Người dịch: Whistle
"Chư vị, đây là ý gì?" Quảng Nguyên Tử lui lại một bước, trong tay trượt xuống hai cây bút bạc:
"Chỉ là lên núi một chuyến liền định trở mặt thành thù sao?"
"Quảng Nguyên Tử." Một vị võ tướng có mái tóc hoa râm dậm chân bước ra, trầm giọng mở miệng:
"Chỉ là lên núi một chuyến mà các ngươi đã quên lý do tại sao mình lên núi, dám thông đồng làm bậy với kẻ đó."
"Thánh thượng có chỉ!"
"Phàm là người cấu kết với Thái Ất tông đều giết không tha!"
"Hoang đường!" Một vị lão ẩu bị vây quanh trong đám người, tay cầm Long Đầu trượng nghe vậy liền gầm thét:
"Ngay cả bộ dạng của người kia ra sao mà bọn ta cũng không thấy, các ngươi dựa vào cái gì nói bọn ta thông đồng làm bậy với hắn?"
"Dựa vào cái gì?" Võ tướng cười lạnh:
"Xem ra các ngươi đã quên nguyên nhân mình tới đây."
"Chắc là ở trên núi thu hoạch không ít nên đã làm cho các ngươi tràn đầy vui vẻ, sợ là đã nhận giặc làm cha."
"Hạ đại nhân, không cần phải giả vờ giả vịt." Trong đám người, một vị văn sĩ trung niên khinh thường cười lạnh:
"Các ngươi chẳng qua chỉ là muốn biết bọn ta đã nhìn thấy thứ gì ở trên núi, muốn lấy được truyền thừa của Thái Ất tông mà thôi."
"Muốn thì cứ nói thẳng là được."
Nói xong liền lặng lẽ liếc nhìn cách đó không xa.
Ở nơi đó có mười mấy người bị một đám binh sĩ tạm giam, đang viết lấy thứ gì đó.
"Lớn mật!" Có người gầm nhẹ:
"Phổ thiên chi hạ mạc phi vương thổ, suất thổ chi tân mạc phi vương thần*, các ngươi đang muốn rắp tâm hại người." (Khắp gầm trời này không đất nào không phải đất của vua, không có người nào không phải thần dân của vua.)
"Quảng Nguyên Tử đạo huynh." Thiên Sơn Lão Mẫu chậm rãi nói:
"Ma đầu kia ở đây truyền pháp chính là muốn mời chào môn nhân đệ tử, định một ngày nào đó họa loạn thiên hạ."
"Chuyện này, không thể không phòng!"
"Hừ!" Văn sĩ hừ lạnh:
"Ta thấy các ngươi là lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, các ngươi tưởng rằng bất cứ người nào cũng có thể bái nhập Thái Ất tông sao?"
"Những ngày qua, người lên núi không dưới mấy ngàn, chân chính đăng đỉnh lại có mấy người?"
"Vả lại, đường lên núi có vô số khảo nghiệm, tâm tính, thiên tư, ngộ tính, thiếu một thứ cũng không được."
"Nói thật."
"Hàn mỗ cũng không cảm thấy những người có thể lên núi sẽ là ma đầu việc ác bất tận."
Lời này làm cho đám người xuống núi nhao nhao gật đầu, cũng làm cho nhân mã bên phía triều đình trở nên nghiêm nghị.
Bọn hắn. . .
Thực sự đã trúng phải tà pháp của Thái Ất tông rồi?
Thanh Khâu Hồ Cơ tay cầm viên phiến, dịu dàng nói: "Họ Hàn, ta biết ngươi không cam lòng tình cảnh mà gia tộc mình gặp được năm đó, nhưng cũng không nên thiên vị Thái Ất tông đã từng họa loạn thiên hạ."
"Thái Ất tông họa loạn thiên hạ, ta chưa thấy qua." Văn sĩ ngẩng đầu, nói:
"Nhưng triều đình ngoại phóng đại quan ỷ thế hiếp người, làm xằng làm bậy, thì Hàn mỗ lại tận mắt nhìn thấy."
"Đúng sai, Hàn mỗ đã nhìn rõ ràng, không cần các ngươi nhiều lời."
"Nói nhảm nhiều quá!" Vô Thường Quỷ run run xiềng xích, giọng the thé nói:
"Vẫn là quy củ lúc đầu, bắt hết toàn bộ những người hạ sơn lại, người không phục, chết!"
"Rầm rầm. . ."
Đao binh ra khỏi vỏ, bầu không khí trong tràng đột nhiên căng thẳng.
Võ tướng cau mày.
Gã ta không biết trên núi đã phát sinh cái gì, nhưng lại có thể cảm nhận được, thái độ của đám người này đối với Thái Ất tông đã thay đổi.
Vả lại.
Ở trên núi thời gian càng dài thì loại thay đổi này cũng sẽ càng rõ hiển, cho dù là Chân nhân cũng không ngoại lệ.
Giống như có một loại tà thuật đang thay đổi nhận thức của mọi người một cách vô tri vô giác.
Đám người hạ sơn người trước đó thì cũng thôi, đa phần đều là người bình thường, cho dù có cao thủ thì cũng không nhiều.
Bây giờ thì khác.
Chân nhân bị vây ở chỗ này nhiều đến tám vị, lại có thêm những người khác, chuyện này làm cho gã ta cảm thấy áp lực rất lớn.
Cho dù cưỡng ép trấn áp, tiếp theo khi đối phó với ma đầu kia. . .
"Quảng Nguyên Tử đạo huynh." Thiên Sơn Lão Mẫu hợp thời mở miệng:
"Không bằng như vậy đi, các ngươi ở lại nơi này trước, đừng vọng động, để sau khi chúng ta diệt trừ ma đầu kia rồi lại lý luận."
"Như thế nào?"
Hai mắt võ tướng sáng lên.
"Ngô. . ."
Quảng Nguyên Tử nhíu mày, những người khác cũng như có điều suy nghĩ, nhưng lại không có người dám bác bỏ.
"Chư vị."
Quảng Nguyên Tử trầm tư một lát, nói:
"Thực không dám giấu giếm, dù ta chưa từng gặp được vị tiền bối, nhưng thấy được tác phong làm việc của người, xác thực không giống như hạng người việc ác bất tận."
"Có lẽ, bệ hạ thánh minh, có thể hảo hảo nói chuyện, tiền bối không giống với những người năm đó."
Quảng Nguyên Tử đã từng là đệ nhất Thần bộ của triều đình, y cảm thấy mình có năng lực nhận biết người.
Mấy người ở đối diện nghe vậy sắc mặt liền trầm xuống.
"Thôi được!"
Quảng Nguyên Tử thấy thế bèn than nhẹ:
"Chúng tôi sẽ chờ ở chỗ này, các ngươi tự đi vây núi đi."
"Tốt!"
Võ tướng gật đầu, đang muốn mở miệng, sắc mặt đột nhiên thay đổi, nghiêng đầu nhìn về phía nam:
"Không tốt!"
"Là bảy vị Chân nhân của Vạn Pháp hội!"
. . .
"Âm Dương Ngũ Hành, biến hóa chi cơ."
Mạc Cầu đi trong rừng rậm, quét mắt nhìn biến hóa trong sân, không khỏi nhẹ nhàng gật đầu, giọng điệu tán thưởng:
"Trận pháp không sai."
"Nghe nói hơn ba mươi năm trước, triều đình đã mượn thời cơ tiêu diệt Thái Ất tông để đoạt lại pháp môn của chư tông trong thiên hạ."
"Sau đó vạn pháp quy nhất, lập Vạn Pháp hội, mời chào thiên hạ cao thủ, muốn sáng tạo ra pháp môn kinh thiên động địa, nhờ vào đó để bình định yêu tà các phương."
"Mà nay Yêu tà chưa định, Vạn Pháp hội cũng không có chút nào thành tích nào."
"Ma đầu!" Một tiếng quát từ phía xa vang lên:
"Ngươi thì biết gì về chuyện mà Vạn Pháp hội đã làm?"
"Nếu nói thiên hạ yêu tà thì lúc này các hạ đang dẫn đầu, mà nay tru sát, chính là trách nhiệm của Vạn Pháp hội."
"Khẩu khí cũng không nhỏ." Mạc Cầu lắc đầu:
"Ta đã cho các ngươi đủ thời gian để chuẩn bị rồi, như thế nào, đến bây giờ vẫn còn chưa bố trí xong trận pháp sao?"
"Ngươi. . ."
"Được!"
"Liền để cho tên ma đầu kia kiến thức Thất Huyền Bí Trận của Vạn Pháp hội lợi hại như thế nào!"
Tiếng quát chưa dứt, đột nhiên biến hóa:
"Thủy!"
Rầm rầm. . .
Trong lòng Mạc Cầu khẽ nhúc nhích.
Tại trong cảm nhận của hắn, bốn phía tràn ngập thủy khí, giống như có một cái phễu cực lớn đang điên cuồng thu nạp lực lượng hệ thủy.
Mưa phùn rả rích từ trên trời giáng xuống.
Nước mưa vốn có tác dụng tẩm bổ vạn vật sinh linh, mà nay lại làm cho vạn vật tan rã.
Cây cối bị nó tưới trúng liền lập tức lụi tàn, một khắc trước vẫn còn cành lá sum suê, sau một khắc đều rì rào rơi xuống.
Chỉ trong chớp mắt, trên mặt đất đã tràn đầy hố.
Giống như thứ rơi xuống không phải là nước, mà là axit sunfuric.
"Ầm ầm. . ."
Theo những tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, đột nhiên có một dòng nước lao tới chỗ Mạc Cầu.
Hiển nhiên.
Bọn hắn biết rất rõ thuật khống hỏa tinh diệu của Mạc Cầu, đã diễn luyện qua vô số lần, dùng thủy khắc chế.
Dòng nước chỉ to bằng cánh tay trẻ con, nhưng những giọt nước bên trong lại tròn vo, mỗi một giọt đều nặng mấy chục cân.
Dòng nước to lớn lao xuống, nhìn như không thu hút chút nào, nhưng lại có thể dễ dàng đánh nát núi đá cương thiết.
"Bành!"
Dòng nước lao tới cách Mạc Cầu mấy trượng liền bị một cái vòng bảo hộ vô hình cản lại, nước bắn tung tóe.
"Rống!"
Mặt đất chấn động, nước bùn bốc lên.
Dòng nước nghịch thế bay đến chân trời, giao hội giữa không trung, thoáng chốc đã hóa thành thao thiên cự lãng, như thiên hà trút về phía đầu Mạc Cầu.
Sóng nước chưa đến, mặt đất đã bắt đầu rung chuyển.
Mạc Cầu ngẩng đầu, cuối cùng thì sắc mặt cũng lộ ra vẻ ngưng trọng.
Lực lượng của trận pháp này đã tiếp cận với thiên địa chi uy, chỉ cần đầy đủ thời gian thì có thể vượt cấp giết địch.
Mà lúc này chính là như vậy.
Bảy vị Chân nhân, chẳng qua chỉ có tu vi Luyện khí, cũng không bị hắn để vào mắt, nhưng khi kết thành Trận pháp lại có uy lực kinh khủng như vậy.
Đại thụ cao mấy chục mét vừa va chạm với dòng nước kia liền bị gãy nát chỉ trong nháy mắt, nổ tung giữa không trung.
Gỗ vụn mạn thiên phi vũ.
Mạc Cầu há miệng, khẽ nhả ra một hơi.
"Hô. . ."
Một sợi hỏa tuyến tinh tế từ trong miệng hắn phun ra.
Lúc đầu thì hỏa tuyến chỉ có một tia, sau khi bay ra hơn một trượng liền đột nhiên bành trướng khuếch trương, thoáng chốc đã che khuất bầu trời.
Giống như một đám mây lửa nghịch xông dòng nước cuồn cuộn.
"Bành!"
Hai bên va chạm tạo ra những tiếng nổ kịch liệt, khí lãng kinh khủng làm cho những gốc cây ở trong phạm vi cho phép liên tục bị bay lên khỏi mặt đất.
Lộ ra bảy bóng người trong đó.
Còn có rất nhiều binh sĩ ngã trái ngã phải, nhờ tiếng la lớn của tướng lĩnh mới liên tục lui lại phía sau.
"Phong!"
Trong tiếng quát khẽ, vô số phong nhận màu xanh mỏng như cánh ve đột nhiên xuất hiện, xoay tròn xoắn về phía Mạc Cầu.
Phong đao lăng lệ, không câu nệ núi đá cây cối, phàm là có vật ngăn ở phía trước đều bị nó gọt cắt thành khối vụn.
"Địa!"
Mặt đất run rẩy, hỗn hoàng chi khí tràn ngập, giống như một ngọn núi nặng nề rơi xuống, đè trên người.
Còn có áp lực kinh khủng từ bốn phương tám hướng ập đến, di động một bước đều cực kỳ gian nan.
Dưới áp lực này, núi đá và cây cối đều im ắng sụp đổ.
"Kim!"
"Mộc!"
Duệ kim chi lực hội tụ, tương dung với phong đao, hóa thành lưu quang nhàn nhạt, chớp mắt đã vượt qua trăm trượng.
Cây khô còn sót lại ở nơi này lập tức bộc phát, vô số sợi đằng làn tràn tới chỗ Mạc Cầu.
Ất mộc chi lực vốn sinh cơ dạt dào, nay đã hóa thành hung linh thôn phệ sinh cơ, phóng tới vật sống duy nhất trong tràng.
"Bành!"
"Oanh. . ."
Tiếng vang liên miên bất tuyệt, đinh tai nhức óc.