Người dịch: Whistle
Ánh sáng như dải lụa vượt ngang qua hư không, đánh trúng rất nhiều Pháp khí trong tràng.
Thiên Lôi Kiếm, Huyền Âm Trảm Hồn Kiếm rên rỉ một tiếng liền bật lên, lùi về trong cơ thể Mạc Cầu.
Cửu Hỏa Thần Long Tráo cũng lập tức nổ tung, hóa thành một đoàn hỏa diễm to như hạt đậu nhảy vào trong đan điền uẩn dưỡng.
Chỉ có mặt cờ Diêm La Phiên là đang chấn động, không chỉ ngăn lại ánh sáng, thậm chí còn ngăn cản được Huyễn Thiên Xích.
"Tốt!"
Ngụy Tồn Hoa trợn trừng đôi mắt đẹp, trên người xuất hiện hào quang, bấm tay chỉ về Huyễn Thiên Xích:
"Phá cho ta!"
Mạc Cầu híp mắt, điên cuồng thúc giục Pháp lực và Thần niệm trong cơ thể, bản thể của Diêm La Phiên cũng điên cuồng run rẩy.
"Để cho ả ta phá đi."
Mạc Cầu cười nhạt một tiếng, hắn thật sự không để ý đến việc thôi phạt phía ngoài, tiếp tục dẫn động lực lượng bên trong của Diêm La Phiên.
Nội ngoại đan xen.
Cho dù chất liệu của Diêm La Phiên có tốt thì lúc này cũng không chịu nổi.
Sau một khắc.
"Cạch!"
"Răng rắc. . ."
Những vết rách xuất hiện trên cái cán dài đen thui của Diêm La Phiên.
Lập tức.
"Oanh!"
Vô tận khói đen từ trong đó tuôn ra, Âm hồn vô biên vô tận giống như ong vỡ tổ, cuồn cuộn lao tới chân trời.
Hào quang rực rỡ, hắc mang quỷ dị, chiếu rọi cả bầu trời.
Trên mặt Mạc Cầu lộ vẻ ngưng trọng, đột nhiên quát khẽ một tiếng.
"Thiên Xung, khai!"
"Linh Tuệ, khai!"
"Thiên Hồn, khai!"
"Linh Quan Pháp Nhãn!"
"Hỏa Thần Pháp Tướng!"
"Khai!"
"Oanh. . ."
Một tôn cự nhân bị lửa bao phủ cao hơn mười trượng bỗng nhiên xuất hiện, hai tay mở ra, ôm lại.
Cự nhân tuy lớn, nhưng so với phạm vi hỗn loạn bao phủ gần một dặm này lại không có chút thu hút nào.
Nhưng chính là một cái ôm đơn giản như vậy đã làm cho tất cả ba động trong tràng không thể khuếch tán ra ngoài, tất cả đều bị giam cầm ở nơi này.
"Thập Đại Hạn!"
Hai mắt Ngụy Tồn Hoa co rụt lại, ánh mắt lộ ra vẻ hoảng sợ.
Lúc này, uy năng mà Mạc Cầu thể hiện ra, sợ là không cần thi triển Pháp khí thì cũng có thể áp chế Huyễn Thiên Xích.
Vậy tại sao hắn. . .
Trong lòng vẫn không hiểu, nhưng nàng cũng không còn sức động đậy.
Vì có thể lấy tu vi Đạo cơ thao túng Huyễn Thiên Xích, nàng đã đem Thần hồn của bản thân nhét vào trong đó, bây giờ Huyễn Thiên Xích gặp phải cuồng oanh loạn tạc, chính nàng cũng khó có thể may mắn thoát khỏi, Thần hồn xé rách, đau đến không muốn sống.
Mạc Cầu lộ ra Pháp tướng, câu ở một phương, thân hình không nhúc nhích tí nào, chỉ có hai mắt là đang điên cuồng lấp lóe.
Toàn lực vận chuyển Linh Quan Pháp Nhãn, giữa quỹ tích vận hành của vạn sự vạn vật giữa thiên địa đều hiển lộ ra trước mắt.
Thiên Xung, Linh Tuệ mở ra, làm cho hắn suy nghĩ rất nhanh, trong nháy mắt toát ra vạn luồng ý nghĩ, vả lại mỗi một luồng ý nghĩ đều nhất thanh nhị sở, giống như mở Linh khiếu vậy.
Thiên Hồn mở ra, càng có thể khiến cho hắn gần sát với thiên địa chi đạo, lại càng dễ dàng minh ngộ đại đạo chí lý.
Mà cái này đều là vì cảnh tượng trước mắt này.
Diêm La Phiên chậm rãi vỡ ra, trong nháy mắt bộc phát và hủy diệt, nó cũng đã lộ ra bí mật được giấu kín trong đó.
Những cảm ngộ về Âm hồn và Nguyên Thần của Diêm La tông ở ngoại giới đều hiện ra rõ ràng trước mắt.
Tại sao Diêm La phiên lại có thể vây nhốt Âm hồn, có thể uẩn dưỡng hồn phách, thậm chí thôn phệ luyện hóa Âm khí. . .
Những bí ẩn này đều có quan hệ với Diêm La Tâm Kinh.
Lại thêm Thập Đại Hạn và rất nhiều công pháp tu hành âm hồn của thế giới này. . .
Mạc Cầu bỗng nhiên sinh ra một loại cảm giác minh ngộ không thể diễn tả.
"Răng rắc!"
Từ sâu trong thức hải đột nhiên vang lên một tiếng nứt.
Giống như sấm mùa xuân bừng bừng phấn chấn, cây cỏ nảy mầm, một cỗ sinh cơ đến tự bản nguyên của sinh linh lặng lẽ hiện lên, tinh quang trong thức hải lập tức sáng rõ, rất nhiều tinh thần xuất hiện.
Vào thời khắc này, Mạc Cầu cảm thấy lực lượng Thần hồn của mình đang không ngừng dâng lên giống như suối phun, vô cùng vô tận.
Trong cảm nhận của hắn, thiên địa vạn vật đều giống như gần ngay trước mắt.
Ý niệm khẽ động liền có thể thôi động thiên địa khí cơ, làm cho nó theo biến hóa tùy theo tâm ý.
Niệm động, thiên địa biến.
Diêm La Tâm Kinh, tầng thứ bảy!
Công thành!
"Hô. . ."
Mạc Cầu khẽ nhả một ngụm trọc khí, Hỏa Thần Pháp Tướng lại tăng vọt.
"Thập Đại Hạn!"
"Toàn bộ mở ra!"
"Oanh!"
Trong nháy mắt, Hỏa Thần Pháp Tướng liền bành trướng tới hơn hai mươi trượng, giống như một ngọn núi nhỏ.
Pháp tướng đạp chân xuống, toàn bộ pháp tướng đều chui vào trong vòng xoáy hỗn loạn, khoanh chân đả tọa, như huyền nộ hải, ổn thỏa hư không.
Ngũ Nhạc Trấn Ngục Chân Thân!
"Ông. . ."
Lực thôn phệ kinh khủng từ trên thân Pháp tướng hiện lên, quấn lấy khí tức bên dưới, điên cuồng thôn hấp.
"Răng rắc răng rắc. . ."
Rất nhiều vết nứt xuất hiện trên Huyễn Thiên Xích.
Sau khi trải qua Diêm La Phiên tự bạo và rất nhiều đòn công kích, cuối cùng thì món Pháp bảo vốn đã bị tổn hại này cũng không chịu được nữa.
Một cỗ Linh khí tinh thuần từ bên trong toát ra.
"Không!"
Ngụy Tồn Hoa ngửa mặt lên trời kêu to, chưa kịp kêu xong thì toàn bộ cơ thể đã hóa thành khói xanh lượn lờ tán đi.
Nàng đã từ bỏ nhục thân từ trước.
Khi Huyễn Thiên Xích bị vỡ nát thì nàng cũng hồn phi phách tán theo.
Mạc Cầu mặt không đổi sắc, khoanh chân đả tọa, hai tay bấm niệm pháp quyết, lực lượng nhục thân đang khôi phục với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Luyện khí viên mãn, Đạo cơ sơ kỳ, Đạo cơ trung kỳ. . .
Không biết đã qua bao lâu, hắn vừa hai mắt ra, liếc nhìn phế tích ở xung quanh, im lặng sửa sang lại quần áo một hồi liền ra hiệu với ba người ở sau lưng, sau đó cất bước tiến lên.
Từng bước đo đạc thế giới này.
.......
Lúc đầu
Khi quận Linh xuất hiện dư nghiệt của Thái Ất tông, người đời đều xem thường, cho rằng là cá lọt lưới năm đó.
Triều đình chỉ cần hơi thi triển một chút thủ đoạn liền có thể trấn áp.
Không có người để ý.
Vài tháng sau.
Trên giang hồ xuất hiện truyền ngôn, một vị ma đầu của Thái Ất tông hiện thế, lại còn dám can đảm khiêu khích uy thế của triều đình.
Chẳng qua chỉ có một người, cho nên cũng không có người để ở trong lòng.
Nghĩ rằng chỉ do triều đình nhất thời chủ quan nên mới để cho hắn càn rỡ, khi triều đình chân chính phát lực thì sẽ diệt sát dễ như trở bàn tay.
Nửa năm sau.
Thế cục trong thiên hạ hiện ra bất ổn, thế lực khắp nơi cũng lộ vẻa chần chờ, người hưởng ứng lệnh hiệu triệu của triều đình càng ngày càng ít.
Nghe nói là đã điều động cao nhân trừ ma.
Nhưng ngày càng nhiều người từ chối, đóng cửa không gặp, truyền ngôn loạn xì ngầu, người đời cũng ngày càng e ngại tên ma đầu kia.
Trên thế gian lại thật sự có người lấy sức một mình làm cho toàn bộ triều đình lùi bước?
Không người có thể chế phục?
Một tên ma đầu thật là kinh khủng.
Một năm sau.
Thiên hạ lưu truyền tin tức như thế này.
Tiên nhân của Thái Ất tông tái nhập thế gian, truyền thụ tiên pháp, chỉ cần là người hữu duyên thì đều có thể nghe giảng.
Trong lúc nhất thời, chúng sinh phun trào.
Không biết có bao nhiêu tông môn, võ giả, những người mù mịt về tương lại đều chạy tới Thái Ất tông tìm kiếm cơ hội bái nhập.
Dần dần cũng không còn người đề cập đến hai chữ ma đầu nữa.
Hai năm sau.
Hoàng đế đương triều tàn nhẫn vô đạo, hậu cung tham gia vào chuyện chính sự, triều cương hỗn loạn, bách tính nhiều lần kêu khổ, tiếng oán than dậy đất.
Mạc tiên sư đang xuất phát về phía kinh thành, thay trời hành đạo, muốn lập lại triều cương, chọn minh chủ khác.
Bách tính. . .
Chờ đợi đã lâu, mở to mắt chờ đợi.
Ba năm sau.
Mạc tiên sư sắp giá lâm kinh thành, những nơi đi qua, hào môn quý tộc đều ra khỏi thành đón tiếp.
Hoa tươi trải đầy đất, thải gấm bay đầy trời.
Bách tính nhảy cẫng hoan hô, cung nghênh mười dặm ngoài thành.
. . .
Kinh thành.
Hậu viện Hoàng cung.
Dường như sự hỗn loạn ở bên ngoài không hề ảnh hưởng gì tới chỗ này.
Đương triều bệ hạ vẫn đang dựa trên giường mềm, thể phúc sa mỏng, tư thái linh lung như ẩn như hiện.
Giường êm cực lớn, có hơn mười vị nam tử hoặc đứng hoặc ngồi.
Nam tử có tuấn tiếu, có cứng rắn, có mềm mại, người nào người nấy đều có diện mạo xuất chúng.
Nếu như đặt ở Bách Hoa lâu nổi danh trong kinh thành liền có thể làm cho quý nhân vung tiền như rác.
Mà nay.
Bọn họ đang dựa sát vào một vị nữ tử ở chính giữa, người bóp chân, người nhào vai, thỉnh thoảng còn dâng trái cây đến tận miệng.
Cách đó không xa có những âm thanh y y nha nha vang lên.
Có một nam nhi đang hát tiểu khúc, có người đang đánh đàn, biểu diễn lại các loại làn điệu với vẻ mặt hớn hở.
Tất cả mọi người đều đang tận tâm tận ý hầu hạ vị nữ tử trên giường.
Người này chính là nhân vật tôn quý nhất trong thiên hạ, Đại Chu đương triều bệ hạ, nga hoàng nữ anh Doanh Dao.
"Cộc cộc. . ."
Tiếng bước chân dồn dập vang lên.
Một vị nam tử anh tuấn mặc quan nhất phẩm vội vã chạy đến gần, quỳ xuống đất, khom người nói:
"Bệ hạ, đại sự không ổn!"
Nếu như có quan viên trong triều ở đây thì chắc chắn sẽ nhận ra người này, gã ta chính là ngoại thích Lưu đại nhân tiếng tăm lừng lẫy.
Huynh trưởng của Lưu đại nhân vốn là người trong hậu cung của bệ hạ, một lần nào đó khi gã ta vào cung thì được Doanh Dao coi trọng, giữ ở bên người.
Trên phố có truyền ngôn.
Vị Lưu đại nhân này có một khuôn mặt tuấn tú, có lực hấp dẫn cực lớn với nữ tử, bởi vậy nên rất được bệ hạ yêu thích.
Những năm này.
Lưu đại nhân tùy ý chuyên quyền, làm không ít chuyện sai trái, chọc cho người người oán trách, nhưng lại chưa từng bị bệ hạ chỉ trích.
Dần dà, gã ta đã mơ hồ chưởng khống triều chính.
Nhưng gã ta cũng hiểu rất rõ, toàn bộ quyền lực của mình đều là do bệ hạ ban cho.
Chỉ cần hầu hạ bệ hạ cho tốt, bất luận có làm bao nhiêu chuyện sai trái thì cũng không có người nào có thể trị tội mình.