Mạc Cầu lôi kéo Tuân Lục đi vào một tửu lâu, lên trên lầu tìm một nơi yên lặng rồi ngồi xuống.
Bên ngoài không ngừng vang lên những tiếng kèn, tiếng khóc.
Đó là có người ta đang phát tang.
Đạo phỉ vào thành đã trôi qua được một thời gian rồi, nhưng ở trong thành ngày nào cũng có những người bị thương nặng bất trị.
Loại chuyện này, hắn đã nhìn nhiều đến nỗi quen luôn rồi.
"Chuyện gì xảy ra?" Mạc Cầu ngồi đối diện, thịt rượu còn chưa lên bàn thì hắn liền tỏ vẻ kinh ngạc nhìn Tuân Lục rồi hỏi:
"Ta nhớ được, Tiểu Sở. . . Không phải là thiếp thân nha hoàn của tam thiếu gia Bạch gia sao? Hình như còn là động phòng?"
Động phòng nha hoàn chính là người nha hoàn có thể hầu hạ ở bên cạnh khi phu thê gia chủ đang sinh hoạt vợ chồng.
Hơn nữa, nếu như cần thiết, nàng còn thể phối hợp với vợ chồng gia chủ.
Nha hoàn này có thân phận rất đặc thù, địa vị trong phủ gần như chỉ đứng sau thê thiếp, phù chính* cũng là chuyện bình thường. (Sau khi chính thê chết đi thì nha hoàn này cũng có cơ hội kế vị.)
Bạch gia Tam thiếu gia còn chưa lập gia đình, cho nên gọi là thiếp thân nha hoàn nhưng thật ra chính là động phòng nha hoàn.
Chính bởi vì vậy nên một câu nói của Tiểu Sở mới có thể để Tuân Lục vào Bạch phủ làm công.
Trước không nói là bản thân nàng có xem trọng Tuân Lục hay không.
Dù cho bọn họ là lưỡng tình tương duyệt, khi nào còn có Bạch thiếu gia đè ép thì gần như không có khả năng ở cùng một chỗ.
"Huynh không biết sao." Tuân Lục ngó nghiêng hai phía một vòng, mới nghiêng người tiến đến bên tai Mạc Cầu nói:
"Đêm hôm đó, Tam thiếu gia bị người ta đánh gãy hai chân, đầu cũng chịu một kích, nơi này. . ."
Y đưa tay chỉ chỉ đầu mình rồi nói:
"Đã không còn tỉnh táo nữa!"
Đối với Bạch thiếu gia thì chuyện này thật sự là một chuyện đáng buồn, nhưng Tuân Lục thì lại cười cực kỳ vui vẻ.
Nếu như Bạch thiếu gia không còn trên đời này nữa, vậy thì y liền có thể thừa lúc vắng mà vào, thu được mỹ nhân tâm.
"Cho nên nói, hai người các ngươi đang giấu diếm những người khác sao?" Mạc Cầu hiểu rõ, không nhịn được nhắc nhở một câu:
"Cẩn thận một chút, đừng để bị những người trong Bạch phủ phát hiện."
"Biết." Tuân Lục vung tay lên, nói:
"Chuyện này ta cũng chỉ dám nói cho huynh biết, những người khác hoàn toàn không biết gì cả. Nếu như bị người khác biết được thì coi như xong đời?"
Một kẻ dám dòm ngó nữ nhân của thiếu gia, nếu như bị phát hiện, e là hai người đều sẽ bị Bạch gia lột da.
"Hai người định ẩn giấu chuyện này suốt đời sao?" Mạc Cầu cau mày, gõ nhẹ lên mặt bàn:
"Loại chuyện này, có thể gạt được nhất thời, nhưng không lừa được cả đời, sớm muộn gì cũng bị người ta phát hiện ra."
"Vả lại, suốt ngày phải lo lắng đề phòng thì cũng không phải chuyện tốt."
Sắc mặt Tuân Lục biến đổi, lập tức thở dài:
"Đi được tới đâu hay tới đó vậy, nếu như hiện giờ hai chúng tôi rời khỏi Bạch phủ thì mới thật sự nửa bước khó đi."
"Ngươi không có tính toán gì khác sao?" Mạc Cầu nhìn y rồi hỏi:
"Ta kêu ngươi học Thiên Tự văn để biết chữ, bây giờ học được đến đâu rồi?"
"Ây. . ." Sắc mặt Tuân Lục cứng đờ, ngẩng đầu lên rồi gãi gã, vẻ mặt xấu hổ:
"Cái này, cái kia, ta. . . Ta đã biết viết tên ta và Tiểu Sở, còn biết được chữ Bạch phủ, hiệu thuốc."
"Đã lâu như vậy mà ngươi chỉ nhớ được mấy chữ này thôi sao." Mạc Cầu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói:
"Người không hiểu gì cả, chỉ có đọc sách biết chữ mới có tiền đồ, chẳng lẽ ngươi muốn làm hạ nhân cả đời sao?"
"Nếu như lúc đó ngươi không rời khỏi hiệu thuốc Thanh Nang, e là bây giờ đã có thể nhớ kỹ Thiên Tự văn rồi!"
"Mạc ca." Tuân Lục buông lỏng hai tay rồi nói:
"Ta thật sự không làm được, mỗi lần đọc sách là đầu ta liền choáng váng, buồn nôn, căn bản không học được."
"Không học được cũng phải học!" Sắc mặt Mạc Cầu trầm xuống:
"Ngươi không nghĩ cho bản thân thì cũng nên nghĩ cho Tiểu Sở, nàng có thể ruồng bỏ chủ tử mà đáp ứng ngươi, chẳng lẽ ngươi không muốn để cho nàng có một cuộc sống tốt hơn sao?"
"Biết chữ liền có thể học y, học toán thuật, làm đại phu, làm tiên sinh kế toán, hoặc là học võ."
"Đối với các ngươi, thậm chí đối với hài tử sau này của các ngươi cũng đều có chỗ tốt!"
". . ." Tuân Lục im lặng, vẻ mặt giãy dụa.
Sao y lại không biết được đạo lý này chứ, nhưng mỗi lần cần quyển sách lên là y mệt mỏi rã rời, căn bản không tập trung được.
Dần dà y cũng đành từ bỏ.
Nhưng bây giờ không giống như ngày xưa nữa, y đã không còn là một người, mà phải gánh chịu trách nhiệm của một người đàn ông.
Tuân Lục thở dài, nói:
"Ta sẽ cố gắng thử lại vậy!"
"Ừm." Mạc Cầu gật đầu, sau đó liền đứng lên:
"Ngươi chờ ta một chút."
"Hả!" Tuân Lục ngây người:
"Mạc ca, huynh đi đâu?"
"Ta đi một chút rồi quay lại!" Mạc Cầu quay lưng rồi phất tay với y, cất bước đi xuống lầu, không bao lâu sau liền cầm một tấm lụa đỏ trở về.
"Cho ngươi thứ này." Lụa đỏ được cột sơ bằng dây đỏ, trong đó trĩu nặng, hắn đưa cho Tuân Lục.
"Cái gì vậy?" Tuân Lục tiện tay mở ra, hai mắt lập tức trợn lên:
"Bạc. . ."
"Mạc ca, không được, không được!"
"Bảo ngươi cầm liền cầm." Mặt Mạc Cầu trầm xuống:
"Ngươi và Tiểu Sở đều là bằng hữu của ta, cũng không cần phải đưa riêng cho từng người, số bạc này coi như là tâm ý của ta."
"Thế nhưng là, đây cũng quá. . ." Tuân Lục lắp bắp.
"Không sao, ngươi cũng biết là bình thường ta không có gì phải tiêu." Mạc Cầu vỗ vỗ vô vai y rồi nói:
"Lục tử, ráng học cho giỏi, ráng biết chữ."
"Nếu không, cho dù ta muốn giúp ngươi cũng không biết nên giúp như thế nào."
Tuân Lục nhìn Mạc Cầu, ánh mắt lấp lóe, cuối cùng y gật đầu thật mạnh:
"Ừm."
...
Đưa tiễn Tuân Lục, nhìn xem dáng vẻ hưng phấn nhưng tương lai lại tối tăm mịt mù của đối phương, Mạc Cầu chỉ đành than nhẹ.
Trở về nhà kho, còn chưa vào trong viện thì đã nghe được những tiếng gào thét, mí mắt hắn chớp giật liên hồi.
"Tề sư huynh, huynh có ý gì?"
"Có ý gì?" Tề sư huynh rống to:
"Nơi này là nhà kho của hiệu thuốc Thanh Nang, không phải là địa bàn của Lôi gia các người, đều cút ra ngoài cho ta!"
"Đương . ."
Tiếng kim thiết chạm vào nhau.
"Phân Ảnh kiếm pháp." Một người tán thưởng:
"Tề sư huynh không hổ là thiên tài võ học, hoang phế nhiều năm như vậy mà vẫn kiếm pháp sắc bén như xưa."
"Chỉ tiếc, xưa đâu bằng nay!"
"Đông!"
Một tiếng vang trầm, giống như tiếng vạc nước vỡ ra truyền đến.
Hai mắt Mạc Cầu co rụt lại, cất bước vào viện:
"Xảy ra chuyện gì vậy?"
“Mạc sư đệ?” Một người trong viện nghe tiếng nên quay đầu lại, đầu tiên là kinh ngạc, sau đó lập tức nhếch miệng cười to:
"Đã lâu không gặp a."
“Lôi sư huynh.” Khi nhìn thấy người này, Mạc Cầu cũng sững sờ, sau đó nhìn về phía Tề sư huynh đang ương ngạnh từ dưới mặt đất bò dậy.
"Đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Người này chính là con trai của đại sư Bá Lôi sư phụ, gã tên Lôi Động, hắn đã từng gặp gã ta ở phường thị bên ngoài thành.
Lôi Động nhún vai, nói:
"Mạc sư đệ có chỗ không biết, tình hình hiện giờ của hiện thuốc rất khó khăn, dược liệu ở bên ngoài không tiện vào thành, cho nên cha ta và sư thúc để ta đến đây tiếp nhận nhà kho, phụ trách luôn việc mua dược liệu."
"So với hiệu thuốc thì Lôi gia ta có đội hộ vệ của riêng mình, ở ngoài thành cũng có quan hệ, muốn xử lý chuyện dược liệu cũng không khó khăn gì."
“Đánh rắm!” Tề sư huynh giận mắng:
"Sư phụ không thể nào để cho các người nhúng tay vào chuyện của hiệu thuốc, ta thấy Lôi gia các người muốn thừa dịp cháy nhà đi hôi của."
"Tề sư huynh, ta kính ngươi là sư huynh, nhưng người cũng đừng có được một tấc lại muốn tiến một thước." Sắc mặt Lôi Động trầm xuống, lập tức giơ cây côn trong tay lên nói:
"Nếu không, chúng ta lại so tài một trận đi?"
"Chả nhẽ lại sợ ngươi." Đôi mắt của Tề sư huynh bốc lên lửa giận, y chống gậy liền muốn động thủ.
“Tề sư huynh, Tề sư huynh, khoan hãy tức giận." Mạc Cầu thấy tình hình không ổn liền vội vàng tiến lên ngăn cản:
"Chúng ta hãy đi hiệu thuốc hỏi rõ ràng chuyện này rồi tính."
"Hai vị." Có một người ở giữa sân đang chầm chậm lên tiếng:
"Tần sư phụ đã đáp ứng việc này rồi."
Người nói chuyện chính là Trần Bá, người vẫn luôn vận chuyển dược liệu trong thành, là nhân viên lâu năm trong hiệu thuốc.
Nếu ông ấy đã nói ra, vậy việc này là thật rồi.
*Hơn nữa cũng không cần thiết phải làm bộ, dù sao chỉ cần đi hỏi một chút là sẽ rõ ràng ngay thôi.
"Đó cũng là vì Lôi gia bọn hắn đùa nghịch âm mưu." Thái độ của Tề sư huynh vẫn rất ương ngạnh:
"Ta muốn gặp sư phụ."
"Tùy ngươi." Lôi Động bĩu môi, y nhìn về phía Mạc Cầu rồi nói:
"Mạc sư đệ, đệ tính sao?"
Mạc Cầu trầm mặc một hồi rồi nói:
"Lôi sư huynh, không biết sau khi huynh tiếp nhận nơi này rồi thì định an bài đệ làm gì?"
"Chuyện này à?" Gã liếc qua nhà kho rồi nói:
"Đầu tiên, người của ta cũng sẽ qua đây, cho nên e là chỗ ở sẽ hơi chật chội, sư đệ phải chịu ủy khuất một chút."
"Không sao." Mạc Cầu lắc đầu, rồi đưa tay chỉ về đằng sau:
"Bên này có một căn phòng nhỏ, đệ chuyển vào đó là được."
"Ngươi." Tề sư huynh nghe vậy liền đột nhiên quay đầu lại, tức giận trừng Mạc Cầu rồi đập cây quải trượng xuống đất:
"Không có tiền đồ."
Mạc Cầu há to miệng, nhưng lại không lên tiếng.