Người Dịch: Whistle
"Chuyện gì?"
Doanh Dao buồn bực ngán ngẩm mở mắt ra, nhẹ nhàng vuốt ve gò má của một vị nam tử bên cạnh, nhẹ nhàng cười nói:
"Tên đó đã đi tới kinh rồi sao, không phải nói là còn cần thêm một khoảng thời gian nữa mới tới sao?"
Doanh Dao biết rõ bọn thuộc hạ của mình đang sợ cái gì, nhưng bản thân ả ta lại không thèm để ý chút nào.
Vẫn luôn ham lạc hưởng thụ, thậm chí còn lười ban ra thêm mệnh lệnh.
Đưa thay sờ sờ dưới hông của tên nam tử bên cạnh, ả ta cười một tiếng, trong đôi mắt đẹp hiện lên vẻ mê ly.
"Bệ hạ!" Thân thể của Lưu đại nhân run rẩy, không biết là đang kinh ngạc hay tức giận, gã ta quỳ xuống đất nói:
"Vi thần vừa mới nhận được tin tức, toàn bộ gia tộc Hồng thị đã chạy ra khỏi kinh thành để nghênh tiếp tên ma đầu kia rồi!"
"Hả?"
Sắc mặt Doanh Dao trầm xuống.
Lịch đại Hồng gia đều là võ tướng, gia chủ đương đại còn là người mang một nửa Hổ phù, tay cầm mười vạn đại quân nơi biên cảnh.
Có uy vọng cực lớn ở trong quân đội, hầu như dưới một người trên vạn người.
Vẫn luôn trung thành tuyệt đối với triều đình.
Mà nay. . .
Lại phản bội Doanh Dao!
"Tốt!"
"Rất tốt!"
Khóe miệng Doanh Dao giật giật, trong mắt hiện ra sát cơ:
"Vào những lúc như thế này mới có thể thấy rõ ai thực tình, nàng đi rất tốt, đi rồi thì sau này cũng đừng trở về nữa."
"Đi!"
"Nói cho Anh Quỷ một tiếng, nếu nó mang đầu của Hồng Hoa về đây thì ta sẽ cởi trói cho nó."
"Vâng." Lưu đại nhân đáp lời, lại cẩn thận từng li từng tí hỏi:
"Vậy. . ."
"Bệ hạ định làm sao ứng đối với tên ma đầu họ Mạc kia?"
"Chuyện này thì ngươi không cần quan tâm." Doanh Dao khoát tay áo, nói:
"Trong khoảng thời gian này, những người năm đó vây công Trác Bạch Phượng đều sẽ chạy tới, đến lúc đó để bọn họ xuất thủ là đủ."
"Thế nhưng là. . ." Lưu đại nhân lại cảm thấy lo lắng hơn:
"Vạn nhất không được "
"Không sao." Doanh Dao cười cúi đầu, nhìn về phía gã ta:
"Không phải còn có ta sao, nếu như ngươi vẫn chưa yên tâm, có thể học những người khác đi đầu nhập vào Thái Ất tông."
"Vi thần không dám!" Sắc mặt Lưu đại nhân đại biến, vội vã dập đầu:
"Vi thần đối với bệ hạ trung thành tuyệt đối, tuyệt không hai lòng, cho dù là chét cũng sẽ không phản bội ngài."
"Biết, biết." Doanh Dao lộ ra vẻ mặt không thú vị, khoát tay áo nói:
"Đi xuống đi!"
Ả ta rất rõ ràng, cho dù tất cả mọi người trong triều đình đều phản bội ả thì họ Lưu cũng sẽ không làm phản.
Không có ả, họ Lưu chẳng là cái thá gì.
Sợ là chưa ra khỏi hoàng cung đã bị người ta giết rồi.
"Vi thần cáo lui."
Lưu đại nhân toát đầy mồ hôi lạnh, nghe vậy liền cung cung kính kính đứng dậy, từ từ lui ra sau.
"Ngô. . ."
Doanh Dao chuyển động đôi mắt đẹp, bỗng nhiên nhìn sang vị nam tử ở bên canj, duỗi tay nâng cằm của nam tử này lên:
"Mỹ nhân, vừa rồi khi nghe được tin tức Hồng đại nhân ra khỏi thành thì ngươi dường như đã cao hứng một chút."
"Vì sao?"
Sắc mặt nam tử trắng bệch, lắp bắp mở miệng: "Bệ hạ minh giám, tiểu. . . Tiểu nhân tuyệt đối không ý tưởng như vậy?"
"Thật sao?" Doanh Dao cười khẽ:
"Ý của ngươi là cảm giác của ta sai sao?"
"Không dám, không dám." Thân thể nam tử run rẩy, điên cuồng lắc đầu:
"Tiểu nhân tuyệt đối không có ý này, là. . . là. . . Tiểu nhân không đúng, là tiểu nhân đáng chết."
"Ngươi xác thực đáng chết!" Hai mắt Doanh Dao co rụt lại, vẻ mặt hiện ra sát cơ:
"Ngươi ở trong hoàng cung nhận hết vinh hoa phú quý, vậy mà bây giờ lại dám nổi dị tâm?"
"Ai cho ngươi lá gan?"
"A!"
Doanh Dao gầm nhẹ một tiếng, hai con ngươi chìm xuống, một lực hút đã bao phủ tên nam tử này.
"Bạch!"
Chỉ trong một cái chớp mắt.
Nam tử có dáng người cứng rắn đã hoàn toàn mất hết tinh khí, hóa thành một bộ hài cốt chỉ còn da bọc xương.
"Lạch cạch!"
Doanh Dao khẽ vung tay lên, thi hài đã là rơi xuống chiếc giường mềm.
"Dọn dẹp đi!"
"Vâng!"
Vài gã đại hán xuất hiện mà không gây ra một tiếng động nào, dựng hài cốt lên rồi vô thanh vô tức tiêu thất.
"Thái Ất tông. . ."
"Mạc Cầu."
Doanh Dao tựa vào trong ngực của một vị nam tử, thân thể giật giật, trên mặt nở một nụ cười lạnh:
"Trước để cho ngươi sống thêm mấy ngày, đợi khi ta công thành viên mãn, thiên hạ này, cuối cùng vẫn là của ta."
Nói xong liền ra hiệu với nam tử bên cạnh:
"Tiếp tục!"
"Vâng."
. . .
Trời thu.
Cách kinh thành hơn trăm dặm.
Mạc Cầu đang xếp bằng ở một khối trên đá, lẳng lặng nhìn xem Doanh Thái Chân thi triển Tam Dương Kiếm Quyết.
Bên cạnh hắn hiện giờ chỉ có cô bé này.
Không bao lâu sau.
"Bạch!"
Doanh Thái Chân thu kiếm, vẻ mặt thấp thỏm nhìn sang:
"Tiền bối, có phải kiếm pháp của vãn bối còn chưa đủ tốt hay không?"
"Sao lại nói vậy?" Mạc Cầu có chút kinh ngạc.
"Hôm qua có mấy người nói." Doanh Thái Chân quyết miệng, nói:
"Các nàng nói kiếm pháp của vãn bối nhìn thì đẹp mắt nhưng lại vô dụng, hai ba chiêu đã đánh bại vãn bối."
"Còn nói vãn bối không xứng đi theo ngài học nghệ."
"A. . ." Mạc Cầu cười khẽ:
"Không cần để ý tới bọn họ, nếu như ngươi tu luyện không tốt, như vậy chẳng phải người nên mất mặt là kẻ truyền pháp như ta sao."
"Đẹp, chính là tốt."
Mạc Cầu trầm ngâm một chút rồi giải thích:
"Thi triển công pháp đẹp mắt có lẽ sẽ không đủ lực sát thương, nhưng lại đại biểu cho việc vận dụng chiêu thức rất trôi chảy, lý giải thấu triệt kiếm lý, khi tu luyện bất kỳ Công pháp nào đến cực hạn thì đều sẽ hiện ra một loại mỹ cảm."
"Dù rằng người bình thường khó mà tiếp nhận loại mỹ cảm này."
"Vả lại, thiên phú của ngươi không nằm ở võ kỹ, tu tập võ kỹ chỉ là dùng để phòng thân tạm thời, yếu một chút cũng không sao."
"Nha." Doanh Thái Chân gật đầu, nghĩ nghĩ lại nói:
"Tiền bối, vậy sao ngài lại không trực tiếp dùng Thần thông để truyền thụ cho vãn bối, giống như lúc ngài truyền Tam Dương Quyết ấy."
"Như vậy thì vãn bối liền có thể học được ngay tức khắc, cũng không cần khổ luyện mỗi ngày."
Nói xong nó liền nhìn Mạc Cầu với ánh mắt chờ mong.
"Tu vi của ngươi quá thấp, Thần hồn không mạnh, dùng Thần hồn truyền pháp đối với ngươi chỉ có hại chứ vô ích." Mạc Cầu nhẹ nhàng lắc đầu.
Ở trước mặt hắn, Nguyên Thần của Doanh Thái Chân nhu nhược giống như một con sâu kiến, Thần niệm thoáng phát lực liền sẽ làm cho tiểu cô nương này thần chí thất thường.
Cho dù hắn muốn bớt việc thì đối phương cũng không chịu nổi.
"Tiền bối." Doanh Thái Chân ngồi xuống với vẻ mặt tiếc nuối, tiếp tục hỏi:
"Chúng ta còn phải tiếp tục đi tới kinh thành như vậy sao?"
"Câu hỏi của ngươi cũng không phải là ít." Mạc Cầu cười khẽ, lập tức gật đầu:
"Không sai."
"Tại sao?" Doanh Thái Chân nghiêng nghiêng cái đầu nhỏ, nói:
"Lấy thực lực của tiền bối, ngài có thể bay đi, rất nhanh liền có thể tới được kinh thành nha?"
"Bây giờ chúng ta đã đi khoảng một hai năm rồi!"
"Thì sao?" Mạc Cầu nói:
"Kinh thành có trận pháp, cho dù là ta vậy không có khả năng giết được người mình muốn giết ở trong đó."
"Năm đó, Trận pháp nằm trong tay của Trác Bạch Phượng, những người kia muốn giết nàng, cũng phải dẫn nàng ra ngoài mới động thủ."
"Thế nhưng là, không phải tiền bối cũng tinh thông trận pháp sao?"
"Có một chút trận pháp cũng không phải là dễ phá như vậy."
Doanh Thái Chân nhíu mày.
"Như thế nào?" Mạc Cầu cũng không vì đối phương tuổi nhỏ mà xem nhẹ, mở miệng cười hỏi:
"Nghĩ không ra?"
"Không ngại suy nghĩ thêm một chút."
"Ta hiểu được!" Doanh Thái Chân nghĩ nghĩ, bỗng nhiên hai mắt sáng lên, vỗ tay nói:
"Ngài muốn tạo áp lực cho Hoàng đế."
"Nha!" Ánh mắt Mạc Cầu khẽ nhúc nhích:
"Nói nghe một chút."
"Trên đường ngài đi tới đây, bất kỳ người nào cũng đều không làm gì được ngài, người trong thiên hạ sẽ ngày càng sợ hãi ngài hơn, thái độ cũng ngày càng tốt hơn, đối với triều đình thì càng ngày càng kém." Doanh Thái Chân nói:
"Các nàng biết được ngài muốn đối phó với Hoàng đế, sau khi nhìn thấy thực lực của ngài thì đương nhiên sẽ lựa chọn vứt bỏ Hoàng đế."
"Giống như mấy ngày trước Hồng gia gia đã từ kinh thành trốn tới đây để đầu nhập vào tiền bối, còn có người của mười hai doanh trong kinh thành."
"Ừm." Mạc Cầu gật đầu:
"Tiếp tục."
"Ngài cách kinh thành ngày càng gần thì những người kia cũng sẽ càng sợ hãi, vì để không bị vướng vào chuyện này, bọn hắn sẽ không tiếp tục ở lại kinh thành, cuối cùng sẽ không còn ai nguyện ý bảo vệ Hoàng đế nữa." Doanh Thái Chân cười nói:
"Cho nên đây mới là lý do mà ngài đi lâu như vậy, chờ khi đi đến kinh thành, Trận pháp nơi đó cũng sẽ không có người khống chế."
"Chỉ cần chiến đấu với Hoàng đế là được rồi!"
"Không sai." Mạc Cầu gật đầu, trên mặt lộ ra ý cười hài lòng:
"Tám chín phần mười."
Còn có một nguyên nhân khác, chính là hắn cũng cần thời gian để khôi phục và tích lũy thực lực.
Nghênh đón trận đại chiến cuối cùng.
"Tiền bối." Doanh Thái Chân chuyển động đôi mắt, nói:
"Chúng ta đến nơi này làm gì? Hình như nơi này không phải đường tới kinh thành."
"Một là ta muốn rời xa phiền phức." Mạc Cầu nói:
"Tuy rằng ta là đệ tử truyền pháp của tông môn, nhưng cũng không thể chậm trễ việc tu hành, phải để dành một chút thời gian cho bản thân."
"Trong khoảng thời gian này, có quá nhiều người tìm tới đây để cầu Công pháp, ta đã bận không qua nổi."
Doanh Thái Chân gật đầu.
Tiểu cô nương này cũng biết Mạc Cầu là đệ tử truyền pháp của Thái Ất tông, không phải là người ở trong thế giới này, lần này hạ giới là vì truyền thụ pháp thuật của Thái Ất tông cho người đời, và tiếp dẫn cao nhân từ Thượng giới xuống đây.
"Hai là. . ."
Mạc Cầu tiếp tục mở miệng:
"Có một người vây giết Trác Bạch Phượng đang ở đây, làm tiền bối, há có thể không tới một chuyến?"
Lời còn chưa dứt, cự thạch dưới người hắn đột nhiên vỡ ra, những cây gai nhọn giống như khói đen gào thét đánh tới.