Người dịch: Whistle
Nơi xa.
Khách sạn đã trở thành một mảnh hoang vu, bầy quỷ bị kình khí tàn phá cũng không còn sót lại chút gì.
"Bành!"
Cơ thể của m Sơn Quân bị m Phong Đao vô tận bao phủ, giống như một con nhím mọc đầy gai nhọn.
Ánh đao lướt qua, mắt đất xé rách, ốc xá đổ sụp, bốn người đang vây xem ở nơi xa cũng liều mạng né tránh.
Mà Vân Sơn Nhị Lão đối mặt trực diện với m Sơn Quân lại từng bước ép sát, thân như lưu vân nâng chưởng đánh ra.
"Oanh!"
Tiếng nổ kịch liệt, chỉ là khí lãng mà đã bao phủ phạm vi trăm trượng, rất nhiều căn nhà ở trong phạm vi trăm trượng đều đồng thời nổ tung.
Mặt đất còn bị nhấc lên cao.
"Ừm!"
m Sơn Quân kêu rên thành tiếng, quỷ thể hiện ra bất ổn, lão cũng không dám trì hoãn chút nào, bấm tay tế ra Nhiếp Hồn Ấn.
Ấn ra, thiên địa liền u ám.
Ấn này có mối liên hệ kỳ diệu với m Sơn huyện thành, khi ở trong huyện thành thì uy năng của nó sẽ tăng thêm.
Nếu như ở trong huyện nha, chỉ bằng vào chiếc ấn này, m Sơn Quân liền có thể đảm bảo không bị rơi vào thế hạ phong.
Nhưng mà.
Gã ta bị người dẫn ra khỏi huyện nha, lại gặp phải tập kích, đã rơi vào thế hạ phong.
"Hây!"
Vân Sơn Nhị Lão thét dài một tiếng, hai người đã chừng tám chín mươi tuổi rồi, nhưng tiếng thét lại có thể vang động núi sông.
Tiếng ra, hai thanh Pháp khí phi kiếm lao ra nhanh như điện thiểm, đang xoắn về phía m Sơn Quân với hình dạng giống như mây mù.
"Đinh đương. . ."
"Oanh!"
Chân trời có lôi quang u ám hiện lên, ba đám mây đen đan xen, khí cơ kinh khủng từ bên trong không ngừng hiện lên.
Tứ kiếm hiệp ở phía xa mà sắc mặt cũng trở nên trắng bệch.
Chuyện tới nước này thì sao bọn hắn có thể không ro được, khi đối mặt với bốn người thì m Sơn Quân vốn chưa sử dụng hết toàn lực.
Nếu không thì bọn hắn tuyệt đối không kiên trì được lâu như vậy.
"Không được!"
Đột nhiên, Từ Vân Phượng khẽ kêu lên một tiếng, giống như đã phát hiện được cái gì, nàng bay ra nhanh như điện thiểm.
"Mặc kệ bọn ta!"
Vân Sơn Nhị Lão hiện hình giữa không trung, miệng phun máu tươi nhanh lùi lại trăm trượng, vội vàng hét về phía bốn người:
"Tô Hồ đã bị trọng thương, đừng có để cho gã chạy trốn, mau mau đi chặn gã ta lại!"
"Vâng!"
Bốn người sững sờ, lập tức đuổi theo một bóng người đang bỏ chạy ở nơi xa.
Trốn!
Trốn!
Chỉ cần trốn về huyện nha thì sẽ có cơ hội.
Huyện nha còn có hơn trăm tên quỷ sai, còn có Âm Xà hộ pháp, còn có cả Nam Tùng Thánh nữ La Giáo.
Xem ra lần này phải thiếu La Giáo một cái nhân tình rồi.
Nghĩ đến đây, trong lòng Âm Sơn Quân Tô Hồ lại thầm hận.
Gã ta có thể khẳng định việc 4 tên tiểu bối Thiên sơn và Vân Sơn Nhị Lão tới đây chắc chắn có sự trợ giúp của La Giáo.
Dẫn tới đối thủ đây rồi thừa cơ chi viện, khiến cho người ta thiếu ân tình chính là thủ đoạn mà La Giáo thường dùng.
Nhưng nhân tình này lại không thể không thiếu.
Âm Phong Độn chính là độn pháp cực kỳ cao minh, cho dù quỷ thể của Âm Sơn Quân đã bị thương, nhưng tốc độ vẫn rất kinh người.
Bỏ qua núi đá và vách tường, lắc mình một cái liền vút qua.
Bất quá bởi vì có thương thế trên người nên thân hình của gã luôn có chút chậm chạp, khi vận chuyển khí tức cũng có chút không thuận.
Trong chớp mắt, sau lưng liền có bóng người đuổi theo.
"Chạy đi đâu!"
Giọng nói của Từ Vân Phượng từ phía sau vang lên, một vệt kiếm quang kiều thiên lóe sáng phía chân trời.
Thiên Sơn Tam Thần Kiếm!
"Tiểu bối!" Hai mắt của Âm Sơn Quân co rụt lại, trong lòng vừa kinh vừa sợ, bấm tay bắn ra một luồng đao khí:
"Tô mỗ và các ngươi chưa xong đâu!"
"Hừ!"
Hạ Hầu Nhân cầm kiếm xông tới, Thiên Vũ Kỳ Kiếm bao phủ xuống:
"Họ Tô, ngươi nghĩ rằng bọn ta sẽ bỏ qua ngươi sao?"
"Chịu chết đi!"
Tiếng quát không ngưng, Mã Đình Đình, Bạch Lương đã sóng vai xông lên, bốn người bốn kiếm liên thủ công tới.
"Rầm rầm. . ."
Đột nhiên, trước mắt bỗng nhiên u ám.
Là pháp môn ve sầu thoát xác mà Âm Sơn Quân sử dụng, quần áo trên người gã ta văng ra ngoài.
Bộ quần áo này đã đi theo gã ta mấy chục năm, sớm đã cô đọng thành quỷ khí.
Lúc này lại giống như một đám mây đen phủ xuống, chỉ trong nháy mắt đã giam cầm bốn người vào trong.
Nhân cơ hội này, Âm Sơn Quân hóa thành một làn khói xanh bay thẳng tới huyện nha cách đó không xa.
"Bạch!"
Âm phong lướt qua phố dài đâm vào đại môn huyện nha.
Tĩnh!
Đột ngột yên tĩnh.
Yên tĩnh một cách quỷ dị.
Đại môn huyện nha rộng mở, chính đường rộng rãi, nơi này vốn nên có quỷ sai đứng canh mà giờ lại chẳng có lấy một tên.
Không chỉ như vậy.
Tô Hồ thân là chủ nhân của huyện Âm Sơn nên gã có thể cảm nhận rất rõ ràng.
Trong huyện nha to lớn này, ngoài phu nhân của mình ra thì nơi này không còn một con Âm hồn Quỷ vật nào tồn tại nữa.
Âm Sơn Quân lập tức hiển lộ thân hình ở hạ đường, nheo mắt lại, gắt gao nhìn chằm chằm bóng người ở phía trên.
Có một người đang ngồi ngay ngắn ở thượng đường, vị trí đó vốn thuộc về huyện chủ.
Người này có tóc mai màu trắng, ánh mắt tang thương, đang cầm một quyển sách trong tay, vẻ mặt suy tư.
Đối với chuyện Âm Sơn Quân đến lại là bất vi sở động.
Dường như những gì được ghi chép trên quyển sách còn hấp dẫn ở ngoại giới nhiều.
Âm Sơn Quân di chuyển tầm mắt ra sau lưng của đối phương, hai người Nam Tùng và Thanh Tuyền đang đứng sóng vai.
Trong mắt Thanh Tuyền hiện ra vẻ lo lắng, cũng mang theo bi thương.
Mà Nam Tùng Thánh nữ thì hơi hơi lắc đầu, giống như đang nhắc nhở cái gì đó.
Ở bên cạnh chính đường còn có một đám người sống.
Rõ ràng là đám người Thẩm Thu vừa mới bỏ chạy trước đó không lâu.
Bọn hắn hốt hoảng bỏ chạy, không phân biệt phương hướng, lại trùng hợp đâm đầu vào trong Âm Sơn huyện nha.
May mà đám quỷ quái ở chỗ này đã biến mất, nếu không . . , có thể nói là dê vào miệng cọp.
Lúc này khi nhìn thấy Âm Sơn Quân, sắc mặt của bọn hắn liền tái nhợt, mấy người co lại thành một đoàn, lui về một phía trong góc phòng.
"Các hạ là ai?"
Âm Sơn Quân không quan tâm đến những người sống ở bên kia, ánh mắt chớp động, vẻ mặt cảnh giác nhìn thẳng Mạc Cầu.
Tầm mắt rơi lên một viên đá màu đen lớn chừng bàn tay đang được đặt trên bàn, mở miệng chất vấn:
"Tại sao lại tự ý xông vào Âm Sơn huyện nha?"
Quỷ sai trong huyện nha đã biến mất, Nam Tùng Thánh nữ lại không nhúc nhích, trong đó phát sinh cái gì, không nói cũng hiểu.
Người này có thể dẹp yên quỷ sai trong huyện nha, còn khống chế cả Nam Tùng Thánh nữ trong khoảng thời gian ngắn như vậy thì chắc chắn là thực lực bất phàm.
Chắc cũng là một vị Chân nhân
Cộng thêm việc phu nhân mình cũng đang ở trong tay đối phương, tình huống không rõ, Âm Sơn quân cũng không hành động thiếu suy nghĩ.
Dù sao chỉ cần ở trong huyện nha này thì vết thương của lão ta liền có thể khôi phục, thực lực cũng sẽ được tăng lên.
Thời gian càng lâu đối với lão ta càng có lợi.
"Không biết năm nào, có kỳ vật giáng lâm, vĩnh trấn U Minh." Mạc Cầu ngẩng đầu, ánh mắt suy tư:
"Kỳ vật băng liệt, tản mát tứ phương, trong sơn lâm, trong thành trì, trong miếu thờ, các có linh dị."
"Tiếp theo, thành sơn thần, thổ địa, thần phật. . ."
Hắn cầm lấy viên hắc thạch ở bên cạnh, như có điều suy nghĩ nói:
"Chính là vật này đã làm cho huyện Âm Sơn hóa thành một phương Quỷ vực, còn làm cho các ngươi nhân được thần chức thổ địa sao?"
Viên hắc thạch này được tìm thấy ở bên trong pho tượng bùn vừa rồi, cùng với đó là một vài quyển cổ tịch.
Những ghi chép trong cổ tịch lại khiến cho Mạc Cầu mở rộng tầm mắt.
Thần chức!
Trong thế giới này lại có Sơn thần Thổ địa trong truyền thuyết, chẳng qua là phiên bản suy yếu.
Bởi vì thần chức trong thế giới này cũng không phải vĩnh tồn bất hủ như trong truyền thuyết.
Tuổi thọ cũng bị giới hạn bởi tu vi.
"Không sai!" Âm Sơn Quân gật đầu, lại tiếp tục chất vấn:
"Các hạ là ai?"
"Thần chức." Mạc Cầu không để ý đến lời chất vấn của gã ta, đưa tay vuốt ve hắc thạch, ánh mắt ngạc nhiên:
"Thiên hạ rộng lớn, quả nhiên không thiếu cái lạ, dù cho chỉ là một tòa Động thiên nho nhỏ mà cũng có những tồn tại không thể tưởng tượng nổi."
Động thiên?
Trong lòng Âm Sơn Quân lập tức giật mình, lão ta nhớ rất rõ là mình đã từng nghe qua cách xưng hô thế này rồi.
Hơn nữa còn cảm thấy sợ hãi từ tận đáy lòng.
"Ngươi. . ."
"Rốt cuộc là ai?"
"Ta?" Mạc Cầu đặt quyển sách trên tay xuống, lại cầm lên một quyển sách khác và hỏi:
"Hơn ba mươi năm trước, Thái Ất tông đã xảy ra cái gì? Tại sao trong quyển sách này không có ghi chép lại?"
"Đát. . ."
Dường như ba chữ Thái Ất tông này có uy năng rất lớn, nó làm cho sắc mặt của Âm Sơn Quân đột nhiên tái nhợt.
Lão ta còn lùi lại một bước, thân thể kéo căng, giống như đang lâm đại địch, đôi mắt trừng to.
"Ngươi. . ."
"Là người của Thái Ất tông?"
Lão ta bỗng nhiên nhớ lại, Động thiên chính là từ mà Thái Ất tông dùng để xưng hô một ít địa phương.
"Không có khả năng!"
Âm Sơn Quân cắn chặt răng, cả giận nói:
"Hơn ba mươi năm trước, trên đời liền không còn người của Thái Ất tông nữa, ngươi rốt cuộc là ai?"
"Đát. . . Đát. . ." Mạc Cầu gõ nhẹ lên bàn, trên mặt như có điều suy nghĩ:
"Cho nên, rốt cuộc thì năm đó đã xảy ra chuyện gì?"
"Những chuyện liên quan tới Thái Ất tông và hai vị Thiên sư mà triều đình sắc phong lại đều không được ghi lại một chút nào."
Nam Tùng Thánh nữ ở bên cạnh cuồng loạn trong lòng.
Nàng không rõ Thái Ất tông đại biểu cho cái gì mà lại có thể làm cho Âm Sơn Quân nghe được phải hoảng sợ như vậy.
Nhưng mà nàng lại nhất thanh nhị sợ hai chữ Thiên sư đại biểu cho cái gì.
Đương thời có không ít Chân nhân, nhưng chỉ có một người được xưng là Thiên sư, dù là La giáo Thánh Mẫu cũng không được.