Mạc Cầu Tiên Duyên (Dịch Full)

Chương 539 - Chương 539. Đồng Hành

Chương 539. Đồng Hành Chương 539. Đồng Hành


Người dịch: Whistle

Thái Dật Tiên ở bên cạnh đột nhiên nhấc tay mở miệng:

"Vị tiền bối này, ngài vẫn luôn bế quan, sợ là còn chưa quen với hoàn cảnh xung quanh, khu vực gần đây chính là nơi hỗn loạn trong Loan Hải giang, có nhiều yêu thú ẩn hiện, nguy cơ trùng trùng, không bằng ngài đồng hành với chúng tôi đi."

"Trên đường đi cũng có người trông nom."

Vân tiên sư nghe vậy liền nhướng mày, há to miệng, cuối cùng nhẹ nhàng lắc đầu, cũng không nhiều lời.

Có trận pháp ở đây, ông ta dám chắc là mình có thể áp chế một vị Đạo cơ đang bị thương.

Vả lại.

Ông ta cũng biết rõ lý do vì sao Thái Dật Tiên lại mời đối phương.

Trong khoang thuyền.

Sau khi tiệc rượu kết thúc, Thái Dật Tiên đóng cửa phòng, quay sang nhìn Vân tiên sư rồi thấp giọng hỏi:

"Sư phụ."

"Ngài cảm thấy vị Mạc tiên sư này như thế nào?"

"Ừm. . ." Vân tiên sư ra vẻ trầm ngâm, dừng một chút rồi nói:

"Nghe giọng thì thấy không giống như tu sĩ vùng này, lại dám lên thuyền một mình, chắc là cũng không phải người mang ác ý."

"Nhưng mà cũng không được chủ quan, dù sao biết người biết mặt không biết lòng, mấy ngày nay cẩn thận một chút."

"Vâng." Thái Dật Tiên gật đầu, lại nói:

"Mạc tiên sư tự xưng là đan sư, ngài cảm thấy thế nào?"

"Chắc là không phải giả." Hai mắt Vân tiên sư sáng lên, trên mặt lộ vẻ động dung:

"Mấy loại đan dược mà hắn nói ra đều không phải hạng thường, nếu như có thể luyện chế thì nhất định là nhân tài khó được."

"Nói cách khác, người này đáng giá lôi kéo?" Thái Dật Tiên hỏi dò.

"Mặc dù phần lớn tu sĩ Đạo cơ đều biết một ít thuật luyện đan, nhưng người có thể thông thạo thì lại không nhiều." Vân tiên sư gật đầu, nói:

"Nếu như thật sự là một giới tán tu không có căn cơ, vậy thì thật sự đáng giá dùng nhiều tiền để lôi kéo."

"Bất quá. . ."

Vân Xương dừng lại, nhìn Thái Dật Tiên rồi nói tiếp:

"Dật Tiên, tuy rằng ngươi là con trai của Tông chủ, nhưng lại không được chào đón, sợ là không bỏ nổi số tiền này."

Quan hệ của hai người rất thân mật, cho nên ông ta cũng nói thẳng mà không cần phải cố kỵ quá nhiều.

"Vâng."

Thái Dật Tiên lúng túng gật đầu, lại nói:

"Cho dù là không lối kéo được thì kết một cái thiện duyên cũng tốt, con thấy Mạc tiên sư cũng không phải hạng người bạc tình phụ nghĩa."

"Ừm." Vân tiên sư gật đầu:

"Nếu như những gì mà người này không phải là giả, bây giờ hắn thật sự không có chỗ đi, ngược lại thì có thể kết giao một phen."

"Dật Tiên, ngươi phải hiểu được, trong giới tu hành, thực lực vi tôn, tu vi của ngươi mới là căn bản."

"Không có thực lực, mọi chuyện đều là hư ảo!"

Sở dĩ đại công tử được vinh dự là ngươi ứng cử vị trí Tông chủ đời tiếp theo của Diễn Nguyệt tông cũng vì y đã thành tựu Đạo cơ.

Mà những người khác.

Cho dù là Luyện khí viên mãn, chỉ cần không thể vượt qua vách tường kia, thì sẽ vĩnh viễn không thể vào mắt của chư vị trưởng lão.

"Vâng."

Thái Dật Tiên nghiêm mặt nói:

"Con không dám lơ là việc tu hành, trùng hợp là có mấy chỗ của Phục Long quyết mà vãn bối đang không hiểu."

"Xin sư phụ chỉ giáo."

"Chỗ nào?" Vân tiên sư nói.

PhụcLlong Quyết không phải là truyền thừa của Diễn Nguyệt tông, mà là bí pháp đặc thù của Thái gia, đối với ông ta cũng có không ít chỗ tốt.

Hai người nhỏ giọng đàm luận công pháp.

. . .

Độc Long Thần Chu có bốn tầng.

Tầng dưới chót là nơi đặt hàng hóa, tầng ba là chỗ để lương thực, nơi ở của thuyền viên.

Tầng cao nhất là nơi điều khiển trận pháp, người không phận sự cấm vào.

Tầng thứ hai thì nơi ở của vài vị nhân vật quan trọng trên thuyền, cùng dùng chỗ để chiêu đãi khách quý.

Mạc Cầu cũng đang ở trong một gian buồng nhỏ trên này.

Hắn đang ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, mặc cho sóng biển chập trùng, thân hình của hắn lại không có chút biến hóa gì.

"Hô. . ."

"Hút!"

Bởi vì trong lòng Mạc Cầu còn có chút kiêng kị, nên hắn không thi triển Giáp Binh Thối Thể Đại Pháp, chỉ âm thầm vận huyền công.

Trong lòng bàn tay Mạc Cầu đang cầm một viên nội đan của dị thú.

Đây là viên Nội đan mà hắn lấy được trong hai tháng này.

Nương theo hô hấp của hắn, tinh nguyên nồng đậm trong nội đan đang vơi đi với tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được, chui vào trong cơ thể.

Giống như hạn hán đã lâu gặp cam lâm, nhục thân của hắn giống như Thao Thiết đói khát đang điên cuồng thôn phệ và luyện hóa tinh nguyên.

"Két. . ."

Một tiếng nứt vang mà tai thường không thể nghe thấy, nhưng lại rung động tâm thần xuất hiện trong bách khiếu.

Tiếng nứt chỉ vang lên trong giây lát.

Một loại biến hóa huyền diệu lập tức nảy sinh.

Một cỗ sinh cơ nồng đậm xuất hiện trong cơ thể Mạc Cầu, lặng lẽ vô thanh tức xuyên qua toàn thân.

Vào thời khắc này, Pháp lực, Thần hồn và nhục thân dường như đã hợp lại thành một sợi dây thừng, tôi luyện mỗi thớ thịt trên cơ thể.

"Đát!"

Một giọt tinh huyết từ trên ngực nhỏ xuống, chui vào trong mạch máu, âm thanh thanh thúy giống như thủy ngân vậy.

Tinh nguyên nồng đậm kinh khủng sinh ra, tẩm bổ quanh thân, làm cho nhục thân tiến hóa.

Ngũ Nhạc Trấn Ngục Chân Thân, tầng thứ tư!

Kim Đan cảnh!

Mạc Cầu mở mắt, trong con ngươi lóe lên u quang, liệt hỏa nồng đậm đã bị thu liễm lại.

Hắn duỗi tay ra, nhẹ nhàng nắm lại, không khí xung quanh dường như đang bị bóp chặt bên trong.

Một loại ảo giác giống như chỉ cần vung ra một quyền liền có thể oanh phá hư không xuất hiện trong lòng Mạc Cầu.

Mặc dù đây là ảo giác chỉ xuất hiện sau khi thực lực tăng vọt, nhưng cũng có thể nói rõ lực lượng của hắn đã được tăng lên rất nhiều.

Ít nhất là vượt qua dự đoán trước đó của Mạc Cầu.

Nếu như Mạc Cầu đột phá ở trong Động thiên Thượng Thanh Huyền U, chỉ bằng vào bộ thân thể này liền có thể quét ngang toàn bộ Động thiên.

"Bành!"

Hư không run nhẹ.

Mạc Cầu hít sâu một hơi, chậm rãi phun ra, chậm rãi bình phục tâm tình.

Mấy chục năm!

Ở trong Động thiên thế giới mấy chục năm, hắn đã dùng hết tất cả biện pháp, nhưng thực lực cũng khó có tiến thêm một tia.

Mà bây giờ.

Đi ra chỉ mới hai tháng, trong đó đa số thời gian đều không dùng để tu luyện, vậy mà nhục thân đã đột phá.

Mà tu vi. . .

Pháp lực trong cơ thể đang phun trào, hiển nhiên là còn cách Đạo cơ hậu kỳ đã không xa.

Quả nhiên.

Chỉ có ra ngoài mới có hi vọng Kim Đan.

Sau khi lấy lại bình tĩnh, hắn liền nhẹ nhàng giơ tay lên, một bộ tranh thuỷ mặc từ từ được trải ra trong hư không.

Đây là bản đồ xung quanh mà Thái Dật Tiên đưa cho hắn.

Những khu vực nguy hiểm sẽ bị khoanh đỏ, Mạc Cầu quét qua, sắc mặt lập tức tối sầm.

Toàn bộ nhưng nơi mà hắn đã bay qua hai tháng trước đều là khu vực bị khoanh đỏ.

Có nghĩa là nơi cực kỳ nguy hiểm!

Chẳng trách. . .

Mình đi không được bao xa liền sẽ gặp được dị thú.

Nếu như không phải thực lực Mạc Cầu không yếu, trong người còn mang trọng bảo, sợ là sẽ không thể kiên trì đến khi ra ngoài.

Vân Mộng Xuyên tài nguyên phong phú, nhưng cũng có nhiều hiểm địa, quả nhiên những tin tức mà tông môn ghi lại đều không sai.

Nhưng hắn lại không biết.

Khu vực mà hắn vừa đi qua vốn là Hỗn Loạn vực của Loan Hải giang, ở trong toàn bộ Vân Mộng Xuyên thì khu vực này cũng là đại danh đỉnh đỉnh.

Cho dù là Tông sư Kim Đan, nếu như không cần thiết, thì cũng không dám xông loạn.

Có thể sống sót ra khỏi đó đã là may mắn rồi.

"Diễn Nguyệt tông!"

"Thái Dật Tiên."

Mạc Cầu thu hồi bản đồ, vẻ mặt trầm tư.

Hắn cũng không hề cự tuyệt lời mời của Thái Dật Tiên, dù sao ở nơi lạ nước lạ cái này hắn cũng muốn có người dẫn đường.

Bất quá.

Hình như sau lưng Thái Dật Tiên có phiền phức khác.

Thái độ ân cần khi ở trên bàn tiệc rượu cũng không tính là gì.

Nghĩ nghĩ, Mạc Cầu liền nhẹ nhàng lắc đầu.

Mặc kệ đối phương có phiền phức gì thì cũng không có quan hệ gì với hắn, bọn hắn chẳng qua chỉ là đồng hành trong một khoảng thời gian, chỉ thế thôi.

Sau khi ổn định tâm thần, Mạc Cầu cũng không nghĩ nhiều nữa, hai tay bấm niệm pháp quyết, tiếp tục đắm chìm trong tu hành.

Nhục thân vừa mới đột phá, còn cần củng cố thích ứng.

Vả lại nơi này là Vân Mộng Xuyên, ý định mau chóng chạy về Thái Ất tông của hắn hiển nhiên đã không thực hiện được, cho nên chỉ đành đi được tới đâu hay tới đó, tốt nhất là có thể chứng được Kim Đan, như vậy thì có làm gì cũng sẽ thuận tiện hơn.

Kim Đan. . .

Há có thể dễ dàng như vậy?

. . .

"Li!"

Chân trời, một con phi cầm có bộ lông màu trắng đang ngửa mặt lên trời thét dài, hai cánh vung vẩy lao xuống.

"Bạch!"

Tốc độ của phi cầm rất nhanh, giống như một tia chớp màu trắng, chỉ trong chốc mắt đã nhào tới trước một người.

Bỗng nhiên đột ngột dừng lại.

Lại không hề tạo ra tiếng gió nào, lặng lẽ vô thanh tức đậu trên vai của người này, thấp giọng kêu lên.

Cách đó không xa, một gã đại hán khiêng một cây cự phủ trên vai nhìn sang nói:

"Nhị ca, có tin tức?"

"Ừm." Người có con phi cầm đậu trên vai có vóc dáng cao gầy, mắt tam giác, mũi ưng, vẻ mặt âm tàn.

Trong miệng gã ta đang không ngừng mấp máy giống như đang giao lưu với phi cầm:

"Độc Long Thần Chu xuất hiện ở Thiên Thủy hà chi mạch, xem ra bọn hắn muốn đi đường gần nhất để đến Đằng Tiên đảo."

"Đường gần nhất?" Đại hán nhíu mày:

"Nói cách khác, trận mai phục mà chúng ta chuẩn bị lúc đầu đã vô tác dụng, chẳng lẽ phải xông lên trên để giết người sao?"

"Bành!"

Một cục đá từ đằng xa bay tới đâm vào trên đầu của gã đại hán, đại hán không bị sao cả, nhưng cục đá lại bị vỡ thành bột đá.

"Thằng ngu." Một vị nữ tử áo đỏ xuất hiện ở cách đó không xa, trên mặt nở một nụ cười lạnh:

"Độc Long Thần Chu chính là Pháp chu Thượng phẩm, có trận pháp tại, cho dù chúng ta có xông được lên thì cũng chẳng khác nào đi chịu chết."

"Huống chi, thực lực của họ Vân cũng không yếu."

Bình Luận (0)
Comment