Người dịch: Whistle
"Đồ vật ở trong quận phủ đều là của triều đình, ngươi có thể làm chủ được sao?" Điền Ỷ kinh ngạc nhìn sang.
"Đương nhiên." Sắc mặt Trang Hận Ngọc đờ đẫn, dường như không muốn quan tâm đến Điền Ỷ:
"Hiện giờ thì quận Linh do Trang mỗ định đoạt!"
"Hừ!" Nghe vậy, Điền Ỷ không tán đồng chút nào, ngược lại còn tràn đầy xem thường:
"Khó trách thế nhân đều nói Đại Chu sắp vong quốc, các ngươi thân là quan phụ mẫu một phương, không phân ưu cho triều đình, hiệu lực vì bách tính, mà lại vơ vét mồ hôi nước mắt của nhân dân vào túi mình."
"Xem ra lời này không giả."
Hai mắt Trang Hận Ngọc co rụt lại, không phản ứng gì, chỉ nhẹ nhàng vỗ tay, sai người đưa tới tất cả Linh vật.
Những vật này vốn là không thể lộ ra ngoài ánh sáng, bây giờ lấy ra lấy lòng Mạc Cầu lại rất thích hợp.
Không đề cập tới việc bổ sung đầy đủ Công pháp gia truyền.
Sau khi rút ngắn quan hệ, tương lai nếu như có đấu pháp thì cũng có thể khiến cho đối phương bảo vệ mình một mạng.
Lại nói.
Hiện giờ toàn bộ nha môn quận phủ đều trong sự chưởng khống của người này, có lấy ra hay không cũng chẳng khác gì?
Vật phẩm là do triều đình bỏ ra, nhưng tiện nghi lại là mình độc chiếm.
Không bao lâu sau.
Trong phòng tỏa ra những luồng hào quang.
Mạc Cầu đưa tay cầm lấy một miếng hàn ngọc, vận chuyển Công pháp, Linh khí ở bên trong miếng ngọc đều bị hút hết.
"Răng rắc. . ."
Miếng ngọc cứng rắn này đã hóa thành tro bụi rơi xuống.
Đám người thấy vậy liền không khỏi giật mình trong lòng.
Miếng hàn ngọc này lạnh đến thấu xương, chỉ là cất giữ thôi đã cần dùng đến hộp vẫn thiết rồi, sau khi mở ra thì trong phòng giống như rơi xuống hầm băng vậy.
Vậy mà bây giờ lại yếu ớt như thế?
"Đồ tốt." Mạc Cầu gật đầu:
"Lục Ngự Tâm Kinh không tính là phiền phức, đối với ta cũng chỉ là tiện tay mà thôi, vốn không nên nhận hậu lễ này, nhưng vừa lúc Mạc mỗ đang cần Linh vật, cho nên liền đa tạ rồi."
"Hẳn là, hẳn là." Trang Hận Ngọc ra vẻ ân cần, nói:
"Nếu như tiền bối có rảnh thì ngẫm lại Lục Ngự Tâm Kinh là được, không cầu bù đắp, có thể có tiến bộ chính là đại ân đại đức."
"Không cần phải phiền phức như vậy." Mạc Cầu lắc đầu, bấm tay điểm nhẹ.
Tâm thần Trang Hận Ngọc trống rỗng, nàng ta trơ mắt nhìn xem ngón tay kia đang nhẹ nhàng điểm lên trán mình.
"Đát. . ."
Giống như gặp phải trọng kích.
Thân thể Trang Hận Ngọc run lên, thức hải xuất hiện gợn sóng, một chút ý niệm không thể diễn tả lập tức hiện lên trong đầu.
Lục Ngự Tâm Kinh tầng đầu tiên,
Tầng hai, tầng ba, tầng bốn. . .
Thậm chí.
Tầng thứ tám!
Không biết đã qua bao lâu, Trang Hận Ngọc mới chậm rãi hoàn hồn, cầm chung rượu lên rồi cười khan nói:
"Đa tạ tiền bối."
Lục Ngự Tâm Kinh hoàn chỉnh tám tầng đã vào tay.
Không chỉ vậy, trải qua đối phương truyền pháp, ngay cả mấy tầng phía trước cũng đều đã được ưu hóa.
Những gian nan trắc trở khi tu hành lúc trước đều đã lấy được giải đáp.
Thậm chí ngay cả tầng thứ tám vốn do tiền nhân thôi diễn cũng đã xuất hiện một cách hoàn chỉnh trong đầu mình.
Trang Hận Ngọc có thể khẳng định.
Cho dù là công pháp phiên bản hoàn chỉnh của gia tộc cũng sẽ không sánh được với diệu pháp mà đối phương đã cho mình.
Phải biết, Lục Ngự Tâm Kinh tầng thứ tám đã có tư cách đụng vào Thiên sư chi đạo.
Mà Trang gia, đừng nói là Thiên sư, ngay cả Chân nhân cũng đều hiếm thấy.
Pháp môn đột nhiên xuất hiện này không làm cho Trang Hận Ngọc tâm hoa nộ phóng, ngược lại trong lòng nàng càng cảm thấy lạnh lẽo hơn.
Chuyện này sao có thể?
Chỉ trong giây lát ngắn ngủi, mới nghe mình thuật lại một lần liền có thể thôi diễn ra pháp môn hoàn chỉnh.
Thậm chí. . .
Tiến thêm một bước!
Trang Hận Ngọc lại nhìn về phía Mạc Cầu, trong lòng bỗng nhiên xuất hiện một cảm giác bất lực.
Trang Hận Ngọc vốn cho rằng mình đã truyền tin thành công thì sau ít ngày nữa, Châu phủ sẽ phái cao nhân đến đây để tru sát yêu đạo.
Nhưng bây giờ thì trong đầu nàng tràn đầy mờ mịt.
Trong lúc nhất thời.
Trang Hận Ngọc đột nhiên hiểu ra lý do vì sao triều đình lại kiêng kỵ Thái Ất tông vậy rồi, thậm chí đã qua nhiều năm như vậy mà những vị Chân nhân, Thiên sư cao cao tại thượng kia đều không nguyện nhắc lại chuyện cũ.
Chuyện mà người này làm ra. . .
Đã vượt ra khỏi tưởng tượng của người bình thường!
"Trang đại nhân." Mạc Cầu cười nhạt, nâng chén mời:
"Cùng uống một chén?"
"Vâng, vâng." Trang Hận Ngọc hoàn hồn, chỉ cảm thấy sau lưng mình lạnh buốt, quần áo đã bị mồ hôi lạnh thắm đẫm, nàng liên tục không ngừng nâng chén uống rượu, nhưng bởi vì luống cuống tay chân mà làm cho không ít rượu vẩy ra ngoài.
Chuyện này cũng khiến cho Điền Ỷ ngồi ở đối diện cười lạnh liên tục, chẳng qua lúc này Trang Hận Ngọc cũng không thèm quan tâm nữa.
"Thật là không ngờ, chuyện mà mấy chục đời Trang gia đều không hoàn thành, vậy mà hôm nay lại kết thúc trong tay Trang mỗ." Trang Hận Ngọc than nhẹ, lại nâng chén lần nữa:
"Đa tạ tiền bối."
"Theo như nhu cầu thôi." Sắc mặt Mạc Cầu lạnh nhạt, khẽ vung tay lên, tất cả Linh vật trong phòng đều biến mất không thấy gì nữa.
"Ngô. . ."
Ánh mắt Trang Hận Ngọc chớp động, cẩn thận quan sát kỹ Mạc Cầu, trong lòng đột nhiên hơi động, hỏi dò:
"Tiền bối phẩm hạnh cao khiết, có thể chém giết Âm Sơn Quân làm hại một phương, còn chưa từng lấy mạnh hiếp yếu."
"Hoàn toàn khác biệt với yêu nhân ma tông trong truyền thuyết, có phải chuyện này có hiểu lầm gì đó rồi không?"
Nghe vậy, ngay cả người luôn gây chuyện như Điền Ỷ cũng không nhịn được vễnh lỗ tai lên, ngoái đầu nhìn sang.
"Hiểu lầm." Mạc Cầu gật đầu:
"Có lẽ."
"Tiền bối nói đúng lắm." Trang Hận Ngọc híp mắt, nói:
"Theo vãn bối biết thì năm đó ma. . . Thái Ất tông, chính là ma tông giết người vô số."
"Ta là người tu hành, cầu là trường Sinh, tiêu dao, đương nhiên sẽ không vô duyên vô cớ nhiễm sát nghiệt." Mạc Cầu như có điều suy nghĩ:
"Có lẽ, trong đó thực sự có hiểu lầm gì đó."
"Vãn bối cũng cảm thấy như vậy." Trên mặt Trang Hận Ngọc lộ vẻ tươi vui, nói:
"Nhân vật giống như tiền bối tuyệt đối không phải là tà đạo yêu nhân, không bằng để cho Trang mỗ đi nói rõ chuyện hiểu lầm này cho triều đình."
"Ngươi muốn chạy trốn à?" Điền Ỷ ngồi ở đối diện mở miệng.
Sắc mặt Trang Hận Ngọc trầm xuống, trong lòng âm thầm cắn răng, nếu như có thể, nàng hận không thể xé nát miệng của Điền Ỷ.
Ả nữ nhân này thật là ghê tởm!
"Có thể." Nào ngờ Mạc Cầu lại tỏ ra thản nhiên:
"Điền cô nương chỉ nói đùa thôi, Trang đại nhân không cần để ý, Mạc mỗ chỉ định tạm cư ở nơi này, chưa bao giờ muốn vây nhốt bất cứ người nào."
"Bất kỳ lúc nào Trang đại nhân cũng có thể ra ngoài, Mạc mỗ sẽ không ngăn cản."
"Ây. . ."
Trang Hận Ngọc sững sờ.
Nàng bỗng nhiên nghĩ đến, đối phương chưa từng nói là sẽ dùng mình để uy hiếp người khác.
Tất cả chỉ đơn phương nàng nghĩ vậy.
Trang Hận Ngọc lại nhìn Mạc Cầu.
Người này tướng mạo bình thường, nhưng khí độ bất phàm, lại thêm đạo cốt tiên phong, không giống hạng người trong phàm tục.
Nhân vật thần tiên như vậy sẽ không so đo với một giới tục nhân như mình.
"Tiền bối. . ."
Trang Hận Ngọc há hốc mồm, vẻ mặt thán phục:
"Là Trang mỗ lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử."
Dứt lời.
Trong lòng đột nhiên buông lỏng.
"Nếu tiền bối đã vô ý đối địch với triều đình, không bằng cởi bỏ hiểu lầm này, song phương kết giao, được không?"
"Hiểu lầm có thể cởi bỏ." Mạc Cầu cười nhạt một tiếng, nói:
"Nhưng chuyện mà đệ tử Thái Ất tông gặp phải lại cần có người chịu trách nhiệm, Trang đại nhân cảm thấy đúng không?"
Tĩnh.
Trong phòng đột ngột yên tĩnh.
Sắc mặt của Trần Minh Hà cũng trở nên băng lãnh, ánh mắt lạnh lùng, ông ta vĩnh viễn cũng không thể nào quên được tràng cảnh năm đó.
Gương mặt của Trang Hận Ngọc giật giật, gượng cười nói:
"Tiền bối, chẳng lẽ ngài muốn đối địch với toàn bộ thiên hạ sao?"
"Như thế nào là thiên hạ?" Mạc Cầu lắc đầu:
"Mạc mỗ chính là người cầu tiên vấn đạo, vốn cũng không thích chuyện phàm tục, chẳng qua vì có nhân quả quấn thân, nên phải tới kết một cái."
"Vãn bối không rõ." Trang Hận Ngọc nhíu mày.
Rốt cuộc là ngươi muốn động thủ hay là muốn hòa đàm?
Không muốn đối địch với người khác, cầu tiêu diêu tự tại, nhưng lại muốn truy cứu chuyện năm đó, chẳng lẽ muốn người ta tự thú sao?
"Không sao." Mạc Cầu lơ đễnh:
"Vật đổi sao dời, Mạc mỗ cũng không hiểu rõ chuyện năm đó lắm, cũng không cần phải nóng lòng nhất thời."
"Sắc trời đã tối rồi, các ngươi lui ra đi!"
"Vâng!"
"Vâng!"
Đám người đứng dậy lui ra ngoài.
. . .
Đêm.
Trang Hận Ngọc đi ra nha môn quận phủ, quay đầu nhìn thoáng qua, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc.
Vậy mà. . .
Lại thực sự không ngăn cản?
"Chủ thượng!"
Trước mặt có một cái bóng mờ lắc lư, văn sĩ xuất hiện ở trước người, vẻ mặt kinh hỉ:
"Ngài ra rồi."
"Ừm." Trang Hận Ngọc gật đầu, vẻ mặt nghiêm nghị:
"Lần này có những người nào tới đây, mang ta đi gặp bọn họ, có lẽ chúng ta có thể đàm luận với bọn họ một chút."
"Đàm luận?" Văn sĩ sững sờ, lập tức lắc đầu:
"Chủ thượng, bây giờ không phải là lúc, chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi nơi này, tìm một nơi an toàn trước đã."
"Có ý gì?" Trang Hận Ngọc mở to mắt.
"Phải động thủ rồi!"
"Thế nhưng mà. . . , trong phủ nha còn có người."
"Không lo được nhiều như vậy, đến lúc đó chú ý một chút, còn lại liền nghe theo mệnh trời."
Nói xong, văn sĩ bấm niệm pháp quyết, Linh quang bao phủ hai người, lách mình độn về nơi xa.
. . .
Quận phủ.
Không biết từ lúc nào đã xuất hiện rất nhiều con dơi, miệng đầy răng nanh, thân thể treo ngược ở dưới mái hiên.
Mặt đất nhúc nhích, vô số con quỷ trùng âm trầm lặng lẽ thò đầu ra.
Chân trời xuất hiện một đám mây đen đã che phủ cả vầng minh nguyệt.
Những làn sương quỷ dị xuất hiện ở khắp các ngõ ngách trong thành, đang dần dần bao phủ, vây kín quận phủ.
Trong một hẻm nhỏ tối đen như mực, rất nhiều gã đại hán tay cầm kình nỏ, trường cung đã chuẩn bị sẵn sàng.
Một vài bóng người tức xuất một cách lặng lẽ vô thanh trên con đường dài.
Nơi xa.
Một tăng một đạo đang sóng vai bước tới.
Không biết từ khi nào mà Kháng Kim Long cầm song giản trong tay đã xuất hiện ở trên nóc của một tòa tửu lâu, híp mắt nhìn về phía xa.