Người dịch: Whistle
Một bên khác.
Sắc mặt Trần Minh Hà kéo căng, biểu lộ biến hóa liên hồi.
Ông ta hận triều đình thấu xương, nhưng tâm tính lại rất thuần lương, cảnh tượng đêm qua gây ra cho ông ta một sự kích thích cực lớn.
Cũng làm cho ông ta không thể không nghiêm túc suy nghĩ xem việc tiếp tục đi theo Mạc Cầu có phải là lựa chọn chính xác hay không.
Mà tỷ đệ Điền thị thì ngược lại, sau khi kinh ngạc qua đi thì trong lòng lại tràn đầy cuồng hỉ.
Nhất là Điền Ỷ, ánh mắt nhìn về phía cỗ kiệu đều tràn đầy rạng rỡ lấp lóe, vẻ mặt mừng thầm.
. . .
Trong toa xe.
Mạc Cầu khoanh chân ngồi đả tọa, khói đen cuồn cuộn xung quanh, thỉnh thoảng vang lên những tiếng gào thét của âm hồn.
Mi tâm hắn hơi sáng lên, lực lượng thần hồn phun trào, giống như có một bức tranh đang từ từ hiện lên ở xung quanh người.
Địa Ngục Đồ!
"Ông. . ."
Mắt hắn tối sầm lại, một tòa đại điện u lãnh, tĩnh mịch đã tồn tại từ thời tuyên cổ xuất hiện trong ý niệm.
Mạc Cầu ngồi ngay ngắn ở chính giữa, giống như Diêm La đang thẩm phán sinh tử của chúng sinh, hắn cúi đầu nhìn xuống.
Tuệ Nguyên sư thái, Thanh Tùng đạo trưởng, Kháng Kim Long. . . , toàn bộ hồn phách của đám người này đều ở đây.
Lúc này, trên người của bọn hắn đều bị gông tỏa, giống như phạm nhân đợi thẩm, không có chút sức chống cự nào.
Địa Phủ, đại điện, Diêm La. . .
Âm hồn thụ thẩm.
Cảnh tưởng âm trầm kinh khủng giống như trong truyền thuyết.
"Ma đầu!"
Tuệ Nguyên sư thái thân cao mã đại, tính tình ngay thẳng, dù cho chỉ còn lại hồn phách nhưng vẫn không ngừng gào thét:
"Có bản lĩnh thì cứ giết chết lão ni, cho dù ta có nhập Địa Phủ chân chính thì cũng không bỏ qua ngươi!"
"Đừng có mơ mà dùng loại thủ đoạn này để dọa ta!"
"Ngô. . ." Mạc Cầu chậm rãi gật đầu:
"Pháp tắc trong thế giới này rất khác thường, cho dù là người thường thì cũng có thể âm hồn xuất khiếu, các ngươi lại còn có thể có được linh trí."
"Quả thật là kì lạ."
Hắn hít một hơi rồi mở miệng nói tiếp:
"Ta biết các ngươi đều có phương pháp ký hồn, đoạt xá, thậm chí là chuyển tu âm hồn chứng đạo."
"Cho nên nếu như trả lời các câu hỏi của ta thì ta sẽ thả các ngươi rời đi."
Âm xuống.
Tuy rằng mấy người này đã không còn nhục thân, nhưng biểu lộ trên hồn phách ý niệm lại nổi lên một chút gợn sóng.
Đúng như lời Mạc Cầu nói, là cao thủ cấp bậc Chân nhân, bọn hắn đúng là có pháp môn như vậy.
Bất quá muốn thi triển cũng không dễ dàng gì.
Ký hồn thì không cần nhiều lời, đem hồn phách ký sinh trên nhục thân của người khác, chẳng qua chỉ là kéo dài hơi tàn mà thôi.
Vả lại còn là nhục thân của phàm nhân, tinh nguyên quá yếu, khó mà cầm cự được âm hồn của Chân nhân, cuối cùng cũng chỉ là có thêm một người chết cùng.
Trừ phi bọn hắn cam nguyện tán đi tàn hồn của bản thân, giữ lại ký ức cho người khác sử dụng.
Về phần đoạt xá.
Cũng có rất nhiều hạn chế.
Không nói chuyện có thể tìm được người thích hợp hay không, cho dù có thể tìm được.
Sau khi đoạt xá, bởi vì Nguyên Thần và nhục thân không hợp, tu vi cũng sẽ không khôi phục lại cảnh giới khi xưa.
Chỉ có Âm hồn chứng đạo, ở ngoại giới đương nhiên là gặp phải rất nhiều kiếp nạn, nhưng ở chỗ này lại thuộc về Chính đạo.
Chẳng quả muốn Âm hồn chứng đạo cũng không phải chuyện dễ.
Nói chung đều phải cần tĩnh công hơn một tháng, tế lễ hơn 1 tháng, thi pháp hơn 1 tháng, như vậy mới có thể thoát ly nhục thân một cách hoàn mỹ.
Mà bọn hắn. . .
Là bị người chém giết nhục thân, vội vàng chứng đạo, đại khái sẽ làm cho bản thân bị lệ khí xâm nhập, hóa thành Lệ quỷ.
Nhưng.
Chung quy là vẫn có mấy phần cơ hội.
"Chuyện này là thật?" Đây là Kháng Kim Long hỏi.
Gã ta còn có một thân chí lớn, lòng tràn đầy hoài bão, đương nhiên sẽ không cam tâm thân tử đạo tiêu như vậy.
"Đương nhiên." Mạc Cầu gật đầu, lạnh nhạt mở miệng:
"Mạc mỗ còn không đến mức phải nuốt lời với mấy tên vãn bối như các ngươi."
"Vãn bối?" Thần niệm của Lục Liễu tiên tử dập dờn:
"Các hạ là người nào?"
Người khác thì thôi, Tuệ Nguyên sư thái và Thanh Tùng đạo trưởng chính là cao nhân tiền bối đã gần trăm tuổi.
Cho dù là Thiên sư đương triều thì cũng chỉ là cùng thế hệ.
Người này.
Lại xưng hô với bọn họ là vãn bối?
"Ta. . ."
Mạc Cầu cười nhạt:
"Làm sao, Trác Bạch Phượng không hề nhắc qua ở trong chính Thái Ất tông còn có một vị trưởng bối hay sao?"
Trong điện yên tĩnh.
Kháng Kim Long không rõ ràng cho lắm, nhưng hồn phách của những người khác lại giống như nhận phải kích thích cực lớn.
Chỉ bởi vì một cái tên.
Trác Bạch Phượng!
"Ả ma đầu kia. . ." Hồn phách của Tuệ Nguyên sư thái rung chuyển, liên tiếp xuất hiện các cảm xúc như kinh, nộ, sợ hãi.
Trong chốc lát lại trở nên ngốc trệ.
"Ngươi là tiền bối của ả ma đầu kia?"
"Chuyện này không có khả năng!"
Thần niệm gào thét, cơ hồ làm cho hồn phách ly tán, mấy người khác cũng chấn động kịch liệt.
"Ta nhớ được. . ." Chân nhân của Phiếu Miểu tông khàn giọng nói:
"Hình như vào lúc ả ma đầu kia sắp chết, đúng là. . . Đã từng đề cập tới sẽ có tiền bối báo thù cho mình."
Trong điện lại yên tĩnh.
Hiển nhiên.
Bọn hắn lại đang rung động.
"Ngô. . ." Mạc Cầu híp mắt:
"Xem ra năm đó Trác Bạch Phượng đã làm không ít chuyện, ngược lại là. . . Làm cho người ta có chút hiếu kỳ."
Giọng nói của Mạc Cầu từ từ trầm xuống.
"Tiền bối." Kháng Kim Long lại không biết Trác Bạch Phượng, cũng càng không biết cái tên này có ý nghĩa như thế nào, gã lập tức nói:
"Ngài muốn hỏi cái gì?"
"Ta đang cảm thấy rất hứng thú với công pháp của các ngươi." Mạc Cầu thu hồi tâm thần, cúi đầu nhìn đám tàn hồn, cuối cùng dừng lại trên người Tuệ Nguyên sư thái:
"Giao Định Thân Chú và pháp môn bộc phát tiềm năng làm cho lực lượng nhục thân bạo tăng ra đây."
"Ta liền sẽ thả hồn phách của ngươi rời đi."
"Đánh rắm!" Tuệ Nguyên sư thái rống to, Thần hồn nhanh chóng chấn động:
"Ngươi mơ tưởng, cho dù lão ni có bị hồn phi phách tán, ngươi cũng đừng hòng lấy được một tia. . ."
"Bành!"
Còn chưa dứt lời, hồn phách của bà ta đột nhiên bạo tán, đại ấn lấp lóe u quang xuất hiện ở trong điện.
Đại ấn đánh nát hồn phách, sau đó có một viên bảo châu xuất hiện, thả ra vầng sáng lạnh lẽo, vây lại hồn phách tiêu tán.
Sau đó là một chiếc gương đồng.
Mặt gương lấp lóe lưu quang, xuyên qua tàn hồn, cướp đoạt ký ức từ bên trong hồn phách.
Lục Nhâm Thần Binh!
Môn Thần thông này đã dung nhập vào Địa Ngục Đồ, hóa thành pháp binh Địa ngục trấn áp một phương.
Không bao lâu sau.
Hồn phách tiêu tán, Mạc Cầu như có điều suy nghĩ thu hồi một đám pháp binh, nhìn về phía những người khác.
"Mạc mỗ hỏi các ngươi là không muốn thêm phiền phức." Hắn chậm rãi nói:
"Phương giới vực này chính là do Thần hồn của ta huyễn hóa mà thành, có mười tám tầng Địa Ngục, các ngươi có thể chậm rãi hưởng thụ."
"Hoặc là. . ."
"Trực tiếp bị ta đánh tan hồn phách, cướp đoạt ký ức."
"Hừ!" Mắt thấy hảo hữu bị hồn phi phách tán, Thanh Tùng đạo trưởng cảm thấy rất bi thương, nhưng lại không bị cảnh tượng vừa rồi hù dọa, chỉ nói:
"Các hạ Thần thông kinh người, bọn ta bội phục, nhưng sưu hồn đoạt phách, sợ là khó mà đạt được pháp môn hoàn chỉnh."
"Muốn lấy được truyền thừa bần đạo, chính là mơ tưởng!"
"Như thế cũng được." Mạc Cầu gật đầu, cũng không miễn cưỡng, chỉ nhẹ nhàng búng tay bắn về phía lão đạo sĩ.
"Ông. . ."
Hư không ở sau lưng Thanh Tùng đạo trưởng vỡ ra, lộ ra cảnh tượng Địa Ngục Hàn Băng, giống như một cái miệng lớn, đột nhiên nuốt lão ta vào trong đó.
"A!"
Tiếng kêu thảm thiết vừa truyền đến liền im bặt.
"Các ngươi thì sao?"
Mạc Cầu nghiêng đầu, nhìn sang ba người còn lại.
"Tiền bối." Lục Liễu tiên tử than nhẹ một tiếng, Thần niệm khẽ động, ý niệm hóa thành từng quyển sách.
"Vãn bối có ba quyển Lục Điệp Tâm Kinh, một quyển Lang Gia Bảo Thư và một bộ Vạn Loại Linh Căn Bí Yếu."
"Suốt đời sở học, đều ở trong đó."
Mạc Cầu khẽ động ý niệm, trong điện lập tức có một vòng hào quang rơi xuống, bao phủ những quyển sách này vào trong.
Hào quang lắc lư, quyển sách lập tức biến mất không thấy gì nữa.
"Ừm."
Mạc Cầu trầm ngâm một chút rồi chậm rãi gật đầu:
"Rất tốt."
"Ngươi có thể rời đi!"
Nói xong liền vung tay áo lên, hư không ở bên cạnh Lục Liễu tiên tử vỡ ra, lộ ra cảnh tượng ở hiện thế.
Xiềng xích trên người nàng cũng đã từ từ thối lui.
"Tiền bối. . ."
Thần niệm của Lục Liễu tiên tử khẽ nhúc nhích, đảo qua ngoại giới, chỉ cảm thấy hồn phách đã hiện ra dấu hiệu sắp ly tán.
Đây là thiên địa chi quy.
Nhục thân tiêu vong, nếu như không có bí pháp, tam hồn thất phách của tu sĩ liền sẽ tiêu tan trong trời đất.
Phúc bản quy nguyên.
Cho dù là có bí pháp, vội vàng ly thể cũng khó có thể duy trì được lâu.
Bên ngoài là dã ngoại hoang vu, có thể tìm được người thích hợp để phụ thể hay không còn chưa biết.
Lục Liễu tiên tử than nhẹ một tiếng, hồn phách co rụt lại, hóa thành một làn khói xanh lao về phương xa.
"Bành!"
Đúng lúc này.
Địa Ngục Đồ đột nhiên chấn động.
Một vệt lưu quang theo sát phía sau, thậm chí phát sau mà đến trước, nhảy ra khỏi Địa Ngục Đồ, lao về phía hiện thế.
Là tên Chân nhân của Phiếu Miểu tông!
"Thú vị?"
Mạc Cầu nhíu mày.
Lực lượng thần hồn của đối phương nếu như so với Mạc Cầu thì giống như là một con giun dế, vậy mà lại có thể tránh thoát được Thần hồn ràng buộc.
Phiếu Miểu tông, không hổ là tông môn thiên về sở trường ám sát.
Ý niệm chuyển động, một vệt điện quang đột nhiên xuất hiện, lướt qua âm hồn đang đào tẩu kia.
Thiên Lôi Kiếm.
"Bạch!"
Lôi đình như đậu, ầm ầm nổ tung.
Lực lượng lôi đình chí cương chí dương chính là khắc tinh của âm hồn, trong nháy mắt đã oanh sát tàn hồn kia.
Bất quá.
Ký ức cũng biến mất theo.
Mạc Cầu cũng không thất lạc, vung tay áo khép kín Địa Ngục Đồ, quay đầu nhìn về phía Kháng Kim Long:
"Ngươi lựa chọn như thế nào?"
"Tiền bối." Kháng Kim Long ngưng thực hồn phách, hóa thành người thân, vẻ mặt thờ ơ với kinh lịch của mấy người vừa rồi, gã chắp tay mở miệng:
"Pháp môn của vãn bối có thể vào được pháp nhãn tiền bối là vinh hạnh của Kháng mỗ, giao ra cũng không sao."
"Bất quá."
"Chỗ này là nơi dã ngoại hoang vu, sợ là không có người sống, lúc này nếu như vãn bối ra ngoài thì chắc là sẽ sống không lâu."
"Không bằng chúng ta làm một giao dịch đi?"
"Giao dịch gì?" Mạc Cầu có chút hăng hái nhìn tới.
"Ngoại trừ Công pháp, Thanh Long hội của Kháng mỗ còn có một tòa bảo tàng, vãn bối nguyện dâng ra, chỉ cầu tiền bối có thể mang vãn bối đi thêm một đoạn đường." Kháng Kim Long nói:
"Tòa bảo tàng kia có nhiều Linh vật, tất nhiên sẽ không làm cho tiền bối thất vọng."
"Có thể!" Mạc Cầu gật đầu, sau đó vén rèm xe lên mở miệng nói với Trang Hận Ngọc ở bên ngoài:
"Đợi lát nữa đi một nơi."
"Đúng."
Trang Hận Ngọc vẫn còn đang kinh ngạc với âm hồn vừa lao ra, lúc này lập tức thu lại ý niệm, vội vàng trả lời.