, chắp tay nói:
"Bẩm Quận trưởng đại nhân, người bên dưới hồi báo là gã yêu nhân chuyện đoạt tinh phách của xử nữ đã bị tỷ đệ Điền thị bắt được."
"Tại chỗ chém giết!"
"Nha!" Trang Hận Ngọc chớp động đôi mắt đẹp:
"Nhanh như vậy?"
Chỉ là một gã thuật sĩ dựa vào tinh huyết và thọ nguyên để thi pháp thì còn chưa được nàng để vào mắt.
Nhưng chỗ dựa sau lưng của tên này là Âm Sơn huyện úy.
Tỷ đệ Điền gia. . .
Thật là to gan!
"Sợ là bọn họ căn bản không biết người mà mình đã giết có bối cảnh gì." Phụ nhân ở giữa điện cau mày nói:
"Đại nhân, bây giờ phải làm sao?"
"Không cần phải quan tâm." Trang Hận Ngọc bật cười lớn:
"Nếu chuyện này đã kết thúc thì đương nhiên là phải tuyên cáo toàn thành rồi, cũng coi như cho tỷ đệ họ giương danh quận Linh."
"Vậy chuyện thương nhai. . ."
"Thương nhai liên quan đến hơn mười hộ thương gia, không thể nào đàm phán nhanh như vậy được, để cho người phía trước kéo dài thời gian đi."
"Vâng!"
Phụ nhân xác nhận, trong lòng thì lại thở dài.
Tuyên cáo toàn thành, nhìn thì giống như đang giương oai cho tỷ đệ Điền thị, nhưng kì thực là đang nói cho Âm Sơn Quân biết ai mới là hung thủ.
Quận trưởng muốn đẩy hai người trẻ tuổi này ra làm bia đỡ đạn.
Cuối cùng thì tỷ đệ Điền thị vẫn còn rất trẻ, thiếu kinh nghiệm đối nhân xử thế, hơn nữa lại còn không có căn cơ.
Một khi không còn gia tộc phù hộ, tự mình bươn chải bên ngoài, khi gặp phải những kẻ già đời, sợ là đến chết cũng không biết mình chết như thế nào.
Đáng tiếc cho bộ túi da của vị tiểu huynh đệ Điền gia kia.
Nghĩ đến đây, trong lòng phụ nhân sinh ra một cỗ khô nóng, ả đã quyết định lát nữa sẽ đi Bách Hương lâu tìm nam nhân tiết hỏa.
...
Sơn thành âm u.
Một đoàn xe gồm hơn 10 người đang bận rộn dỡ hàng, buộc ngựa, an bài ăn uống.
Đám người ồn ào không ngừng.
Trong khách sạn, mặt của gã sai vặt trắng bệch không còn giọt máu, chủ quán thì đang tỏ vẻ ân cần.
Sau bếp.
Trên mặt của vài vị đầu bếp tai to mặt tràn đầy ý cười quỷ dị, đang đặt những thứ như giòi bọ và máu đen vào trong nồi.
Đợi khi xốc nắp nồi lên thì lại là một cái bánh bao trắng nóng hổi, những món kích thích sự thèm ăn đã được nấu xong.
"Thức ăn đến rồi!"
"Rượu đến rồi!"
"Các vị khách quan, thỉnh chậm dùng!"
Gã sai vặt cúi đầu, đặt một vò tro cốt lên bàn rồi đổ đầy rượu.
"Cám ơn!"
Hành thương nhẹ nhàng gật đầu, tiện tay lấy ra mấy tiền đồng xem như tiền thưởng đưa tới.
"Đa ta khách quan ban thưởng!" Gã sai vặt đỏ mắt kêu to.
"Đi đi, có việc sẽ gọi ngươi!"
"Vâng!"