Người dịch: Whistle
Thiên sư.
Thiên địa chi sư.
Các triều đại đổi thay, người dám dùng chức vị này đều là nhân vật thiên hạ vô địch.
Vào hơn ba mươi năm trước, Thái Ất tông gì đó đã có được hai vị Thiên sư, lại còn không được ghi chép?
Rốt cuộc năm đó đã xảy ra chuyện gì, thậm chí là sau mấy chục năm rồi mà cao thủ thế hệ trước vẫn không dám nói ra.
Trong lúc nhất thời, lòng hiếu kỳ của nàng cũng lên đến đỉnh điểm.
Nhưng nàng lại không phát hiện, khi Mạc Cầu nhắc tơi hai chữ Thiên sư thì ngữ khí cũng không có chút biến hóa nào.
Giống như là một cách xưng hô bình thường vậy.
Nam Tùng Thánh nữ không phát hiện được, nhưng Âm Sơn Quân thì lại nghe nhất thanh nhị sở.
Năm đó, lão ta đã là Âm Sơn huyện chủ, may mắn tham dự tràng chiến dịch kia, tận mắt chứng kiến thực lực kinh khủng của người đó.
Đây không phải là thiên hạ vô địch.
Mà là dù có là địch với thế gian thì vẫn còn có thể chiến thắng!
Đối với người khác thì Thiên sư là cách xưng hô cao nhất.
Nhưng chỉ có người biết được Thái Ất tông mới rõ ràng, ở trong mắt của người Thái Ất tông, Thiên sư không tính là gì.
"Rốt cuộc ngươi là ai?"
Âm Sơn Quân đã hỏi câu này lần thứ ba rồi, lão ta hít sâu một hơi rồi nghiêm giọng nói:
"Thái Ất tông chính là tà ma ngoại đạo mà triều đình hạ lệnh phong sát, bất kỳ người nào cấu kết với Thái Ất tông đều là tội chết."
"Ta khuyên các hạ đừng có tự tìm đường chết."
"Một khi phát hiện ra đệ tử của Thái Ất tông, bất luận là triều đình hay là tông môn giang hồ, chắc chắn sẽ đồng tâm diệt trừ!"
Đang lúc nói chuyện, bốn bóng người ở sau lưng đã xông đến.
"Tà đạo chạy đi đâu!"
"Họ Tô, nhận lấy cái chết!"
"Thẩm công tử?"
Thiên Sơn tứ kiếm hiệp xông vào đại điện, đang muốn động thủ, nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt đều sững sờ.
"Xảy ra chuyện gì?" Mã Đình Đình ngạc nhiên mở miệng.
Tại sao trên chủ vị của huyện nha lại có một người ngồi, mà Âm Sơn Quân lại đứng tại phía dưới giống như phạm nhân đang thụ thẩm vậy.
"Bốn vị." Thẩm Thu nhìn thấy bốn người sắc mặt liền đại hỉ, vội vàng nói:
"Các vị tới thật đúng lúc, chúng tôi cũng vừa tới, vừa lúc gặp được mấy vị này, còn có lão ta. . . Cũng tới."
Nói xong liền sợ hãi rụt rè chỉ vào Âm Sơn Quân.
"Các ngươi lui ra phía sau đi."
Từ Vân Phượng liếc mắt ra hiệu với đám người một cái rồi lập tức nhìn về phía Mạc Cầu đang ngồi ngay ngắn trên thủ vị và nói:
"Các hạ cũng tới nơi này để trừ ma đạo hữu sao?"
"Âm Sơn Quân tội lỗi chồng chất, tội ác ngập trời, chúng ta không ngại liên thủ, thay trời hành đạo!"
Nơi đây đã là huyện nha, cân nhắc đến tình huống đặc thù của Âm Sơn Quân, Từ Vân Phượng cũng không ngại có thêm một vị trợ thủ.
"Hắc hắc. . ." Không đợi Mạc Cầu mở miệng, Âm Sơn Quân đã là cười lạnh thành tiếng:
"Tiểu bối, các ngươi có biết người ở phía trên là ai không, liên thủ với hắn, sợ là ngay cả chết cũng không biết mình chết như thế nào?"
"Ngươi có ý gì?" Mã Đình Đình nhíu mày:
"Trừ ma vệ đạo, người người đều có trách nhiệm, họ Tô, ta khuyên ngươi đừng vùng vẫy giãy chết nữa."
"Trừ ma vệ đạo?" Khóe miệng Âm Sơn Quân nhếch lên:
"Ai là ma, ai là đạo, nếu như trưởng bối của các ngươi ở đây có lẽ sẽ liên thủ với ta đối phó vị ở phía trên kia."
"Nói hươu nói vượn!" Hạ Hầu Nhân hừ lạnh:
"Một gã ma đầu như ngươi mà cũng muốn liên thủ với bọn ta, nằm mơ đi!"
"Vậy thì chưa hẳn." Âm Sơn Quân lắc đầu, chỉ vào Mạc Cầu một cái rồi nói:
"Các ngươi có biết hắn là ai không?"
"Là ai?" Mã Đình Đình cười lạnh:
"Dù sao cũng không phải là bằng hữu của ngươi."
"Đúng vậy." Âm Sơn quân gật đầu:
"Nhưng hắn là người của Thái Ất tông."
"Thái Ất tông?"
Trên mặt của bốn người lộ ra vẻ mờ mịt, đối mắt nhìn nhau, chỉ có Từ Vân Phượng là nghĩ đến thứ gì đó, nhưng cũng không quá chắc chắn.
"Xem ra các ngươi cũng không biết." Âm Sơn Quân than nhẹ:
"Người của Thái Ất tông chính là tổng địch của chúng sinh, nhìn thấy liền tất sát, bất luận là người hay quỷ đều có thể liên thủ."
"Đây chính là ước định mà năm đó triều đình và hết thảy tông môn trong thiên hạ đồng lập, bao gồm cải phái Thiên Sơn của các ngươi."
"Đánh rắm!" Trên mặt của Tiểu Kiếm Ma Bạch Lương tràn đầy khinh thường:
"Nói dối mà không thèm chớp mắt, làm sao có thể có loại chuyện này được?"
"Lão ta nói là sự thật!" Đột nhiên, một âm thanh ngột ngạt từ ngoài đường vang vào.
Khí tức của Vân Sơn Nhị Lão có chút bất ổn đang sóng vai bước đến, đôi mắt sáng ngời nhìn chằm chằm Mạc Cầu:
"Các hạ thật sự là người của Thái Ất tông sao?"
Đồng thời, một cỗ sát ý băng lãnh từ trên thân hai người toát ra, bỏ Âm Sơn Quân qua một bên, mà ép thẳng đến bóng người đang ngồi ngay ngắn trên thủ vị.
"A. . ."
Mạc Cầu a nhẹ một tiếng, liếc nhìn đám người trong tràng, ánh mắt dùng lại trên người Âm Sơn Quân và Vân Sơn Nhị Lão:
"Xem ra các ngươi đã biết được một chút gì."
"Vậy liền. . ."
"Đi theo ta đi!"
Dứt lời.
Một vệt kiếm quang u lãnh bỗng nhiên xuất hiện trong đường, kiếm quang băng lãnh làm cho tất cả mọi người cứng đờ, Kiếm ý lạnh thấu xương giống như âm phong đến từ Cửu U.
Không có người có thể chạy trốn, không có gì có thể ngăn cản.
Kiếm quang rơi xuống.
Âm Sơn Quân và Vân Sơn Nhị Lão liền đồng thời biến mất không thấy gì nữa.
Mạc Cầu ở thủ vị cũng không thấy tăm hơi.
Trong đường chỉ có một mình Nam Tùng Thánh nữ thấy rõ đã xảy ra chuyện gì, trên mặt nàng tràn đầy sợ hãi, hai tay nắm chặt, mà trên người đã toát đầy mồ hôi lạnh không biết từ lúc nào.
Quận Linh.
Một tòa đình viện yên ắng ở thành bắc quận thành.
Sau khi tỷ đệ Điền thị và Minh hộ vệ mang theo một nhóm nhân đầu nhập vào Quận trưởng đại nhân thì đã được an trí ở nơi này.
Cách tòa đình viện này ba trăm mét về hướng bắc chính là Hiệp Phòng quân của quận thành, chỉ cần hơi có dị thường thì đều có thể dẫn tới đại quân, phương diện an toàn không thành vấn đề.
Ít nhất thì Điền Ỷ và Điền Kính Nhất cảm thấy vậy.
"Két. . ."
Minh hộ vệ đóng cửa sân lại, trên mặt vốn đang mỉm cười cũng đột nhiên thu liễm, nhíu mày.
"Thế nào?" Điền Kính Nhất thận trọng, phát hiện thấy không đúng liền hỏi:
"Tại sao Minh thúc lại có biểu tình này?"
"Có chút không đúng." Dù gì thì Minh hộ vệ cũng có nhiều kinh nghiệm hơn hai người trẻ tuổi, ông ta trầm ngâm một chút rồi nói:
"Chúng ta tới đây đã hai ngày rồi, nhưng ta cảm thấy chúng ta không giống như đang bị người bảo hộ, ngược lại còn giống như đang giam cầm."
"Không phải chứ!" Điền Kính Nhất ngây người:
"Chẳng phải vì tránh né tên Âm Sơn Quân gì đó nên chúng ta mới trốn ở chỗ này sao?"
"Minh thúc nói không sai." Điền Ỷ nghiêm mặt trầm giọng nói:
"Trừ cái ngày mà chúng ta gặp được đánh lén ra thì không có ai trong quận phủ tới hỏi thăm tình huống."
"Hừ!"
"Ngay cả ra cửa đều không cho ra thì chắc chắn là có gì đó quái lạ."
"Cái này. . ." Điền Kính Nhất há hốc mồm, nói:
"Không cho chúng ta ra ngoài, cũng là vì cân nhấc cho an toàn của chúng ta mà, chắc là không có ý gì khác đâu."
Lời tuy như thế, nhưng sắc mặt của y cũng có biến hóa.
Hiển nhiên.
Trong lòng đang nghi ngờ.
"Không cho ra ngoài thì có thể hiểu được, nhưng cũng nên để cho chúng ta biết được tình huống bên ngoài như thế nào chứ?" Điền Ỷ lắc đầu:
"Minh thúc, ta cũng cảm thấy không đúng, ngài thấy chúng ta nên làm gì?"
Nàng tự biết mình không đủ kinh nghiệm, cũng chưa từng dự liệu được tình huống hiện giờ, chỉ có hỏi thăm ý kiến Minh hộ vệ.
"Rời đi!" Minh hộ vệ trầm giọng nói:
"Rời khỏi quận Linh, tốt nhất là rời khỏi Tề châu."
"A!" Sắc mặt Điền Kính Nhất đại biến:
"Nhưng gia nghiệp của chúng ta đều ở nơi này, thời gian ngắn khó mà bán ra, lại nói rời đi nơi này thì nên đi chỗ nào?"
"Nơi khác thì không có người quen, sợ là sẽ càng gian nan hơn."
"Còn sống liền có cơ hội." Minh hộ vệ trầm thấp nói, dường như nghĩ đến gì đó, thần sắc có chút bi thương:
"Lúc mà ta còn bé, người nhà liền nói với ta lời này, chỉ cần còn sống thì mới có hi vọng."
Có lẽ bởi vì kinh lịch lúc trước nên đã làm cho Minh thúc rất mẫn cảm với nguy hiểm.
"Nhưng. . . "
"Minh thúc nói không sai!" Từ trước đến nay thì Điền Ỷ đều rất có quyết đoán, nàng hít sâu một hơi rồi gõ đầu đệ đệ mình một cái:
"Chúng ta đi Lư châu tìm đại tỷ, vốn cũng có kế hoạch này, chỉ là hiện giờ đi trước thời hạn mà thôi."
"Về phần sản nghiệp nơi này. . ."
"Mang theo ngân lượng, vật đáng giá và thứ có thể thiếp thân mang theo là được."
"Tiểu thư nói đúng lắm." Minh thúc gật đầu, nhìn ra ngoại viện rồi nói:
"Việc này không nên chậm trễ, nhân lúc còn không người phát hiện, tốt nhất là chúng ta nên rời đi ngay trong tối nay."
"Ừm."
Điền Ỷ gật đầu.
. . .
Màn đêm dần sâu.
Có mấy bóng người xuất hiện trước đình viện.
Người đi đầu có bộ dạng lưng hùm vai gấu, vác theo một thanh cự nhận, thân hình lại phiêu hốt giống như u hồn.
"Là ở trong này!"
Sau lưng đại hán có một ả phụ nhân có dáng người to mọng đang chỉ tay về phía đình viện nói:
"Đến nơi rồi, sau đó phải xem ngươi rồi, đừng làm ra động tĩnh quá lớn, nếu không thì sẽ rất phiền phức."
"Ngươi chắc chứ?" Giọng nói của Đại hán lơ lửng giống như thân hình của gã.
"Đương nhiên." Phụ nhân nhíu mày:
"Huynh muội Điền gia liền ở bên trong, bọn hắn cũng chẳng tính là gì, chỉ có một tên hộ vệ là có thực lực không kém."
"Cũng là bởi vì tên đó mà quỷ khí của Hàn Nha mới phân tán mà chết."
"Hừ!" Đại hán quay đầu nhìn chằm chằm phụ nhân với cặp mắt u lãnh, giọng nói bất mãn:
"Trong này căn bản không có khí tức của người sống!"