Người dịch: Whistle
"Là ta."
Một giọng nói như hòa lặng lẽ vô thanh tức chui vào nội tâm:
"Nam Tùng, Điệp Vũ Song Phi của ngươi lại có tiến bộ, xem ra chỉ cần hơn một năm nữa là ngươi liền có thể tiến giai Chân nhân chi cảnh."
"Lão tổ!" Giọng nói này làm cho sắc mặt của Nam Tùng Thánh nữ đại biến, vội vã quỳ rạp xuống đất, dập đầu nói:
"Nam Tùng khấu kiến Vô Sinh đại sư!"
"Đứng lên đi."
Trước người có thải tú tung bay, một vị nữ tử lặng lẽ xuất hiện, vung tay nâng Nam Tùng Thánh đứng lên:
"Nói ta nghe một chút về tình huống trên Hắc sơn đi?"
Người tới có dung nhan xinh đẹp, khí chất siêu phàm xuất trần, giống như Bồ Tát ở trong miếu thờ hiện thế phàm trần.
Chỉ cần nhìn một lần cũng đã làm cho người ta kìm lòng không được sinh lòng nho mộ, không dám có chút ý nghĩ khinh nhờn nào.
Chỉ dựa vào Pháp tướng mà đã có thể ảnh hưởng đến thần trí của người khác.
"Vâng!"
Nam Tùng Thánh nữ kiềm chế vẻ kích động trong lòng, gật đầu trả lời.
La giáo chí tôn, Vô Sinh lão tổ, Vô Sinh lão mẫu tiền nhiệm, là nhân vật chí tôn chí quý giữa thiên địa.
Nghe nói thực lực của người này không thua kém gì Thiên sư đương thời.
Nhân vật như vậy mà cũng chạy tới nơi này!
Đợi khi Nam Tùng nói xong những gì đã trải qua, Vô Sinh lão tổ nheo đôi mắt đẹp lại, vẻ mặt trầm tư.
"Lấy sức một mình, diễn hóa huyễn cảnh bao phủ toàn bộ Hắc sơn, lực lượng Thần hồn của người này thật là đáng sợ!"
"Xem ra truyền ngôn không giả."
"Người này chính là tiền bối của Trác Bạch Phượng."
Nàng đã từng giao thủ với Trác Bạch Phượng, còn là một trong bát đại cao thủ cuối cùng tiễn Trác Bạch Phượng quy thiên.
Đương nhiên biết rõ thực lực của đối thủ.
"Mạc Cầu. . ."
"Ngươi từng theo dõi hắn một khoảng thời gian, cũng tận mắt nhìn thấy người này xuất thủ, vậy hãy thuật lại toàn bộ tình huống lúc đó cho ta nghe."
"Vâng!"
Nam Tùng Thánh nữ khom người nói:
"Trên đường tới đây, người kia đã xuất thủ ba mươi mốt lần, có không dưới 2000 người chết ở trong tay hắn."
"Trong đó, có hơn trăm vị cao thủ nổi danh!"
"Lúc đối địch, hắn sử dụng những thủ đoạn như. . ."
Thật lâu sau.
"Thuật khống hỏa chi thật, Phi kiếm, bí pháp, Thần thông." Vô Sinh lão tổ chớp chớp mắt, đột nhiên nói:
"Ngươi chưa từng thấy hắn thi triển võ kỹ?"
"Cái này. . ." Nam Tùng Thánh nữ sững sờ, lập tức lắc đầu:
"Chưa từng!"
"Bất quá người này chắc chắn là thông thạo võ kỹ, lại cực kỳ bất phàm, trên Hắc sơn liền có rất nhiều võ đạo truyền thừa."
"Sở dĩ chưa từng thi triển, hẳn là không có ai có thể tới gần hắn, cho nên không cần phải thi triển."
"Nam Tùng." Vô Sinh lão tổ cúi đầu, trên mặt giống như cười mà không phải cười:
"Ngươi đang sợ?"
"E ngại thực lực của người này?"
Thân thể của Nam Tùng Thánh nữ cứng đờ, lập tức chậm rãi gật đầu:
"Vâng."
"Không sao." Vô Sinh lão tổ chậm rãi nói:
"Năm đó, khi ta gặp được Trác Bạch Phượng cũng giống như ngươi vậy, cho rằng nàng ta là nhân vật không thể chiến thắng, sinh lòng tuyệt vọng."
"Nhưng kết quả. . ."
"Nàng đã chết rồi!"
Nam Tùng Thánh nữ ngẩng đầu, biểu lộ bắt đầu phát sinh biến hóa.
"Có một vài chuyện ngươi không rõ ràng." Vô Sinh lão tổ ngẩng đầu, mắt nhìn thương thiên, ung dung mở miệng:
"Người kia, bị thương!"
"Hả?" Nam Tùng Thánh nữ sững sờ.
"Năm đó, Trác Bạch Phượng hiện thế, người này đang dưỡng thương ở một nơi nào đó, cho dù Thái Ất tông bị diệt cũng không xuất sơn, hiển nhiên là thương thế cực nặng." Vô Sinh lão tổ nói:
"Hiện nay, thương thế chắc là vẫn chưa khôi phục hoàn toàn, nếu không sẽ không sợ bị người ta áp sát."
"Bất quá. . ."
Vô Sinh lão tổ hơi ngừng lại rồi nói tiếp:
"Theo sự miêu tả của ngươi thì thực lực của hắn đang từ từ khôi phục, mỗi ngày đều mạnh hơn trước đây."
"Vâng." Nam Tùng Thánh nữ gật đầu:
"Lúc đầu khi còn ở quận Linh, đám người Kháng Kim Long liền có thể áp sát tới gần hắn, mà nay sợ là không được."
"Nói cách khác, thương thế của người này nằm ở nhục thân." Vô Sinh lão tổ nở một nụ cười nhạt:
"Chỉ cần có thể tới gần hắn, ép hắn bỏ qua Phi kiếm, Pháp thuật, cận thân chiến đấu liền sẽ có phần thắng."
"Nói không sai!"
Bỗng nhiên, một giọng nói lạnh lùng vang lên.
"Ai?"
Sắc mặt của Vô Sinh lão tổ phát lạnh, cả người đột ngột biến mất không thấy, chỉ có vô số sợi tơ Linh quang rực rỡ mở rộng.
Vô Sinh Pháp!
"Bạch!"
Đao quang lóe lên một cái rồi biến mất.
Không khí cũng rung động theo.
Thậm chí Nam Tùng Thánh nữ còn chưa thấy rõ xảy ra chuyện gì đã bị Vô Sinh lão tổ kéo lùi lại trăm trượng.
Một cái thây khô nữ tử xuất hiện ở phía đối diện, da thịt cứng ngắc, lẳng lặng đứng sừng sững.
"Là ngươi!" Hiển nhiên là Vô Sinh lão tổ cũng nhận biết người này, hai mắt co rụt lại:
"Không ngờ là ngươi cũng tới."
"Không!"
Vô Sinh lão tổ nhẹ nhàng lắc đầu:
"Ngươi đến mới là bình thường."
"Ngươi không nên tới." Giọng nói của người tới rất lạnh lùng, biểu lộ cứng ngắc.
"Tại sao ta không nên tới?" Sắc mặt Vô Sinh lão tổ trầm xuống:
"Trong số người giết chết Trác Bạch Phượng cũng có ta, nếu như các ngươi không thể bắt được người kia, sau này ta cũng khó thoát một kiếp."
"Nói không sai." Ánh mắt của người tới khẽ nhúc nhích, chậm rãi gật đầu:
"Nếu nói như vậy thì chúng ta có thể đạt thành chung nhận thức, người kia là đối thủ chung của chúng ta."
"Cho nên. . ."
Nàng vươn tay ra trước:
"Đưa Âm Bồ Đề cho ta mượn đi."
"Mơ tưởng!" Sắc mặt Vô Sinh lão tổ đại biến:
"Âm Bồ Đề chính là La Giáo chí bảo, há có thể mượn cho người ngoài?"
"Không cho mượn." Người tới đè lại chuôi đao bên hông, biểu lộ không có gì biến hóa, giọng nói lạnh lùng:
"Thì chết!"
Giọng của người này không lớn, nhưng lại làm cho người ta không dám hoài nghi.
Sát cơ vô hình bao phủ thiên địa.
Khóe mắt Nam Tùng Thánh nữ run rẩy, trong tầm mắt, vạn sự vạn vật ở chung quanh đều đang điêu linh.
Sâu bọ, chim thú vô thanh vô tức mất đi sức sống.
Đôi mắt đẹp của Vô Sinh lão tổ co rụt lại, hai tay bóp ấn quyết, không dám có chút dị động nào.
Người này là ai?
Lại có thể làm cho lão tổ kiêng kỵ như vậy?
Thật lâu sau.
"Tốt!"
Vô Sinh lão tổ chậm rãi gật đầu:
"Nếu như có thể giết chết người kia, bỏ qua Âm Bồ Đề thì lại thế nào?"
Nam Tùng Thánh nữ trợn tròn mắt, vẻ mặt không dám tin tưởng nghiêng đầu nhìn sang, Lão tổ vậy mà lại nhượng bộ?
"Đát. . . Đát. . ."
Bóng lưng của nữ tử dần dần đi xa, cho đến biến mất không thấy gì nữa.
Vô Sinh lão tổ cũng nhẹ nhàng thở ra.
"Ta biết ngươi muốn hỏi gì." Nàng nhìn Nam Tùng Thánh nữ rồi lắc đầu nói:
"Người này tên là Doanh Họa, là một tên dị loại, ta không sợ cô ta, mà là không cần thiết."
"Vả lại. . ."
"Cô ta rất mạnh!"
. . .
"Rầm rầm. . ."
Vô số Linh vật đang lơ lửng trong ngọn lửa, liên tiếp tan rã, hóa thành khí tức chí tinh chí thuần chui vào trong cơ thể của Mạc Cầu.
Được rất nhiều Linh vật tẩm bổ, tu vi của hắn cũng đang nhanh chóng khôi phục với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Nhục thân cũng càng ngày càng mạnh.
Nơi mà hiện giờ hắn đang ở là một cái sân rộng lớn, trên đó có mây mù quanh quẩn, tựa như tiên cảnh, hoàn toàn khác biệt với Hắc sơn trước đây.
Đám người Quách Tử Dung, Trang Hận Ngọc, Trần Minh Hà, tỷ đệ Điền thị đều đang ngồi xếp bằng ở trên bệ đá.
Có vài bóng người lần lượt bước lên bệ đá.
Mỗi khi có một người tới thì trên bệ đá sẽ có thêm một cái bồ đoàn, để người đó ngồi xuống nghe giảng.
Mà nay.
Hơn bốn mươi ngày trôi qua, trên bệ đá đã có ba mươi chín người.
Trong đó bao gồm cả Trương Thanh Thu, Từ Vân Phượng, còn có vài vị cao thủ nhất lưu đến từ các phe phái.
Thậm chí ngay cả Úy Trì Tôn cũng ở đây.
Điều làm cho những người này cảm thấy kỳ quái là có hai người trẻ tuổi không thông võ nghệ cũng lên được tới bệ đá.
Hữu giáo vô loại! (tức là dạy học mà không phân biệt tầng lớp xã hội.)
Trong tràng không có ai lên tiếng, chỉ lẳng lặng nhìn xem Mạc Cầu.
Mạc Cầu đang ngồi xếp bằng ở trên liệt diễm, quanh thân có âm dương cực khí lưu chuyển, Ngũ hành linh quang vờn quanh, giống như đang diễn hóa thiên địa đại đạo, làm cho mọi người bị mê hoặc.
Liệt diễm lúc thì hóa thành đài sen, lúc thì diễn hóa ra các loại dị thú, uy thế mênh mông đều đã thu liễm.
Sau bốn mươi chín ngày.
"Đương . ."
Kèm theo một tiếng vang đinh tai nhức óc, Linh quang bao phủ toàn bộ Hắc sơn đang nhanh chóng co vào.
Cuối cùng hóa thành một vòng lưu quang chui vào trong mi tâm của Mạc Cầu biến mất không thấy gì nữa.
"Hôm nay, Mạc mỗ nhận ngự lệnh của tông môn ở đây truyền pháp, người nghe pháp đều là hữu duyên."
"Ngày khác phải thận trọng từ lời nói đến việc làm, tuân thủ nghiêm ngặt môn quy, có thể nhập Ngoại môn Thái Ất tông, tinh nghiên tiên pháp."
Dứt lời.
Hắn mở mắt ra, đảo qua đám người đến sau cùng:
"Các ngươi có thể nhập Ngoại môn, nghe giảng Đạo cơ truyền thừa."
"Đương . ."
Lại có một tiếng chuông du dương vang lên, rất nhiều cảm ngộ đồng thời rơi vào trong thức hải của đám người.
Chỉ một thoáng.
Những người vốn còn lo nghĩ về truyền thừa của Thái Ất tông đều đã trầm mê trong cảm ngộ.
Đến nỗi mục đích khi tới nơi này đã bị bọn hắn quên mất.
. . .
Lúc này, Mạc Cầu đang thản nhiên bước xuống Hắc sơn, đi vào trong quân doanh nằm cách đó không xa.
Truyền pháp đã bắt đầu.
Thế giới này cũng nên thay đổi một chút.
.....
Trong quân doanh, bầu không khí đang giương cung bạt kiếm.
Bắc Mang Vô Thường Quỷ có một nửa gương mặt là màu trắng, nửa gương mặt còn lại là màu hắc, gã đang lơ lửng giữa không trung, thanh Câu Hồn Tác đang ở sau lưng run run.
Thiên Sơn Lão Mẫu, Thanh Khâu Hồ Cơ đều có sắc mặt âm trầm, gắt gao nhìn chằm chằm một đám người trước mặt.
Còn có đại quân giơ cao binh khí, vây quanh đám người.