Người dịch: Whistle
Thuỷ vực mênh mông, sóng cả chập trùng, sóng bạc cuồn cuộn.
Bầu trời và mặt nước đều có một màu xanh thẳm, đụng vào nhau tạo thành một đường thẳng.
Ở phía trên thủy vực.
Một chiếc lâu thuyền cao hơn mười trượng, dài đến trăm trượng đang chầm chậm lướt đi.
Bên dưới sóng nước dập dờn, tâm tình của mấy người ở trên boong tàu cũng chập trùng không ngừng.
"Tam thiếu gia, trên Đằng Tiên đảo truyền tin nói là chuyện làm ăn trong những năm này không được tốt lắm, hi vọng ngài có thể rộng lòng tha thứ." Một ông lão áo đen khom người mở miệng:
"Theo như điều tra, trong vòng mười năm gần nhất, hàng năm Đằng Tiên đảo đã dâng lên cho tông môn ba ngàn viên linh thạch."
"Linh thạch Hạ phẩm!"
"Ba ngàn viên Linh thạch Hạ phẩm?" Thiếu niên nghe vậy liền không nhịn được nhíu mày:
"Làm sao có thể, Đằng Tiên đảo lưng tựa Loan Hải giang, sản vật phong phú, Linh thực dị thú bất tận."
"Chẳng lẽ không có người tới hỏi tại sao một năm chỉ dâng lên ba ngàn linh thạch sao?"
"Cái này. . ." Lão giả lộ vẻ chần chờ:
"Tiểu nhân nghe nói, chỉ là nghe nói, quản sự của Đằng Tiên đảo có chút quan hệ với Đại trưởng lão."
"Ngô. . ." Hai mắt của vị thiếu niên này co rụt lại:
"Thì ra là vậy."
Y nhẹ nhàng gật đầu, giống như đã nghĩ ra chuyện gì đó, trên mặt nở một nụ cười lạnh:
"Cho nên, sở dĩ đại ca an bài ta đến nơi này là để cho ta tới đối phó Đại trưởng lão sao?"
"Đại ca cũng thật là coi trọng ta đó!"
"Thiếu gia." Lão giả cúi đầu, nhỏ giọng mở miệng:
"Làm sao bây giờ?"
"Còn có thể làm sao?" Thiếu niên vuốt vuốt lông mày, vẻ mặt bất đắc dĩ:
"Dù có nói thế nào thì ta cũng là con trai của Tông chủ Diễn Nguyệt tông, cho dù bọn hắn muốn đuổi ta đi thì cũng không thể chỉ cho có mấy ngàn Linh thạch như vậy, đến lúc đó chúng ta liền lừa Đằng Tiên đảo một vố, cũng xem như không uổng công đi một chuyến."
"Sợ là không được." Một giọng nói ung dung từ sau lưng hai người vang lên.
"Vân tiền bối!"
"Vân Tiên sư!"
Hai người vội vàng thi lễ.
Người tới chính là tu sĩ Đạo cơ của Diễn Nguyệt tông - Vân Xương, đồng thời cũng là ân sư thụ nghiệp của vị thiếu niên tên Thái Dật Tiên này.
"Tông môn vừa mới đưa tin." Vân Tiên sư ném ra một miếng ngọc giản rồi nói:
"Sau này, Dật Tiên sẽ phải thường trú ở Đằng Tiên đảo, ít nhất là trong vòng 3-5 năm thì đừng nghĩ đến chuyện trở về."
"Cái gì?" Thái Dật Tiên biến sắc:
"Không phải nói là tạm thời. . ."
Nói đến một nửa, y liền lấy lại tinh thần, vẻ mặt đắng chát, nhìn xuống mảnh thuỷ vực bên dưới rồi dĩ thở dài bất đắc.
"Nói cách khác, sau này con sẽ không thể lấy được bất cứ tài nguyên gì của tông môn nữa, mà là do Đằng Tiên đảo cung cấp?"
"Không sai." Vân Tiên sư gật đầu:
"Sau này Đằng Tiên đảo sẽ là sản nghiệp của ngươi."
"Đương nhiên, có thể lấy được và chưởng khống sản nghiệp ở đó hay không thì đều phải xem thủ đoạn của ngươi."
"Con. . ." Thái Dật Tiên cười khổ:
"Chỉ riêng chiếc Độc Long Thần Chu này thôi mà một ngày đã tiêu hao mấy viên Linh thạch rồi, đây còn là mức tiêu hao cơ bản."
"Càng đừng đề cập đến những thuyền viên trên thuyền, sợ là không có mấy ngàn Linh thạch cũng không thể ngồi chiếc thuyền này đi xa."
Nói xong y liền nhìn về phía Vân Tiên sư.
"Đừng có nhìn ta." Vân Tiên sư lắc đầu:
"Lương tháng của ta sẽ do tông môn cung cấp, nếu như ngươi muốn ta xuất thủ thì còn phải bỏ thêm linh thạch."
Nói xong ông ta liền cười nhẹ một tiếng:
"Bất quá, nể tình ngươi là đồ đệ của ta, ta có thể giảm cho ngươi một chút."
"Haizz!" Thái Dật Tiên cúi đầu thở dài, nói:
"Sư phụ, không biết là ngài có thể ra tay đoạt lại sản nghiệp trên đảo cho con được không?"
"Đến lúc đó, đệ tử chắc chắn sẽ không bạc đãi ngài."
"Sợ là không được." Vân Tiên sư nhíu mày:
"Thực lực của Vu Nguyên cũng chẳng kém gì ta, gã ta còn tu Tiên Thiên Canh Kim Sất Lôi Kiếm tới tầng thứ bảy."
"Nói thật, chỉ có một mình gã thôi mà ta đã không nắm chắc rồi, huống chi ở sau lưng Vu Nguyên còn có Đại trưởng lão."
Đại trưởng lão chính là tu sĩ Đạo cơ viên mãn, thực lực chỉ đứng sau Lão tổ đang bế quan không ra.
Ngay cả Tông chủ đương nhiệm cũng không bằng Đại trưởng lão.
Sắc mặt Thái Dật Tiên âm trầm.
Nếu như y không thể nắm được Đằng Tiên đảo, vậy thì sau này sẽ khó mà hành động, thậm chí ngay cả việc tu hành cũng đều sẽ trở nên gian nan.
Càng đừng đề cập đến chuyện tương lai tranh đoạt vị trí Tông chủ với những người khác.
"Cũng không phải không có biện pháp khác." Vân Tiên sư bỗng nhiên mở miệng.
"Biện pháp gì?" Hai mắt Thái Dật Tiên sáng lên.
Vân Tiên sư chậm rãi nói: "Vị hôn thê Liễu thị kia của ngươi cũng ở gần Đằng Tiên đảo, nếu như ngươi có thể mời được người của Liễu gia xuất thủ, lấy được Đằng Tiên đảo là chuyện dễ như trở bàn tay."
"Hừ!" Thái Dật Tiên nghe vậy thì sắc mặt bỗng nhiên trở nên cực kỳ khó coi, trong mắt còn lộ ra vẻ tức giận:
"Không cần phải nhắc lại chuyện này nữa, dù ta có chết cũng sẽ không đi cầu xin người của Liễu gia."
"Con cũng không có vị hôn thê nào cả!"
"A. . ." Vân Tiên sư lắc đầu:
"Quên đi."
Ông ta cảm thấy Thái Dật Tiên quá quật cường, một chút mặt mũi mà thôi, so với đạo đồ tương lai thì có là gì?
Lại nói.
Tiểu cô nương kia cũng không thực sự có lỗi với y.
"Ồ!"
Trong khi suy nghĩ, ở phía xa có một khí tức ba động dị thường làm cho Vân Tiên sư đột nhiên nghiêng đầu.
"Cẩn thận!"
"Có người tới, thật nhanh!"
Vừa dứt lời, một vệt lưu quang kề sát mặt nước lướt đến, để lại một làn sóng nước thật dài phía sau.
Người tới có tóc mai màu bạc, gương mặt tang thương, đao mang quấn quanh người, khí tức cực kỳ bất ổn.
Chắc là trên người đang bị thương.
Nhưng Vân Tiên sư cũng không dám khinh thường đối phương, dù sao người này cũng có thực lực Đạo cơ trung kỳ.
Vả lại ở gần đây chính là Loan Hải giang, có nhiều Yêu thú ẩn hiện, người có thể đơn thương độc mã xuất hiện ở đây há lại là kẻ vớ vẩn?
"Bạch!"
Mạc Cầu đã bay loạn như con ruồi không đầu trong mảnh thủy vực này suốt hai tháng trời, đây là lần đầu tiên mà hắn nhìn thấy người sống, hơn nữa còn là người trong tu hành, tinh thần không khỏi chấn động.
Hắn liền lập tức dừng lại ở cách đó không xa, chắp tay với mấy người ở trên boong tàu:
"Tán nhân Mạc Cầu, gặp qua chư vị."
Nhằm đề phòng vạn nhất có chuyện gì xảy ra, hắn không báo danh của Thái Ất tông, dù sao ở trong tu hành giới cũng có không ít thế lực có thù với Thái Ất tông, lỡ như gặp phải liền phiền toái.
"Mạc đạo hữu." Vân Tiên sư tiến lên một bước rồi nói:
"Tại hạ Vân Xương của Diễn Nguyệt tông, hữu lễ."
Thái độ khách khí nhưng lại mang theo vẻ cảnh giác mơ hồ.
Gần đây có rất nhiều thủy đạo cướp bóc các con thuyền qua lại, cho dù là tu tiên giả cũng chưa chắc không phải là thủy đạo.
Nhưng mà ông ta cũng không sợ.
Mặc dù Vân Xương cũng chỉ có tu vi Đạo cơ sơ kỳ, nhưng mà trên Độc Long Thần Chu lại có trận pháp, còn có mười sáu khẩu Long Tức Pháo, cho dù là có đối chiến với Đạo cơ hậu kỳ thì cũng chưa chắc sẽ bại.
"Diễn Nguyệt tông?"
Mạc Cầu nhíu mày, hắn chưa từng nghe qua tông môn này, trên tiên đảo thì lại có một tông môn có cái tên tương tự, nhưng nghe nói chỉ chiêu nữ tu.
Bèn lập tức mở miệng hỏi:
"Xin thứ cho tại hạ cô lậu quả văn, tại hạ vẫn luôn bế quan tu hành, không biết gần đây là nơi nào?"
Chẳng lẽ mình lại chui vào trong một phương Động thiên nào khác sao?
"Hả?" Vân tiên sư nghe vậy liền cảm thấy hơi lạ.
Cho dù là bế quan tu hành lâu năm thì cũng phải biết nơi mà mình đang ở chứ?
Ông ta lập tức càng cảnh giác hơn:
"Đạo hữu, chỗ này nằm gần Loan Hải giang, thuộc phạm vi cai quản của Cửu Giang minh."
Cửu Giang minh?
Sắc mặt Mạc Cầu cứng đờ, trong lòng dần dần chìm xuống.
Chưa nghe nói qua!
Hắn há hốc mồm, nói: "Xin hỏi đạo hữu, Cửu Giang minh Loan Hải giang này lại ở chỗ nào?"
Sắc mặt Vân tiên sư trầm xuống.
Nếu như không phải vì thấy tu vi của người này không yếu thì sợ là ông ta đã trở mặt rồi, đây chẳng khác gì đang trêu cợt mình.
Vân Xương hừ nhẹ một tiếng, nói:
"Đạo hữu thật sự là cô lậu quả văn, không biết Diễn Nguyệt tông thì cũng thôi đi, ngay cả Cửu Giang minh cũng chưa từng nghe nói?"
"Cửu Giang minh chính là một trong tam đại thế lực của Vân Mộng Xuyên, đạo hữu có từng nghe qua chưa?"
"Vân Mộng Xuyên!"
Mạc Cầu nheo mắt.
Rốt cục cũng xuất hiện một cái tên mà hắn biết.
Nơi nằm ở nơi cực bắc của Chân Tiên đạo, ở sau lưng Vân Chướng, vượt qua ba vạn dặm hoang trạch, có một cương vực vô tận tên là Vân Mộng Xuyên, đây là những thông tin được ghi chép trong điển tịch của Thái Ất tông.
Nơi này nằm cách Thái Ất tông rất xa. . .
Với tu vi hiện giờ của hắn, trong vòng 30-50 năm cũng đừng mơ có thể quay về.
Nhất là ba vạn dặm hoang trạch kia, chim chóc cũng khó bay qua.
Cho dù là tu sĩ Đạo cơ thì cũng phải nhờ một loại thuyền đặc thù, tốn nhiều thời gian mới có thể vãng lai.
Nhưng mà, trong điển tịch của Thái Ất tông có ghi chép, Vân Mộng Xuyên vật tư phong phú hơn những địa phương khác.
Theo những gì mà hắn thấy được hơn hai tháng qua, lời này đúng là không sai.
Các loại Yêu thú kỳ lạ tầng tầng lớp lớp, giống như Man Hoang giới vực, nơi này không có quốc gia phàm nhân, đương nhiên cũng có nguy cơ trùng trùng.
"Làm sao?" Thấy vẻ mặt của đối phương, Vân tiên sư lộ ra vẻ nghi ngờ hỏi:
"Chẳng lẽ ngay cả Vân Mộng Xuyên mà đạo hữu cũng chưa từng nghe qua sao?"
"Thế thì không đến mức." Mạc Cầu lắc đầu:
"Chỉ bất quá. . ."
"Mạc mỗ vẫn luôn khổ tu, ngay cả nơi mà mình đang ở cũng không biết, để cho đạo hữu chê cười rồi."
"Không sao." Vân Tiên sư gật đầu:
"Không biết đạo hữu còn có chuyện gì?"
"Không có." Mạc Cầu chắp tay:
"Đã quấy rầy, tại hạ cáo từ."
Nói xong liền muốn rời khỏi.
"Chờ một chút!"