Đạo phỉ thối lui, dư âm vẫn còn.
Lúc này trời đã sáng rõ, nhưng trên đường phố thỉnh thoảng vẫn còn có thể thấy được những chuyện phá phách cướp bóc.
Hỗn loạn vẫn chưa ngừng lại.
Từ trước đến giờ luôn có không ít những người nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của.
Bình tĩnh xem xét thì bản thân hắn cũng chẳng tốt hơn đám người này là bao.
May mà đã có thể nhìn thấy người của nha môn đi ra duy trì trật tự, nhìn chung cũng không cần quá mức lo lắng.
Vừa mới trở lại nhà kho của hiệu thuốc, chỉ thấy Tề sư huynh đang vội vàng chống quải trượng đi theo một người ra ngoài.
"Tề sư huynh!"
"Mạc sư đệ!"
Hai người dừng bước, trên mặt đều lộ vẻ vui mừng.
Bất kể nói thế nào, hai người đều xem như quen biết, nhìn thấy đối phương không có chuyện gì cũng coi như là một tin tức tốt.
"Mạc sư đệ không bị gì thì thật sự là quá tốt rồi." Tề sư huynh thở dài, nói:
"Sau khi ta trở về thì thấy nhà kho hỗn loạn rối tung, cũng không tìm được tung tích của đệ, còn tưởng rằng. . ."
"Ai!"
Lúc này thì y đã tỉnh rượu rồi, cũng từ trong miệng của người khác biết được chuyện gì đã xảy ra.
Trong lòng y còn cảm thấy có phần may mắn.
Y ngủ đầu đường một giấc, đến khi tỉnh dậy liền trốn qua một kiếp!
"Làm phiền sư huynh quan tâm, đêm qua ta đã bỏ chạy, nên không có việc gì." Mạc Cầu lắc đầu, lại hỏi:
"Sư huynh muốn ra ngoài sao?"
"Ừm." Sắc mặt Tề sư huynh âm trầm:
"Đêm qua có đạo phỉ xông vào hiệu thuốc Thanh Nang, sư phụ đã hôn mê bất tỉnh, sư tổ thì. . ."
"Ta phải qua đó."
"Tại sao lại như vậy?" Mạc Cầu biến sắc.
Theo như những chuyện xảy ra đêm qua thì những tên đạo phỉ ngoài thành cũng cực vi tôn trọng đại phu.
Huống chi ở trong hiệu thuốc còn có những cao thủ thân mang võ nghệ như Lục hộ viện, Tần sư phụ, tại sao lại xảy ra chuyện được?
"Ta cũng không biết tình hình cụ thể." Tề sư huynh lắc đầu:
"Sư đệ tới thật đúng lúc, ta đang không yên lòng vì bên này không ai trông, đệ tới trông coi nhà kho đi."
"Đợi khi ta trở về rồi thì chúng ta sẽ nói tỉ mỉ sau."
"Được." Mạc Cầu vội vàng gật đầu:
"Sư huynh đi nhanh đi, bên này có ta rồi."
"Ừm."
Tề sư huynh đáp ứng, chống quải trượng đi ra ngoài, không bao lâu sau liền ngồi trên xe ngựa chạy thẳng đến hiệu thuốc.
Mạc Cầu nhìn xe ngựa đi xa rồi lắc đầu, chậm rãi đi vào trong viện lạc.
Phóng tầm mắt nhìn lại, nơi này cơ hồ đã trở thành một vùng phế tích.
Xem ra sau khi bọn họ đào tẩu thì đã có người đi vào vơ vét, các loại dược liệu bị vứt đầy dưới đất.
Thi thể của tên mập Lục gia và những người thì đã biến mất không thấy.
Không biết là bị đạo phỉ phát hiện rồi mang đi, hay là bị người của nha môn vận chuyển vào nghĩa trang rồi.
Mạc Cầu cũng không ngừng lại, bước nhanh vào 'Chỗ ở' của mình.
Lập tức xốc một tấm gỗ cũ lên, lấy thuổng sắt ra rồi bắt đầu đào, không bao lâu sau liền đào được một cái bao lớn.
Sau khi cẩn thận quan sát xung quanh một hồi, hắn mang theo cái bao này đi vào phòng tính sổ sách.
"Đông!"
Đặt cái bàn lên trên bàn dài, phát ra một tiếng vang trầm.
Mở bao ra, thứ đầu tiên đập vào mắt tất nhiên là gạch vàng óng ánh, kim trang, nén bạc trắng bóng, bạc vụn.
Còn có một chút ngân phiếu và ngọc khí.
"Hô. . ."
Những món đồ trước mắt khiến cho Mạc Cầu hô hấp trì trệ, ánh mắt có vẻ hoảng hốt, hắn chậm rãi vươn tay ra sờ mò vàng bạc.
Những thứ này không dưới năm sáu trăm lượng bạc!
Gia tài của không ít phú hộ trong thành cũng chỉ có chừng này mà thôi, đối với một vị học đồ thì chính là hào phú đầy trời.
Có số bạc này rồi thì hắn có thể làm được rất nhiều chuyện.
Lấy lại bình tĩnh, Mạc Cầu cầm cái hộp gỗ ở bên cạnh lên, phân loại vàng bạc rồi bỏ vào trong đó.
Vàng lá, thỏi vàng, nén bạc, thỏi bạc, bạc vụn, ngân phiếu, ngọc khí, còn có đồng tiền lớn. . .
"Rầm rầm. . ."
Tiếng vàng bạc va chạm vào nhau tạo ra những âm thanh thanh thúy giống như tiếng trời, làm cho người ta trầm mê mà không tự kìm hãm được.
Dù là ý chí của Mạc Cầu không yếu, nhưng cũng phải liên tục đảo qua liếc lại mới lưu luyến không rời khép nắp hộp lại.
Ngoại trừ vàng bạc ra thì còn có hai món binh khí hấp dẫn ánh mắt của hắn.
Hộ Hoa kiếm, Quái đao.
Thân kiếm của Hộ Hoa kiếm sắc bén, lại rất nhẹ, phần chuôi kiếm có những đường vân tự nhiên rất vừa vặn với hình dạng lòng bàn tay, khi thi triển cũng rất thuận tiện.
Vỏ kiếm thì xa hoa mỹ lệ, có toái châu tô điểm, giá trị không nhỏ.
Quái đao có tạo hình kỳ dị, lưỡi đao có hình vòng cung, đằng sau chuôi đao có một cục sắt làm cho trọng tâm di chuyển xuống.
Khi thi triển thì có hơi bất tiện, chẳng qua thân đao cũng được ngàn chùy bách đoán tạo thành nên vô cùng sắc bén.
Mạc Cầu đương nhiên là thích bảo kiếm hơn rồi, dù sao nó cũng nhẹ nhàng, sắc bén, không cần phí sức cũng có thể phát huy cấp tốc, rất thích hợp với hắn.
Vả lại, vẻ tiêu sái của kiếm khách đã xâm nhập nhân tâm.
Nhưng mà hơi đen cho hắn là hiện giờ hắn chả biết kiếm pháp nào của trường kiếm cả, tạm thời chỉ có thể bỏ qua.
Hai món này đều đã có được danh khí nhất định, nếu như không muốn làm cho người khác chú ý còn phải trải qua thay đổi tạo hình mới được.
Tạm thời chỉ đành dùng hắc bao gọi lại rồi để sang một bên.
Sau đó hắn lấy ra ba cái bình sứ.
Hai bình trong đó hắn lấy được từ trên người của hái hoa khách Phạm Cường, một bình là Mê Hồn hương, binh còn lại thì là giải dược.
Trong đó dược lực của Mê Hồn hương đã không còn sót lại bao nhiêu nữa, tác dụng không lớn.
Ngược lại thì giải dược lại có thể ngưng tụ dược tính ở trong viên đan dược, dù cho trải qua ba hay năm năm cũng sẽ không thay đổi.
Chỉ tiếc là không có phối phương của Mê Hồn hương, nếu không sau này khi đối địch thì sẽ có thêm đòn sát thủ.
Bình thuốc cuối cùng thì lấy được ở Võ quán, được đặt chung một chỗ với « Tống Thị Đao phổ » và kim chuyên.
Có thể được đặt song song với hai thứ đồ này thì hiển nhiên sẽ không phải là phàm phẩm!
"Ba!"
Nhẹ nhàng mở nắp bình ra, mùi thuốc nồng nặc xông vào mũi.
Là đan dược.
Mạc Cầu chỉ khẽ ngửi liền đã ngửi được mùi vị quen thuộc của sơn tham, còn có những thảo dược khác nữa.
"Hoa hồng, Đan Chu, hổ cốt. . ."
"Đều là vật đại bổ!"
Mạc Cầu cầm bình thuốc trên tay, trong mắt lộ ra vẻ suy tư, hắn chỉ có thể ngửi ra được mấy loại dược liệu này, nhưng có thể khẳng định viên đan hoàn này có dược lực kinh người.
Nhưng mà thân là thầy thuốc, hắn biết rõ hậu quả của việc cắn thuốc bậy bạ, cho nên cuối cùng chỉ đành đóng nắp bình lại.
Trước khi chưa biết rõ dược tính thì không thể ăn bậy.
Trong bình có tổng cộng bảy viên đan dược không biết tên, phân tích theo dược tính thì hẳn là thuốc bổ khí tráng thể.
Sau cùng.
Là mảnh da thú không biết tên và Tống Thị Đao phổ.
Mạc Cầu đưa tay vuốt ve hai thứ này, ánh mắt không ngừng lấp lóe.
Thiên La công có thể giúp tên mập Lục gia ở giai đoạn Đoán cốt mà có được thực lực sánh ngang với cao thủ Luyện Tạng.
Tống Phủ chính là một cao thủ Luyện Tạng cao thủ, Đao pháp càng là nhất tuyệt.
Bây giờ cả hai thứ này đều rơi vào tay Mạc Cầu, đợi một thời gian nữa, hắn liền có thể siêu việt hai người.
Bây giờ cái mà hắn đang thiếu là thời gian.
Chỉ cần có đầy đủ thời gian để thắp sáng thức hải tinh quang, hắn liền có thể cảm ngộ công pháp, nhanh chóng tăng cường thực lực.
Vả lại. . .
Mạc Cầu liếc nhìn Hộ Hoa kiếm ở bên cạnh, trong lòng suy nghĩ chập trùng.
Đối với kiếm pháp, hắn cũng đã có một chút mạch suy nghĩ.
Lúc chạng vạng tối.
Tề sư huynh mới từ hiệu thuốc trở về với bộ dạng mệt mỏi.
"Sư phụ tỉnh rồi, nhưng mà vết thương của sư tổ quá nghiêm trọng, tình hình hiện giờ không được tốt lắm." Tề sư huynh ngồi trên ghế, vuốt vuốt mặt rồi thở dài:
"Sư bá từ ngoài thành chạy vào, trước mắt đang tọa trấn hiệu thuốc, còn mang theo đội ngũ hộ viện của ông ấy."
"Có ông ấy ở đó thì hiệu thuốc sẽ không có việc gì."
"Như vậy à." Mạc Cầu hiểu rõ, khuyên nhủ:
"Tề sư huynh không cần lo lắng, nếu Tần sư phụ đã không có chuyện gì, lấy y thuật của sư phụ thì có thể sẽ chẩn trị được cho Hứa lão."
"Ta không phải đang lo lắng chuyện này, mà là. . . Sư bá." Tề sư huynh nghe vậy liền lắc đầu, chau mày:
"Đệ không biết chuyện ở đây, tóm lại, tình huống rất phức tạp."
Mạc Cầu khẽ giật mình.
Nhưng mà cũng giống như Tề sư huynh đã nói, hắn không biết được tình hình ở đây, cũng không có hứng thú biết, bây giờ hắn chỉ cầu an ổn.
Sinh hoạt vẫn cứ tiếp diễn, hắn vừa sửa chữa nhà kho, vừa sắp xếp lại dược liệu, mới thoáng cái đã mười ngày trôi qua.
Ngày hôm nay.
Tuân Lục xuất hiện trước cửa nhà kho, còn đưa tới một hộp bánh bao chỉ.
Món này được làm bằng gạo nếp vo tròn, nhưng mà ở trong có bỏ thêm đường.
Đường, đối với những nhà giàu sang đều là xa xỉ phẩm, người bình thường thì chỉ có lúc hôn nhân gả mới có thể dùng.
Người thành hôn sẽ ăn chè long nhãn hạt sen, với ngụ ý là có cuộc sống mỹ mãn.
Bánh bao chỉ thì dùng để chào hỏi khách khứa.
Cho nên. . .
"Đây là ý gì?" Mạc Cầu giơ cái hộp trong tay lên.
"Cái kia. . ." Khuôn mặt Tuân Lục đỏ bừng, hai tay xoa qua xoa lại, hắn ngượng ngùng nhỏ giọng mở miệng:
"Tiểu Sở đã đáp ứng gả cho ta."