Người dịch: Whistle
Gai nhọn nhanh hơn thiểm điện, Doanh Thái Chân chỉ cảm thấy hoa mắt, những luồng khói đen kia đã xuyên qua cơ thể của Mạc Cầu.
"A...!"
Doanh Thái Chân há to miệng ra, vẻ mặt hoảng sợ, nhưng mà chỉ trong thoáng chốc nàng đã lấy lại tinh thần.
Nếu như dễ dàng như vậy liền có thể giết chết Mạc Cầu, vậy thì trong những năm qua hắn đã chết không biết bao nhiêu lần rồi.
Quả nhiên.
Mặc dù khói đen đã xuyên thủng cơ thể của Mạc Cầu, nhưng dường như chưa từng chạm vào thật thể, chỉ có một mảnh hư vô.
Giống như Mạc Cầu không ở trong thế giới này, mà là một chiều không gian khác, không thể tiếp xúc được.
U Minh Độn Pháp!
Đây là Thân pháp mà hắn vừa ngộ ra trước đó không lâu sau khi quan sát rất nhiều pháp môn ở thế giới.
Thân hóa hư vô, ẩn thân U Minh, đạt tới cảnh giới vạn pháp bất triêm, cũng có chút cao minh.
Ít nhất là những đòn tấn công bình thường sẽ khó mà ảnh hưởng được hắn.
"Bạch!"
Khói đen giống như những con trường xà đang vùng vẫy giữa không trung, có một số con đang lao tới chỗ Mạc Cầu.
Một số khác thì lại ngoặt sang chỗ của Doanh Thái Chân.
Hiển nhiên.
Người tới muốn bắt Doanh Thái Chân để áp chế Mạc Cầu.
"Coong!"
Kiếm tiếng ngâm khẽ.
Một vệt u quang du tẩu giữa trời, hóa thành minh đăng nến đỏ, âm trầm quỷ quái, bao phủ toàn bộ khói đen vào trong.
Kiếm rơi, làn khói tiêu tán.
Kiếm quang run rẩy giữa không trung, dư thế không giảm, đột nhiên khoan sâu xuống bên dưới.
Sau một khắc.
"Ầm ầm. . ."
Đỉnh núi to lớn bắt đầu run rẩy, những khối đá to từ trên đỉnh núi lăn xuống, cây cối liên tục đổ rạp.
Giống như có một thứ kinh khủng gì đó đang tàn phá ở trong lòng núi.
"Bạch!"
Bỗng nhiên có mấy chục cây dây leo đen thui từ trong núi thoát ra, giương nanh múa vuốt đánh tới hai người.
Còn có tiếng gào thét sắc nhọn:
"Họ Mạc, ta liều mạng với ngươi!"
"Người này là ai?" Người tới lộ ra uy thế khiến cho Doanh Thái Chân vô thức co rụt thân thể, khi ổn định lại thì nàng lại có tâm tư mở miệng hỏi thăm.
"Quỷ Đằng Bà." Mạc Cầu mặt không đổi sắc, ngồi ngay ngắn trên núi không nhúc nhích:
"Người này trước kia vì hàm oan mà chết, sau khi chết thì trên thi thể mọc ra một cây quỷ đằng, hồn phách phụ thuộc vào đó."
"Sau này dần dần lớn mạnh, người xưng Quỷ Đằng Bà."
"Thật ra cây quỷ đằng là do thiên địa âm khí ngưng tụ một cách trùng hợp tạo thành, xem như Linh vật đỉnh tiêm, cho nên thực lực của bà ta cũng không yếu, cũng là một trong những người đã vây giết Trác Bạch Phượng năm đó."
Đang khi nói chuyện, động tác của Mạc Cầu cũng không ngừng lại, Huyền Âm Trảm Hồn Kiếm chém tới tập vào cây quỷ đằng kia.
Còn có Linh hỏa lan tràn, đốt cháy hết những đoạn đằng đang nhúc nhích.
Kiếm quang giao hội, tạo thành Thái Ất Luyện Ma Đại Trận, một sợi liệt diễm khuếch trương dọc theo trận pháp.
Chỉ trong thời gian nháy mắt, đỉnh núi to lớn đều đã bị kiếm quang và liệt diễm bao phủ.
"Ầm ầm. . ."
Một cây quái đằng màu đen dài hơn mười trượng đang không ngừng vặn vẹo ở trong lòng núi bị kiếm quang chém đứt.
Đây chính là bản thể của Quỷ Đằng Bà.
Dù cho chất liệu của cây quỷ đằng rất cứng rắn, nhưng dưới sự mài mòn của kiếm quang, lớp vỏ ngoài của nó cũng bắt đầu xuất hiện những vết rách.
Có những chất lỏng sềnh sệch giống như nhựa đường chảy ra.
"A!"
Quỷ Đằng Bà ngửa mặt lên trời kêu thảm, thân thể run rẩy kịch liệt, một vệt hắc mang lập tức phá không đâm thẳng tới vị trí của Doanh Thái Chân.
Thần thông —— Nhiếp Hồn Thần Quang!
Môn Thần thông này không phải nhờ tu hành được, mà là thiên phú Thần thông có sẵn trong bản thể quỷ đằng của bà ta.
Thần quang phủ xuống, rút ra hồn phách, cho dù là cao thủ đỉnh tiêm đương thời cũng khó mà thoát khỏi.
Quỷ Đằng Bà biết rằng con át chủ bài của mình chưa chắc sẽ có tác dụng với Mạc Cầu, cho nên bà ta liền dứt khoát thi triển lên người của Doanh Thái Chân.
Còn thân thể của bà ta thì đang nén xuống giống như một cái lò xo, sau khi nén tới cực hàn thì đột nhiên vươn người ra trước.
"Bạch!"
Hơn một nửa cơ thể bị kiếm trận vĩnh viễn giữ lại, nhưng cũng có một nửa quỷ đằng đột phá kiếm trận trốn về phương xa.
Mạc Cầu nghiêng đầu, mắt hiện Linh quang.
Hai luồng hỏa diễm từ trong đôi mắt bắn ra, va chạm với thần quang ở giữa không trung, sau đó hai thứ này liền biến mất không thấy gì nữa.
"Ngươi ở lại nơi này, đừng lộn xộn."
Sau khi dặn dò một câu, Mạc Cầu khẽ vung tay lên, một cái lòng sáng vô hình liền bao phủ Doanh Thái Chân vào trong.
Sau đó hắn liền biến mất không thấy đâu nữa.
Nếu xét về độn pháp thì hắn cũng rất có tâm đắc.
Bất luận là Âm Phong Độn, Vô Ảnh Độn, Phong Lôi Độn, Kiếm Độn, Mạc Cầu đều có tu luyện và lĩnh ngộ.
Mặc dù hiện giờ còn chưa dung hội quán thông, nhưng cũng không chậm.
Ít nhất là vượt qua Chân nhân của thế giới này.
Nào ngờ.
Quỷ Đằng Bà liều mạng chạy trốn, thậm chí thiêu đốt cả bản thể, tốc độ của bà ta còn nhanh hơn cả Mạc Cầu.
Đáng tiếc.
Pháp này cũng không thể kéo dài.
Thoát ra hơn trăm dặm, Quỷ Đằng rốt cục kiệt lực, run rẩy giữa không trung rồi rơi xuống hạp cốc.
Mạc Cầu híp mắt, Linh Quan Pháp Nhãn chiếu rọi, thấy rõ những bóng người ở trong hạp cốc.
Cạm bẫy!
Hắn lập tức bừng tỉnh.
Trên đường tới đây, tuy rằng hắn chỉ mang theo Doanh Thái Chân, nhưng thật ra ở xung quanh hắn còn có không ít cao thủ.
Như Quách Tử Dung, Trương Thanh Thu vân vân...
Thậm chí là có không ít người từng có ý định vây giết hắn cũng đã trở thành người ủng hộ của Thái Ất tông.
Hiện giờ cho dù có người hữu tâm làm loạn không cần hắn phải xuất thủ, sẽ có người giải quyết thay.
Chỉ có dẫn hắn tới nơi xa thì mới có thể đảm bảo Mạc Cầu sẽ không có người trợ giúp.
Mà hiện giờ những ‘người’ mai phục ở chỗ này . . .
"A!"
Mạc Cầu a nhẹ một tiếng, lật tay lại, một cây quạt rách rưới liền xuất hiện trong lòng bàn tay.
Sau đó hắn đột nhiên đâm đầu xuống hạp cốc.
"Hắn đến rồi!"
"Tế trận!"
"Lần này phải làm cho hắn có đến mà không có về, giống như Trác Bạch Phượng năm đó!"
"Động thủ!"
Trong bóng tối không ngừng vang lên những tiếng quát.
Đột nhiên.
Một màn sáng màu đen xuất hiện ở chính giữa hạp cốc.
Một vầng sáng màu đen vốn không nên có lại xuất hiện, hơn nữa còn thâm thúy đến cực hạn.
Trung tâm của vầng sáng màu đen có một mặt cờ rách rưới đang nhanh chóng trải ra.
"Phần phật. . ."
Vô tận Âm hồn từ một điểm tuôn ra.
Chỉ một thoáng, mười vạn Âm hồn ẩn giấu trong mặt cờ đã đồng thời xuất hiện.
"Vạn Quỷ Đại Chú!"
"Bạo!"
Một tiếng quát nhẹ vang lên, rất nhiều Âm hồn đột nhiên trở nên trì trệ, lập tức nổ tung.
Những vụ nổ liên tiếp giống như phản ứng dây chuyền làm cho uy năng của vụ nổ đang điên cuồng tăng lên.
Khí tức kinh khủng ba động làm cho toàn bộ những ‘người’ ở đây đều biến sắc.
Chỉ trong một cái chớp mắt.
Vầng sáng màu đen giống như thủy triều cuồn cuộn va chạm với Linh quang của trận pháp, chỉ vừa chạm vào thì trận pháp đã bị chia năm xẻ bảy.
Rất nhiều Thần thông Pháp thuật đã được chuẩn bị sẵn, đang định thi triển liền bị dìm ngập.
Vô số bóng người há to miệng, ánh mắt hoảng sợ, nhưng còn chưa phát ra tiếng nào đã bị xé rách tại chỗ.
"Không!"
Có người không cam lòng gào thét.
Nhưng mà. . .
"Oanh!"
Dãy núi ở hai bên đột nhiên sụp đổ, mặt đất trong phạm vi trăm dặm cũng rung động theo, hạp cốc đã trở thành một vùng phế tích.
Mạc Cầu đứng giữa không trung, quan sát mặt cờ Diêm La Phiên trên tay, nhẹ nhàng lắc đầu, quăng nó lên.
Gió nhẹ thổi qua, vật có thể so với Pháp bảo này đã triệt để hôi phi yên diệt.
Nhưng mà có thể phá giải được cuộc mai phục mà triều đình trăm phương ngàn kế lập ra thì cũng là đáng.
Mạc Cầu quét mắt toàn trường, nơi vốn có mấy trăm cao thủ mai phục này chỉ còn sót lại một số 'người' rải rác.
Có thể còn sống được trong tình huống vừa rồi đều không phải kẻ yếu.
Một người trong đó thân mặc cẩm y, sắc mặt ngay ngắn, giống như một vị thương nhân giàu có.
Quỷ Trạch Mao Nanh!
Bản thể của kẻ này cũng không phải là người, mà là một tòa quỷ trạch.
Tên này khác với Âm Sơn Quân, gã không nhận được Thần thạch Thần vị.
Sau khi chết, chẳng biết tại sao hồn phách lại hòa làm một thể với nhà của gã.
Mặc dù rất ít người biết danh Quỷ Trạch, nhưng gã ta lại thôn phệ không ít cao thủ Chân nhân đỉnh tiêm.
Một nữ nhân có tóc dài phất phới, thân tráo linh quang, toàn thân trên dưới đều lộ ra khí tức thánh khiết thuần túy.
Chính là chủ nhân của La Giáo, Vô Sinh lão tổ!
Còn có một vị nữ nữ có mái tóc trắng phơ, làn da tái nhợt, đôi mắt đen nhánh, trên thân không có chút khí tức người sống nào.
Quỷ Đầu nương nương, Bàn Ngọc Thần.
Người này vốn là một tôn dã thần, do phàm nhân tế tự mà sinh ra linh trí.
Sống hơn ngàn năm, là chủ nhân của Nam Man.
Còn có được trăm vạn tín đồ, ngay cả trong cuộc tiễu sát năm đó, Trác Bạch Phượng đều không thể giết được ả ta.
Về phần Quỷ Đằng Bà.
Bà ta đã sớm hồn phi phách tán cùng với vạn quỷ trong vụ nổ vừa rồi.
Những người ở trước mặt này.
Ngoại trừ việc không có Pháp bảo ra, cho dù là thực lực hay tu vi đều không hề thua kém Ngụy Tồn Hoa một chút nào.
Mà nay, bọn họ đều đang nhìn Mạc Cầu bằng vẻ mặt cảnh giác, trong mắt còn mang theo một nỗi sợ hãi mơ hồ.
"Chỉ có mấy người các ngươi thôi sao?"
Mạc Cầu liếc nhìn xung quanh, ngoài mấy người này ra thì nơi này đã không còn chút khí tức người sống nào:
"Vậy thì thật là đáng tiếc."
Mấy người liếc mắt nhìn nhau, sắc mặt đều trầm xuống.
"Động thủ!"
Người động thủ đầu tiên là Quỷ Đầu nương nương.
Bản thể của nó khác với những người còn lại, lại có nhiều thủ đoạn đào mệnh, cho nên nó không e ngại Mạc Cầu.
Quỷ Đầu nương nương khẽ quát một tiếng, tóc trắng điên cuồng sinh sôi, trong nháy mắt đã hóa thành một tấm lưới lớn bao phủ phạm vi gần một mẫu, phủ xuống đầu Mạc Cầu.
Tóc dài như tơ, có thể dễ dàng gọt kim đoạn ngọc, còn có năng lực nhiếp hồn đoạt phách.
"Bạch!"
Lưới lớn phủ xuống, chân trời đột nhiên trở nên u ám.
Vô Sinh lão mẫu tiền nhiệm, Vô Sinh lão tổ đương thời của La Giáo than nhẹ một tiếng, trên mặt hiện ra vẻ thương xót, trong miệng quát khẽ:
"Vô sinh lão mẫu, chân không gia hương!"
Dứt lời, bấm tay điểm ra.
Vô Sinh Chỉ!