Người dịch: Whistle
Trong cảm nhận của những người khác, giữa thiên địa đã không còn bất cứ vật gì khác, chỉ còn lại ngón tay ngọc oánh oánh này.
Nơi mà ngón tay ngọc chỉ chính là chân không gia hương* ở trên cửu tiêu, làm cho người không kìm lòng được đầu nhập trong đó. (hiểu nôm na là nguồn gốc của vạn vật.)
Quỷ Trạch Mao Nanh thì nở một nụ cười cười gằn, toàn bộ cơ thể đột ngột biến mất không thấy đâu nữa, trong tràng xuất hiện một tòa trạch viện.
Trạch viện treo đèn đỏ, oanh ca yến hót, khung cảnh vui vẻ sung sướng.
Khi quỷ trạch xuất hiện, Linh khí và thiên địa khí cơ ở xung quanh đã bị nó ép xuống.
Một mình gã ta cũng đã giống như một tòa đại trận mạnh mẽ.
"Sưu!"
"Sưu!"
Còn có vô số vệt huyền quang xuất hiện rồi nhanh chóng phóng tới, Chính là Âm Lôi mà triều đình tỉ mỉ luyện chế.
Thân thể của Quỷ Đầu nương nương đã biến mất, chỉ còn sót lại một cái đầu lâu cực lớn, Linh quang nở rộ trong đôi mắt.
Nó được chúng sinh tế bái cho nên đã không phải là vật phàm.
Mắt mang thần uy, khi đối mặt với nó, cho dù là Thiên sư, thì cũng bị khuấy động Thần hồn.
Mà khi ánh mắt của nó nhìn vào cặp mắt của Mạc Cầu thì lại đột nhiên trì trệ, sau đó lập tức hoảng sợ kêu la đau đớn thảm thiết.
Nó thấy được mười tám tầng Địa Ngục, thấy được bóng người to lớn kia đang ngồi ngay ngắn ở giữa Cửu U Huyền Minh.
Vô số bóng người hiển hóa dưới chân của Mạc Cầu, lần theo từng tia lửa vô hình chui vào trong cơ thể của Quỷ Đầu nương nương.
Tóc trắng đầy trời cũng đã hóa thành hỏa võng hừng hực.
"Coong!"
Huyền Âm Trảm Hồn Kiếm run rẩy mà ra, mang theo kiếm quang ung dung lắc lư, điểm về phía Vô Sinh Chỉ.
Kiếm xuống.
Thân thể của Vô Sinh lão tổ đột nhiên nứt ra.
Một bóng người lắc lư trong hư không, trong nháy mắt đã chạy ra hơn một dặm, lấp lóe vài cái liền biến mất không thấy gì nữa.
"Ngươi. . ."
Sắc mặt Mao Nanh đại biến, không dám buông lỏng chút nào, Âm khí trong quỷ trạch đột ngột tăng lên, cuốn về phía Mạc Cầu.
Đồng thời.
Âm Lôi nổ tung.
"Oanh. . ."
Phương xa.
Vô Sinh lão tổ vừa mới hiện ra thân hình, đang muốn thở dốc một hơi thì sắc mặt bỗng nhiên cứng đờ.
"Bệ. . . Bệ hạ?"
"Là ta." Doanh Dao xuất hiện ở phía đối diện, khẽ vuốt tóc dài, nhìn về phía Vô Sinh lão tổ với vẻ mặt tiếc nuối, lắc đầu nói:
"Các ngươi thật sự là làm cho ta quá thất vọng."
Nói xong liền cất bước đi qua Vô Sinh lão.
Ở sau lưng ả ta, Vô Sinh lão tổ há miệng muốn nói, nhưng trên người đột nhiên xuất hiện rất nhiều vết rách.
"Soạt. . ."
Một đống tàn thi rơi đầy trên mặt đất.
"Thật là vô dụng!"
Doanh Dao đạp bước trong hư không, nhẹ nhàng đi đến đối diện Mạc Cầu, quét mắt nhìn toàn trường, vẻ mặt tiếc nuối lắc đầu.
Ả ta có dáng người cao gầy, thân khoác hoàng bào, khí chất tôn quý:
"Đừng nói là bắt được tiền bối, kéo dài thời gian, tiêu hao một chút thực lực cũng làm không được, ngài nói có phải là rất vô dụng hay không?"
"Doanh Dao?"
Mạc Cầu cầm lấy một cái trạch viện, lòng bàn tay phát lực, lập tức có tiếng kêu thảm thiết vang lên.
"Răng rắc!"
Quỷ Trạch Mao Nanh hành tung quỷ bí, thực lực bất phàm, đã tiêu tán như vậy đấy.
"Ta từng nghe về ngươi, năm đó Trác Bạch Phượng gặp ta mấy lần đã từng đề cập tới người đệ tử kiệt xuất như ngươi."
"Chỉ tiếc."
Mạc Cầu than nhẹ:
"Sợ là nàng không ngờ rằng có ngày mình sẽ chết trong tay vị đệ tử mà nàng vẫn luôn lấy làm kiêu ngạo này."
"Là bởi vì nàng quá ngu." Doanh Dao lắc đầu:
"Trong lòng ta vẫn luôn cảm kích sư phụ, nếu như không có sư phụ, sợ là ta còn đang ở trong thâm cung, không có người biết."
"Nào có hôm nay. . ."
Doanh Dao mở hai tay ra, ngạo nghễ nói:
"Thiên hạ tổng chủ, giới này duy nhất!"
"Muốn cái gì tựu có cái đó, cho dù là trường sinh vĩnh trú cũng chưa chắc không có khả năng."
"Kỳ thực."
"Ta vẫn luôn đi tìm tiền bối."
Doanh Dao buông tay xuống, nhìn Mạc Cầu và nói:
"Trong Động thiên này, ngoài còn Cương thi đang giấu ở dưới nước không chịu xuất hiện ra, chỉ có tiền bối mới là họa lớn trong lòng ta."
"Đáng tiếc, sư phụ không hề tiết lộ vị trí mà ngài đang dưỡng thương, những năm này ta vẫn luôn không thể tìm được ngài."
"May mà hôm nay đều có thể giải quyết!"
"Ồ?" Mạc Cầu mặt không đổi sắc:
"Xem ra ngươi rất tự tin, thật ra ta lại rất hiếu kì rằng sự tự tin của ngươi từ đâu mà đến?"
Giọng nói của hắn rất bình thản, nhưng lại không hề thả lỏng tâm thần.
Phương pháp tu hành của thế giới này rất quỷ dị khó dò, âm hồn phụ thân, yêu quỷ linh trạch chỗ nào cũng có.
Nhưng Linh Quan Pháp Nhãn lại có thể nhìn thấu những thứ này.
Dù sao bọn chúng cũng đều do quy tắc trong Động thiên biến thành, thật ra tu vi của bọn chúng cũng không cao.
Đạo cơ cũng chỉ lác đác không có mấy.
Ngược lại là Doanh Dao.
Mạc Cầu không hề nghe nói vị Nữ Hoàng xa hoa lãng phí vô độ, yêu thích nam sắc, hoang phế triều chính trong truyền thuyết này, mạnh như thế nào, nhưng bây giờ lại làm cho hắn nhìn không thấu.
Không có pháp lực ba động, không có khí tức chập trùng, chỉ dạo bước trong hư không giống như đang đi bộ vậy.
Thâm bất khả trắc!
Trác Bạch Phượng có thể dạy dỗ ra loại đồ đệ này sao?
"Ta có thừa tự tin." Doanh Dao cười khẽ, nhấc tay lên, một thanh Như ý lấp lóe Linh quang oánh oánh:
"Tiền bối chẳng qua chỉ là Đạo cơ trung kỳ, cho dù Ngự kiếm chi pháp tinh diệu, nhưng cũng khó địch lại uy năng của Pháp bảo."
"Vậy thì chưa chắc." Mạc Cầu cười nhạt:
"Ngươi quên Ngụy Hoa Tồn rồi sao?"
"Nàng?" Trên mặt Doanh Dao lộ ra vẻ khinh thường, đưa tay phủi nhẹ sợi tóc trên trán và nói:
"Pháp bảo trong tay Ngụy Hoa Tồn đã sớm bị hao tổn, có thể phát huy được bao nhiêu phần uy lực chứ, vả lại Diêm La Phiên trên tay ngài cũng đã bị hư hại, không thể ngăn trở Phá Pháp như ý này của ta."
"Thật sao?" Trong mắt Mạc Cầu hiện lên gợn sóng:
"Ta thừa nhận là ngươi giấu rất sâu, nhưng hình như ngươi đang quá tự tin vào bản thân, cũng quá xem nhẹ người khác."
"Có sao?" Doanh Dao tỏ vẻ tùy ý:
"Không có sao cả, trước thực lực tuyệt đối, bất kỳ phản kháng gì đều không có ý nghĩa."
"Đúng là vậy." Mạc Cầu gật đầu:
"Một vấn đề cuối cùng, tại sao lúc đó ngươi lại ra tay với Trác Bạch Phượng?"
Những chuyện mà Doanh Dao trải qua có thể nói là truyền kỳ.
Phụ thân chính là tội thần, không thể vào được hoàng tịch, thuở nhỏ được nuôi dưỡng trong thâm cung, có thể sống sót đã là kỳ tích rồi.
Là Trác Bạch Phượng phát hiện ra ả ta, nuôi dưỡng ả, còn để cho ả từng bước leo lên vị trí Chí tôn.
Dù cho Trác Bạch Phượng chỉ định bồi dưỡng một cái khôi lỗi, nhưng cũng đã tận tâm tận lực, còn truyền thụ pháp môn.
Theo lý mà nói.
Doanh Dao nên cảm kích Trác Bạch Phượng.
Dầu gì thì ả vẫn đang tu hành pháp môn truyền thừa của Thái Ất tông, không nên đứng chung với đám yêu ma quỷ quái trong thế giới này mới phải.
Hết lần này tới lần khác. . .
Doanh Dao lại cấu kết với tà đạo, lừa giết Trác Bạch Phượng trong Tỏa Hồn cốc.
"Thật ra cũng chẳng có gì." Doanh Dao cũng không ngại nói nhiều vài câu, dù sao cũng không có bao nhiêu người đủ tư cách trò chuyện với ả, sợ là sau này cũng sẽ càng ít, cho nên ả lập tức giang tay ra, vẻ mặt hài lòng nói:
"Ta thích thế giới này, còn có phương pháp trường sinh, cho nên không muốn đi thế giới bên ngoài."
"Ở chỗ này."
"Ta chính là trời!"
"Ta muốn cái gì liền có cái đó."
"Một câu, liền có thể để cho người ta hưởng hết vinh hoa phú quý, cũng có thể làm cho người khác chết không có chỗ chôn."
"Tại sao ta phải đi ra ngoài?"
Tinh thần phấn chấn, vẻ mặt đắc chí, giọng nói cũng càng lúc càng lớn, tràn ngập sự thoải mái.
"Hiểu rồi." Mạc Cầu gật đầu:
"Lý do này quả thật không tệ."
Dứt lời.
Hai vệt kiếm quang đã xẹt qua chân trời, lướt qua khoảng cách giữa hai người, xuất hiện ở trước mặt Doanh Dao.
Đồng thời còn có tiếng sấm rền mơ hồ vang lên.
Kiếm Khí Lôi Âm!
Tốc độ cực hạn, Pháp khí sắc bén, lại đột ngột phát lực, cho dù là Vô Sinh lão tổ ở trước mặt thì cũng khó thoát một kiếp.
Nhưng. . .
Mạc Cầu lại không thành công.
"Tiền bối, ngài quá vội vàng." Doanh Dao cầm Phá Pháp như ý trong tay, nhẹ nhàng chỉ ra đã ngăn được Phi kiếm.
Ả than nhẹ một tiếng, trên mặt tràn đầy tiếc nuối:
"Hiếm khi có người có thể trò chuyện vài lời với ta, hơn nữa ta còn không ghét, sợ là sau này sẽ không còn cơ hội như vậy nữa."
Nói xong liền nhẹ nhàng nâng Ngọc như ý lên, chân trời nở rộ hào quang, Linh triều phun trào bay thẳng về phía Mạc Cầu.
"Rống!"
Hỏa long gào thét.
Trong hư không đột nhiên xuất hiện chín con hỏa long sinh động như thật.
Hỏa long có đủ lân giáp, mắt rồng nhấp nháy, miệng lớn hé mở, phun ra chín ngọn lửa chói mắt.
"Oanh. . ."
Linh quang, hỏa diễm đụng vào nhau, quang diễm lập tức bay tán loạn, khí lãng có thể nhìn thấy bằng mắt trần quét ngang một phương.
Mặt đất nên dưới liền bị lún xuống, giống như bị một vật nặng nện xuống vậy.
Mạc Cầu không trốn tránh, mà dùng Thần thông Pháp thuật đối đầu trực diện với đòn công kích của Phá Pháp như ý.
Nhờ vào đó để thử xem thực lực của đối phương.
Linh diễm tán đi, trong lòng hắn cũng buông lỏng một hơi.
Mặc dù uy lực của Phá Pháp như ý đã vượt qua Huyễn Thiên Xích, nhưng cũng không đáng sợ như trong tưởng tượng.
Chuyện này cũng là đương nhiên.
Tu sĩ Đạo cơ muốn khó mà chưởng khống được Pháp bảo, càng đừng đề cập đến việc phát huy toàn bộ uy năng của nó.
Trước đây tu vi của Doanh Dao cũng không cao, thời gian sở hữu Pháp bảo lại ngắn.
Lại thêm chưa chắc sẽ có pháp môn phù hợp, chỉ mới qua mấy chục năm, căn bản không có thể nào luyện hóa được bảo vật này.
Mà Ngụy Hoa Tồn thì khác.
Bản thể của Huyễn Thiên Xích vốn đã bị hư hại, nên khi luyện hóa cũng sẽ không phiền phức như vậy.
Nàng bỏ qua nhục thân, dùng hồn phách để dung hợp Pháp bảo, cho nên có thể phát huy ra uy năng không kém.
"Tốt!"
Doanh Dao biến sắc, khẽ vung tay lên, Phá Pháp như ý bỗng nhiên xuất hiện ở trước mặt Mạc Cầu.
Tốc độ nhanh đến quỷ dị.
Giống như giữa hai bên vốn không có cự ly vậy, còn bỏ qua các loại Linh quang, Pháp thuật hộ thể.