Người dịch: Whistle
Đêm đã khuya.
Phố dài đã tắt đèn, yên tĩnh vắng lặng.
Trong phòng.
Mạc Cầu khoanh chân ngồi đả tọa, tay nắm ấn quyết, trong lúc hít thở, không khí xung quanh cũng rung động theo.
Thân hình của hắn không cường tráng, càng chưa nói tới khổng lồ.
Nhưng khi ngồi xếp bằng ở đây thì lại giống như một dãy núi nguy nga, vững vàng trấn áp một phương thiên địa.
Trong thức hải.
Rất nhiều thư quyển lăn lộn.
Có chút là của Âm Sơn Quân đã góp nhặt nhiều năm, cũng có chút là thuật pháp của Vân Sơn Nhị Lão, còn có cả những quyển hắn vừa mới đoạt được từ quận Linh trong mấy ngày này.
Pháp môn có cao có thấp, có giản có phồn.
Mặc dù mạnh nhất chỉ có thể tu tới Luyện khí viên mãn, nhưng Mạc Cầu lại có thể tìm được không ít thư ở bên trong.
Võ kỹ và Pháp thuật của thế giới này khác xa ngoại giới.
Rất nhiều thứ liên quan đến Thần hồn, thậm chí tam hồn thất phách đều càng phù hợp với quy tắc trong tòa Động thiên này.
Mà ở ngoại giới.
Mặc dù cũng có pháp môn liên quan đến hồn phách, nhưng lại cực vi hiếm thấy, lại khó mà nhập chính thống.
Chỉ có tiến giai Đạo cơ, thậm chí là thành tựu Kim Đan thì mới có thể tiếp xúc được những pháp môn loại này.
Dù sao thì hồn phách cũng là căn bản của Nguyên Thần.
Muốn thành tựu Nguyên Anh Chân Nhân thì đương nhiên là phải ngưng thực hồn phách, kết thành huyền thai thì mới thành công.
Đối với tu sĩ bình thường mà nói thì hiện giờ lĩnh hội là còn qúa sớm.
"Thú vị!"
Mạc Cầu mở mắt ra, ánh mắt chớp động.
Lịch sử được ghi lại trên thế giới này đã có gần vạn năm.
Trong đó Võ đạo và thuật pháp đã kéo dài đến tận bây giờ, cho dù không tinh diệu bằng ngoại giới, những cũng có chỗ độc đáo riêng của nó.
Không nói cái khác.
Nếu như có ngày hắn có thể thành tựu Kim Đan, những tích lũy này đều có thể hóa thành kinh nghiệm để tiến thêm một bước.
Cho dù là người tu hành bị thế giới này hạn chế cảnh giới, nhưng sự hiểu biết về hồn phách lại nông cạn hơn người của thế giới này.
Bất quá lượng biến có thể hóa chất biến.
Chỉ cần có thể lấy được đủ pháp môn thì Mạc Cầu liền có thể thôi diễn ra pháp môn tốt hơn.
"Bất quá những pháp môn mà hắn lấy được hiện giờ có phẩm giai quá thấp, kém hơn công pháp tốt nhất trong Động thiên này rất nhiều."
"Ngô. . ."
"Đến rồi!"
Mạc Cầu ngẩng đầu nhìn lên.
Mặc dù bị nóc nhà ngăn cản tầm mắt, nhưng hắn lại có thể 'Nhìn' rõ luồng hàn quang phát từ trên những mũi tên kia.
Đầu mũi tên có hình sáu cạnh, phía sau có rãnh máu, hàn quang ẩn hiện, trên cán còn được khắc họa phù văn âm huyết.
Mũi tên đầy trời giống như cơn mưa nặng hạt từ trên trời giáng xuống nha môn Quận phủ.
. . .
"Hồng đại nhân."
Trên Vọng Nguyệt lâu ở thành nam, Trang Hận Ngọc chắp tay với một vị nam tử thân mặc mãng bào và nói:
"Mấy ngày nay thuộc hạ đã trò chuyện với người kia mấy lần, theo cái nhìn của thuộc hạ, người này tâm tính đạm bạc, không tham danh lợi, cũng không phải hạng người phạm phải tội ác tày trời, giống một người hết lòng cầu đạo."
"Thuộc hạ cảm thấy chúng ta không cần thiết phải trở thành địch nhân, có lẽ ngồi xuống nói chuyện hòa đàm cũng có thể hóa giải được oán niệm của đôi bên."
"Ngô. . ." Hồng đại nhân thân cao mã đại, tuy rằng đã già, nhưng uy thế trên người lại không kém hơn năm đó, nghe vậy liền lạnh lùng mở miệng:
"Trang đại nhân."
"Ngươi có biết là chỉ bằng vào lời nói vừa rồi, đặt ở ba mươi năm trước thì chính là tội chết không? "
Trang Hận Ngọc biến sắc.
"Người của Thái Ất tông đều phải chết hết!" Giọng điệu nghiêm nghị của Hồng đại nhân vang lên, sát cơ dâng trào:
"Đây chính là lời mà bệ hạ đã nói."
"Năm đó, ngay cả tỷ đệ của mình mà bệ hạ cũng tru sát, ngươi cảm thấy mình sẽ là một ngoại lệ sao?"
Trong lòng Trang Hận Ngọc phát lạnh.
Nàng thật sự không ngờ là mình chỉ ý kiến một câu mà cũng sẽ nghiêm trọng như vậy.
Khó trách. . .
Nhiều năm như vậy đều không có người dám nhắc tới Thái Ất tông, những tiền bối năm đó còn tránh như tránh tà.
"Thôi!"
Hồng đại nhân khoát tay áo, nói:
"Vật đổi sao dời, bây giờ không giống ngày xưa, nể mặt trưởng bối của ngươi, coi như ta không nghe thấy lời nói vừa rồi."
"Đa tạ đại nhân." Trang Hận Ngọc vội vàng khom người, âm thầm nhẹ nhàng thở ra.
Đợi khi nàng ngẩng đầu nhìn về phía những bóng người đang di chuyển ở nha môn phía xa liền không nhịn được mở miệng:
"Đại nhân, trong nha môn còn có không ít người, lần này. . ."
"Không sao cả!" Hồng đại nhân nhíu mày, nói:
"Không cần nhiều lời, yên lặng theo dõi kỳ biến là được."
". . . Vâng." Trang Hận Ngọc cắn răng, lui về sau một bước.
Lấy thân phận của nàng, cho dù ở trong Châu phủ thì cũng không phải là thấp, nhưng thân phận của người trước mặt này lại càng đặc thù hơn.
Lão ta là trượng phu của thất muội của bệ hạ, võ tướng đệ nhị phẩm đương triều, bản thân cũng là một vị cao thủ võ đạo.
Trang Hận Ngọc nhìn phương xa, trong lòng chỉ khẽ thở dài.
Xem ra lần này có không ít người bị vạ lây.
. . .
"Bắn!"
Trong bóng tối.
Một người vung mạnh tay lên, những sợi dây cung bên cạnh lập tức rung động, hơn trăm đạo hàn quang xẹt qua chân trời.
Mũi tên như mưa từ trên trời giáng xuống.
"Bành!"
"Lốp bốp. . ."
Dưới cơn mưa tên này, gạch ngói, chuyên mộc đều bị xuyên thủng rất dễ dàng, đâm sâu xuống mặt đất.
"Thứ gì?"
"Kẻ nào?"
"A!"
Trong lúc nhất thời, nha môn to lớn liền loạn thành một bầy.
"Địch tập!"
"Là ai, thật to gan, dám bắn tên trong nha môn, các ngươi muốn chết đúng không?"
Một tiếng rống lớn vang lên, những mũi tên cắm trên mặt đất lập tức nổ tung.
Vô số kình khí nhỏ nhé mang theo sắt vụn điên cuồng càn quét sang bốn phương tám hướng.
"Oanh. . ."
Đất bằng phát ra một tiếng nổ đinh tai nhức óc.
Trong đình viện, phòng ốc, vách tường, giả sơn, lưu thủy. . . , đều bị nổ tan tành, còn có rất nhiều tiếng kêu thảm thiết xen lẫn trong đó.
Trong vụ hỗn loạn này, chỉ có một số ít địa phương là bình yên vô sự.
Trong lúc mũi tên bay vút trên không, Trần Minh Hà đã từ trong cơn mơ bừng tỉnh, cầm kiếm nhảy ra ngoài cửa sổ.
Điền Ỷ, Điền Kính Nhất cũng ngủ chung phòng với y, đều liên tiếp vọt ra ngoài.
"Coong!"
Trường kiếm nhảy nhót.
Thuần Dương Kiếm Chí cương chí dương, nhưng lúc này khi ở trong lòng bàn tay của Trần Minh Hà không ngờ lại dương cực sinh âm.
Kình khí tự nhiên mà thành, giống như Thái Cực, xoay quanh phạm vi mấy trượng, đem tất cả vụn sắt đều quét bay ra ngoài.
Trong phạm vi mấy trượng này giống như đã triệt để ngăn cách với ngoại giới, tự thành một phương thiên địa.
Võ đạo đã đạt đến hóa cảnh, tiến thêm một bước chính là dùng võ chứng đạo trú thế Chân nhân.
Mấy ngày trước.
Ông ta còn lâu mới có thể làm được đến mức này, nhưng hiện giờ lại có thể đem Kiếm pháp thi triển đến cảnh giới xuất thần nhập hóa.
Chuyện này tất nhiên là nhờ vào công lao truyền pháp của Mạc Cầu.
Huyễn Thần Bảo Điển có thuật pháp truyền đạo trong mộng, có thể nói là nhất mộng ngàn năm, chỉ điểm Kiếm pháp tất nhiên là chuyện dễ như trở bàn tay.
"Minh thúc, đây là có chuyện gì?"
Lúc này Điền Kính Nhất còn đang hoảng loạn, còn mang theo chăn mền, mơ mơ màng màng chưa hoàn hồn.
"Đi!"
Điền Ỷ phản ứng nhanh hơn, giật đống chăn mềm trong ngực Điền Kính Nhất xuống rồi nói:
"Minh thúc, chúng ta lao ra."
"Ừm." Trần Minh Hà gật đầu, chỉ mới tu hành mấy ngày mà đã có được uy năng như vậy, chuyện này làm hào khí của ông ta tăng lên.
Lại thêm món Pháp khí mà tiền bối ban cho, cho dù có đối mặt với Chân nhân, trong khoảng thời gian ngắn, thì Minh thúc cũng không sợ.
Ông ta hét lớn một tiếng, cầm kiếm đi trước che chở cho hai người ở sau lưng phóng ra bên ngoài nha môn.
Địa phương khác, phàm là những người lấy lại tinh thần đều tự mình bảo vệ thân thể, phi nước đại ra bên ngoài.
Một góc ở hậu viện.
Căn phòng mà Mạc Cầu đang ở đã trở thành nơi được chiếu cố trọng điểm, phòng ốc sớm đã vỡ tan tành, nhưng trong phạm vi mấy trượng mà hắn đang ngồi xếp bằng thì lại bình yên vô sự, giống như có một lực trường vô hình làm đổi hướng thế công.
"Ông. . ."
Không khí run rẩy.
Dưới màn đêm lại xuất hiện hơn trăm vệt hàn mang, lần này tất cả lao tới nơi đây.
Trong mắt Mạc Cầu hiện lên hỏa diễm, trong con ngươi đã rọi ra cảnh tượng phía trên.
Khác với lần công kích trước, mũi tên lần này lại dài gần 1 trượng, to chừng cánh tay trẻ con.
Đầu mũi tên có hàn mang lấp lóe, bên trên có u quang du tẩu, giống như từng con độc xà thổ tín đột nhiên nhào tới.
"Hoa. . ."
Một tầng hỏa diễm hư ảo bỗng dưng xuất hiện và bao phủ xung quanh.
"Bành!"
Mũi tên chạm vào hỏa diễm, u quang lấp lóe, dường như có biến hóa gì đó, nhưng trong nháy mắt lại hóa thành tro tàn.
Còn có vô số mũi tên rơi trên mặt đất.
Ánh mắt Mạc Cầu liếc qua, hắn có thể cảm nhận được một cỗ khí cơ quỷ dị đang nhúc nhích ở sau mũi tên dài dâng lên.
"Oanh. . ."
Một mũi tên ở bên cạnh đột nhiên nổ tung.
Thứ dâng lên không phải liệt diễm, mà là một làn khói đen, trong khói đen xen lẫn những miếng sắt cuồng bạo.
"Oanh. . ."
"Oanh!"
Tiếng nổ liên tiếp bao trùm hơn phạm vi mười trượng, vô số khói đen, miếng sắt tàn phá bừa bãi.
Trong chớp mắt, nơi này giống như hóa thành một tràng xay thịt, diệt sát hết thảy vật sống ở bên trong.
Khói đen lăn lộn, cuốn lên, giống như một cái vòng xoáy, chỉ trong nháy mắt khi tiếp xúc với mặt đất liền xuất hiện một mảnh sương lạnh.
Hàn ý cực hạn đã đông kết mặt đất, băng ngấn lan tràn khắp nơi giống như hoa văn.
"Ba ba. . ."
Núi đá cứng rắn, kiên cố khi bị hàn khí này xâm nhập lại tự động vỡ ra.
Mạc Cầu híp mắt.
Những miếng sắt bay tứ tung này khiến cho liệt diễm ở xung quanh người hắn nhanh chóng run rẩy, mà hàn khí làn tràn tới đây lại càng thêm trí mạng.
Vì chống cự hàn ý phía ngoài, giữ vững Cửu Hỏa Thần Long tráo, hắn đang điên cuồng tiêu hao Pháp lực trong cơ thể.