Người dịch: Whistle
Mấy trăm năm trước, từng có một vị cao nhân của Phiếu Miểu tông ám sát một vị vương gia có Thiên sư bảo hộ.
Còn thành công đào thoát.
Kiếm quang xẹt qua hư không, xuyên thủng vầng trán của Mạc Cầu, giống như thuấn di vậy lướt qua phạm vi mười trượng.
"Đát. . ."
Sau khi rơi xuống, đôi mắt của người cầm kiếm co rụt lại, toàn bộ cơ thể bỗng dưng biến mất không thấy gì nữa.
"Bành!"
Một bàn tay đen thui từ trên trời giáng xuống, rơi vào đất trống, tạo thành một cái chưởng ấn cực lớn.
"Tại sao lại như vậy?"
Không khí ở cách đó không xa lắc lư dữ dội, một cái bóng đen xuất hiện, nhìn thẳng Mạc Cầu, vẻ mặt kinh nghi.
Rõ ràng là mình không phạm phải sai lầm gì, tại sao vừa rồi lại không thể đâm trúng người này?
Nghĩ nghĩ, thân hình của bóng đen lại biến mất không thấy, chỉ có một vệt kiếm quang lướt qua.
"XÌ.... . ."
Kiếm qua, không có vật gì.
Ảo giác?
Bóng đen lại hiện thân, trong lòng đã hiểu rõ.
Kiếm quyết của mình không hề phạm sai lầm, nhưng chỉ cần tới gần đối phương thì cảm giác liền sẽ xảy ra sai lầm.
Trong phạm vi mấy trượng mà Mạc Cầu đang ngồi giống như một không gian vặn vẹo vậy, không có người nào biết được vị trí cụ thể của hắn.
"Hây!"
Tiếng gầm gừ vang lên.
Một đoàn kim quang từ phương xa vọt tới, giống như hai con Kim Long quấn quýt lấy nhau, đánh vỡ Lôi Trạch Âm Hỏa Kiếm.
Kháng Kim Long!
Cửu Cực Huyền Cương Kình chí cương chí dương, trong tay của Kháng Kim Long còn có năng lực khai sơn phân hải.
Song giản đập xuống, mặt đất trong phạm vi trăm mét trước mặt liền nổ tung.
Kình khí kinh khủng lật tung mặt đất, đẩy ngã phòng ốc, cũng làm cho ngọn lửa bao phủ quanh người Mạc Cầu vỡ vụn.
"Tốt!"
Hai mắt của đám người sáng lên.
Kháng Kim Long không hổ là Võ giả có thiên phú tốt nhất trăm năm qua của Tề châu.
Thế nhân đều truyền người này thực lực cao thâm, hôm nay gặp mặt, sợ là có thể so với đệ nhất tán nhân.
Võ kỹ như vậy, có thể nói là kinh người!
Mạc Cầu mặt không đổi sắc, chỉ bấm niệm pháp quyết, âm hồn và liệt diễm ở xung quanh liền nhao nhao hội tụ.
Giống như có vô số bàn tay to lớn đang khuếch trương ra bốn phía.
"Người này thiên về pháp thuật, tới gần hắn!"
Tuệ Nguyên sư thái hét lớn.
Lập tức cùng với Thanh Tùng đạo trưởng, Lục Liễu tiên tử và Kháng Kim Long của Thanh Long hội đồng thời vọt tới.
Thân hình của tên thích khách Phiếu Miểu tông lắc lư, thỉnh thoảng đâm ra một kiếm.
Tần suất động thủ của tên thích khách này không cao, nhưng mỗi lần đều nhắm vào thời điểm then chốt, kiếm ra liền có thể làm cho người khác dừng một chút.
Trăm mét, hai mươi trượng, mười trượng. . .
Cự ly càng ngày càng gần.
Thậm chí tất cả mọi người đều có thể nhìn xuyên qua liệt diễm và âm hồn, thấy được bóng người đang ngồi xếp bằng ở bên trong.
Nơi xa.
"Không đúng!"
Một vị nữ tử mặc đạo trang đang vác theo trường kiếm bỗng nhiên mở miệng.
"Tiền bối, tại sao lại không đúng?" Nam Tùng Thánh nữ của La Giáo đứng ở sau lưng vị nữ tử này nghe vậy liền mở miệng:
"Vãn bối thấy rất rõ tình huống trong trận chiến này, tuy rằng người kia rất mạnh, nhưng khi đối mặt với vài vị Chân nhân thì đã ở vào thế hạ phong."
"Không."
Dung nhan của vị nữ tử này không tầm thường, da thịt non mịn, nhưng trong mắt lại mang theo vẻ tang thương, làm cho người khó phân biệt được tuổi tác.
Nữ tử lập tức nhẹ nhàng lắc đầu, nói:
"Người kia đang quan sát chiêu thức của bọn hắn, vẫn chưa chân chính phát lực."
"Không. . . Không thể nào?" Sắc mặt Nam Tùng cứng đờ:
"Trong tình huống bị vài vị Chân nhân vây công mà còn có dư lực sao, sợ là ngay cả Ngụy tiên tử Thiên sư đương triều cũng làm không được."
"Ngươi quá coi thường thực lực của Thiên sư." Nữ tử lắc đầu:
"Vả lại. . ."
"Người này cũng chưa chắc không bằng Ngụy đạo hữu."
"Vậy phải làm sao bây giờ?" Nam Tùng nhíu mày:
"Tiền bối, ngài có ý định xuất thủ không?"
Nữ tử chớp chớp mắt, khí tức trên người dâng lên, nhưng rồi lại biến mất, cuối cùng nhắm mặt lại, thở dài:
"Ta không dám."
Nàng vẫn luôn mưu sau mà động, nhưng giờ này khắc này, nàng căn bản không nhìn rõ được thực lực của Mạc Cầu.
Mỗi lần ngo ngoe muốn động thì trong lòng liền sinh ra một cỗ báo động, làm cho toàn thân nàng phát lạnh.
Như vậy thì làm sao động thủ?
"Hả?"
Nam Tùng sững sờ, trong lòng càng kinh ngạc hơn.
Người ở trước mặt này chính là Đệ nhất tán nhân Tề châu, Trương Thanh Thu của Minh Di động, là nhân vật tuyệt đỉnh đương thời.
Phóng nhãn khắp toàn bộ Tề châu.
Ngoài việc động thủ ở hang ổ Hắc Sơn, có thể sẽ không địch lại ra, làm gì còn có người nào có thể xứng làm đối thủ?
Mà hiện giờ.
Nàng ngay cả động thủ cũng không dám?
. . .
"Không sai."
Mạc Cầu bị liệt diễm và âm phong bao phủ xuống, mắt hiện Linh quang, chiếu rọi ra thân ảnh của đám người.
Thậm chí là phương pháp vận chuyển khí tức đều hiển thị rõ ràng.
"Dung hợp võ đạo và thuật pháp lại làm một, người tu hành trong Động thiên này thật sự là đã mở ra lối riêng."
"Đáng tiếc. . ."
"Hả?"
Hắn chau mày một cái, mơ hồ có chút kinh ngạc.
"Giết!"
Tuệ Nguyên sư thái đột nhiên hét lớn, tăng bào trên người nhanh chóng run lên, hình thể đột nhiên lớn hơn một vòng.
Kim Cương Hàng Ma Xử đập xuống, không khí đều xuất hiện vết lõm mà mắt trần có thể nhìn thấy.
Uy thế kinh khủng, trực tiếp đánh nát đoàn âm hỏa phía trước, lại vẫn còn có dư lực lao thẳng tới.
Những người khác cũng nối đuôi mà vào.
Bức vào trong phạm vi mười thước.
Đối với Mạc Cầu tới nói thì đây đã là phòng tuyến an toàn cuối cùng.
"Đáng tiếc!"
Hắn than nhẹ một tiếng, Mạc Cầu còn định quan sát thêm một hồi, nhưng mà hiện giờ đã không xem được nữa.
"Tranh. . ."
Tiếng kiếm ngâm du dương vang lên.
Một vệt kiếm quang u lãnh lặng lẽ hiện lên, nhẹ nhàng nhảy một cái liền xuất hiện ở phía trước của Kim Cương Hàng Ma Xử.
"Đinh. . ."
Hàng Ma Xử bay lên cao cao.
Nguy!
Không được!
Đám người liền biến sắc.
Kháng Kim Long và bóng đen Phiếu Miểu tông phản ứng nhanh nhất, đồng thời lùi lại.
Nhưng mà. . .
Đã trễ!
Lấy Mạc Cầu làm trung tâm, kiếm quang u lãnh đã quét ngang phạm vi trăm trượng bằng hình quạt, những nơi đi qua, vạn vật đứt gãy.
Hàng Ma Xử, phất trần, kim giản, Phi kiếm. . .
Nhục thân!
Tất cả đều bị phân thành hai.
Không có ngoại lệ!
"Phù phù!"
Nửa đoạn thi thể rơi xuống đất.
Sắc mặt Mạc Cầu lạnh nhạt, nhẹ nhàng hút một acis, ngọn lửa đang cháy hừng hực ở xung quanh cũng hội tụ lại, sau đó hắn há miệng khẽ nhả ra một sợi Chân hỏa ở trong đan điền.
"Hô. . ."
Hỏa diễm đón gió bành trướng, hóa thành một tấm màn lửa, sau đó liền phân hoá thành vô số hỏa tuyến, lan tràn ra bốn phương tám hướng, chỉ trong giây lát đã bao trùm toàn thành.
Tòa thành trì to lớn này đột nhiên phát sáng.
Sau đó.
Đồng thời u ám.
Ở trong mắt người khác, một vệt hỏa tuyến không biết từ phương nào lao đến, giống như lợi nhận, dễ dàng xuyên qua áo giáp và nhục thân của đồng bạn trước mặt, tiếp đó lướt qua người mình.
Trên người chỉ cảm thấy hơi nhói một chút, sau đó chính là bóng đêm vô tận.
"Phốc!"
Một người khẽ động đậy, thân thể liền phân ra thành hai đoạn.
Một bóng người đang núp trong bóng tối cũng ngã xuống đất.
Từng nhóm binh sĩ đã triệt để mất đi sinh cơ ngã ầm xuống đất.
Phía trên Vọng Nguyệt lâu.
Thân thể Trang Hận Ngọc lạnh buốt, hai gò má điên cuồng run rẩy, trong mắt tràn đầy hoảng sợ, nàng trơ mắt nhìn xem thi thể của Hồng đại nhân và văn sĩ đã bị phân ra làm hai.
Toàn thành,
Đều yên tĩnh!
Nơi xa.
Trương Thanh Thu đang mang theo Nam Tùng điên cuồng chạy trốn.
........
Đường núi gập ghềnh, khó đi.
Không biết đã bao nhiêu năm chưa từng có người sống đặt chân, cỏ dại dây leo sớm đã che đậy đường mòn.
Nhưng lại có một đội nhóm đang chờ ở trên đường mòn này.
Nhân số của đội nhóm này không nhiều, cũng chỉ hơn mười người, nhưng mỗi người đều có võ nghệ không tầm thường, bước đi như bay.
Dù cho đường núi gập ghềnh như vậy mà cũng có thể di chuyển như ở đất bằng, tốc độ khi chạy còn nhanh hơn cả tuấn mã.
Ở giữa có bốn gã đại hán đang khiêng theo một cỗ kiệu giống như một căn phòng.
Cỗ kiệu xa hoa và hiển nhiên là cũng cực kỳ nặng, nhưng trên đường đi lại không hề rung lắc một chút nào, có thể thấy được những tên kiệu phu này rất có bản lĩnh.
Mặt trời chói chang ở trên không trung.
Dù cho cành lá tươi tốt trong rừng rậm cũng không thể xua tan hết cỗ nhiệt khí trực thấu tim gan này.
Khi đội ngũ đi tới thì lại phát hiện như có một cỗ hàn ý thổi qua, ngay cả lá cây cũng đột nhiên co rụt lại.
Trang Hận Ngọc đang ở trong đội ngũ này.
Nàng cúi đầu, không rên một tiếng, dưới chân đạp lên thanh phong, bồng bềnh đi theo sát bên cạnh cỗ kiệu.
Chốc chốc lại nghiêng đầu nhìn sang, trong mắt đều tràn đầy sợ hãi.
Cảnh tượng đêm qua làm cho nàng hiểu ra, người ngồi trong kiệu này không phải là cao nhân đắc đạo thương xót thương sinh.
Mà là một gã ma đầu đạm mạc vô tình.
Liệt diễm hỏa tuyến bao phủ toàn bộ quận Linh đã diệt sát toàn bộ những người có địch ý với tên ma đầu này.
Chân nhân, Pháp sư, cao thủ võ đạo. . .
Không có một người nào là may mắn thoát khỏi!
Khi đoàn liệt diễm bao phủ toàn bộ quận thành kia nở rộ, cũng là lúc có gần ngàn người đã mất mạng ngay tức khắc.
Khói đen cuồn cuộn đã nuốt mất tất cả âm hồn vào trong cây trường phiên kia.
Ma đầu!
Trang Hận Ngọc cắn răng, nhưng lại không thể làm gì.
Lúc này, nếu như nàng rời đi Mạc Cầu thì triều đình chắc chắn sẽ trị tội của nàng, hơn nữa còn gây họa tới cửu tộc.
Chỉ có tiếp tục ở lại nơi này làm mật báo cho triều đình thì mới có thể lấy công chuộc tội.
Về phần thần phục với Thái Ất tông. . .
Trang Hận Ngọc cũng là người có phu quân gia quyến, trong tộc có già có trẻ, không có khả năng dứt bỏ đơn giản như vậy.