Người dịch: Whistle
"Không sai." Nam tử cao gầy nâng phi cầm lên rồi nói:
"Tu vi của họ Vân không cao lắm, nhưng Huyền Minh Nhất Khí Lôi Pháp mà lão ta tu luyện lại có tiếng tăm lừng lẫy."
"Chắc chắn là không thể nào xông lên được."
"Vậy phải làm sao bây giờ?"
"Không vội."
Một người yếu ớt mở miệng:
"Chuyến đi lần này của bọn hắn dài chừng mấy tháng, không thể nào vẫn luôn ở lại trên thuyền, sẽ có lúc bước xuống."
"Đến lúc đó. . ."
"Đi điều tra xem bọn hắn sẽ đi qua những điểm dừng chân nào."
"Không cần điều tra." Nữ tử áo đỏ mở miệng:
"Đi qua Lương Cố Dịch, đây là dịch trạm duy nhất mà bọn hắn sẽ đi ngang qua, cho nên bọn hắn chắc chắn sẽ dừng lại ở đó."
"Vậy thì tốt." Người cuối cùng mở miệng:
"Đều cẩn thận một chút, chuyện mà chúng ta làm lần này sẽ đắc tội với Diễn Nguyệt tông, một khi bị tiết lộ thì sau này đừng hòng lăn lộn ở chỗ này nữa."
"Sau khi làm xong thì chúng ta sẽ im hơi lặng tiếng một khoảng thời gian!"
"Vâng!"
"Vâng, đại ca!"
. . .
"Cửu giang bao gồm Loan Hải giang, Bắc giang, Li giang, Vĩnh Dục giang vân vân. . .."
"Cửu giang có nhiều thuỷ vực, thiếu phàm nhân, quốc gia thì càng hiếm có, thế lực khắp nơi đều rất hỗn tạp, từ trước đến giờ đều không hề bình yên."
Trên boong thuyền, một tay của Thái Dật Tiên được thả lỏng ở phía sau, một tay chỉ về phía trước, khí thế giống như đang chỉ điểm giang sơn:
"Loại tình huống này vẫn tiếp tục đến vài ngàn năm trước, cho đến Li Giang Chân Nhân hiện thế."
Nói tới chỗ này, trong mắt y lộ ra vẻ kính nể, còn có một cỗ ý chí ngang nhiên, giống như đang phát tiết những tích tụ trong lòng:
"Li Giang Chân Nhân lấy đại pháp lực, Đại Thần thông, bằng sức một người, cưỡng ép các lộ hào hùng trong Cửu giang."
"Lập ra Cửu Giang minh, thiết hạ mười hai phân đàn, từ đó về sau, Cửu giang lại không đại loạn."
"Đương nhiên."
Thái Dật Tiên nghiêng người sang, cười nhẹ một tiếng:
"Cửu giang có cương vực rộng lớn, ngoài Cửu Giang minh ra thì vẫn còn có vô số thế lực to to nhỏ nhỏ khác."
"Diễn Nguyệt tông của chúng tôi cũng chính là một trong số đó."
"Thế lực khắp nơi đều có ý định của mình, cho nên sẽ không tránh khỏi có tranh chấp, nhưng tình huống đã tốt hơn năm đó rất nhiều."
"Ừm." Mạc Cầu gật đầu:
"Tam thiếu gia quả thật bác văn quảng thức."
"Ha ha. . ." Thái Dật Tiên cười sang sảng:
"Tiền bối quá khen, chẳng qua chỉ là một chút thường thức mà thôi."
"Bất quá, nơi này đã là biên giới của Loan Hải giang, sắp tới Hỗn Loạn vực rồi, bình thường không tiện xuất hành, cũng không an toàn, sau này tiền bối có tính toán gì không?"
"Ngô. . ." Mạc Cầu mặt lộ trầm ngâm:
"Mạc mỗ không thích việc vặt, định tìm một nơi an ổn để ở lại trước, sau đó dùng đan thuật để kết đồng đạo."
"Thuận tiện xem thử có cơ duyên tiến thêm một bước hay không."
Vân tiên sư ở bên cạnh nghiêng đầu nhìn sang, ánh mắt khẽ nhúc nhích.
Mạc Cầu kiêm tu Luyện đan, tu vi cũng đã Đạo cơ trung kỳ, nhưng số tuổi cũng đã qua hai trăm.
Cho dù có tiến thêm một bước thì cũng vô vọng Kim Đan.
Dưới tình huống như vậy, đại đa số tu sĩ đều sẽ tuyệt vọng, bắt đầu quan tâm huyết mạch hậu bối hoặc tìm kiếm phương pháp chuyển thế.
Đại đa số người đều lựa chọn gia nhập thế lực lớn, an hưởng tuổi già, âm trạch hậu nhân.
Không ngờ là vị Mạc đạo hữu này vẫn không hết hi vọng.
"Thiếu gia!"
"Đã đến Lương Cố Dịch."
..........
"Chừng ba tháng rồi!"
Thái Dật Tiên đứng trên boong tàu, trên mặt lộ ra tâm tính hiếm thấy của một người thiếu niên, ánh mắt lóe sáng nhìn sang một hòn đảo nhỏ nằm cách đó không xa:
"Mặc dù con đường này gần thật, nhưng lại quá vắng vẻ, trên đường cũng chỉ có một chỗ dịch trạm này."
"Ta nhất định phải nghỉ ngơi hai ngày mới được!"
Mạc Cầu xem kỹ 'dịch trạm' ở phía trước.
Nói là dịch trạm, nhưng thật ra chính là một hòn đảo nhỏ, trên đảo có nhà và đường đi.
Trong cảm nhận của Mạc Cầu.
Khí tức trên hòn đảo nhỏ này rất hỗn tạp, cơ hồ không có phàm nhân, phần lớn đều có tu vi tiên thiên và Luyện khí.
Thậm chí còn có hai vị tu sĩ Đạo cơ.
"Thật ra trong địa giới của Loan Hải giang có không ít phàm nhân, chỉ là nơi này nằm gần Hỗn Loạn vực, thỉnh thoảng lại phải tai hoạ, muốn sống sót ở chỗ này thì nhất định phải có chút năng lực mới được." Vân tiên sư đưa tay ra hiệu:
"Đạo hữu, mời!"
"Lát nữa trên thuyền sẽ phải đổi một chút Linh thạch và nước sạch, chắc là phải hai ba ngày nữa mới có thể tiếp tục lên đường."
"Vừa vặn." Mạc Cầu gật đầu:
"Mạc mỗ đang muốn kiến thức một chút."
"Ha ha. . ." Vân tiên sư vuốt râu cười khẽ, lập tức nhìn về phía Thái Dật Tiên:
"Dật Tiên, tuy nói tòa dịch trạm này là của Cửu Giang minh, nhưng cũng chưa chắc sẽ an toàn, ngươi. . ."
"Sư phụ không cần phải lo cho con." Thái Dật Tiên khoát tay:
"Con cũng không phải là con nít, không cần ngài phải chăm sóc, cũng là lúc con nên ra mặt xử lý việc vặt."
"Nếu không, cho dù có đến được Đằng Tiên đảo thì cũng không biết bắt đầu từ đâu, ngài nói đúng không?"
"Cái này. . ." Vân tiên sư chần chờ một chút, lập tức gật đầu:
"Cũng tốt."
"Ngươi cẩn thận một chút, tốt nhất là đừng xông loạn, nếu như có thể thì đừng xuống thuyền sẽ tốt hơn."
Đang khi nói chuyện, chiếc thuyền lớn đã gần cập bến.
Một vài thuyền viên có Pháp lực trong người đã nhảy xuống thuyền, bắt đầu cố định Thần Chu.
Dịch trạm cũng không lớn.
Tổng cộng chỉ có ba con đương, chừng hai ba mươi vị thương nhân, còn chỉ có một nhà khách sạn.
Khách sạn tên là Lương Cố Dịch.
"Từ sau khi Cửu Giang minh được thành lập liền đã xây dựng dịch trạm khắp Cửu giang giới vực."
"Một là thuận tiện hành thương qua lại, cung cấp một chút trợ giúp cho người tu hành, hai là. . ."
"Vì mở rộng tầm ảnh hưởng, thậm chí còn truyền xuống Cửu giang lệnh, phàm là nơi có thiết lập dịch trạm thì đều cấm t chém giết."
Mạc Cầu vừa nghe Vân tiên sư giải thích, vừa dạo bước trên con đường được lát đá, liếc nhìn hai bên.
Tu sĩ ở nơi này khác với Thái Ất tông.
Ở chỗ này, quần áo và cách ăn hào phóng khoáng hơn.
Người lộ vai lộ ngực chỗ nào cũng có, đều là những người có tu vi, không phải phàm nhân.
Nếu nói bọn họ không mặc nổi thì cũng sẽ không có người tin.
Khả năng cao là đã trở thành một thói quen.
Vân Mộng Xuyên có nhiều thuỷ vực và đầm lầy, khí hậu ẩm ướt, quần áo quá nặng sẽ không tiện.
Đa số hàng hóa buôn bán trên này đều là thuỷ sản.
Rất nhiều Linh ngư huyết nhục, người ở trên đảo coi đó là căn bản, còn phát triển ra các loại Linh thực.
Dưới tình huống không làm tổn hại đến tinh nguyên của huyết nhục mà lại có thể nấu ra mỹ thực tuyệt vị, có thể nói là nhất tuyệt.
Da mãng, vảy cá, xương thú đều được bày đầy trên đường.
San hô, châu ngọc, mai rùa đều là những thứ thường gặp.
Trên người Mạc Cầu chẳng có được mấy viên Linh thạch, cho nên hắn chỉ có thể xem rồi cất bước đi vào khách sạn.
. . .
Đêm đã khuya.
Trong một tòa tiểu viện ở phía sau của khách sạn, có mấy người đang nâng ly cạn chén.
Mạc Cầu không chịu nổi lời mời ân cần của đối phương nên cũng tới đây ăn uống tiệc rượu mà không quay về phòng tu hành.
"Mạc tiền bối, nếm thử Bạch Chước Vĩ ngư này đi, món ăn này vô cùng nổi tiếng, chỉ có ở phụ cận Hỗn Loạn vực mới có." Thái Dật Tiên ra vẻ ân cần, chủ động rót rượu, rồi giải thích món ngon:
"Vĩ ngư chính là đặc sản ở gần đây, thịt cá trơn mềm, linh tính mười phần, đáng tiếc là dễ bắt."
"Vả lại nó rất nhát gan, gặp phải kinh hãi liền sẽ chết, sau khi chết thì cơ thể sẽ cứng ngắc, chất thịt không ngon."
"Cũng chỉ ở gần đây mới có đầu bếp có thể làm ra mỹ vị như vậy."
"Ừm." Mạc Cầu cầm đũa nếm thử, gật đầu đồng ý:
"Quả thật không tệ."
Thịt cá vào miệng liền tan, tươi non ngon miệng, còn có một cỗ Linh khí chưa tán tẩm bổ nhục thân.
Đương nhiên.
Đối với Mạc Cầu thì lượng Linh khí này có cũng được mà không có cũng chẳng sao.
"Đúng không!" Thái Dật Tiên cười to, bưng bầu rượu lên, lại phát hiện đã hết, y liền quay đầu la lên:
"Tiểu nhị, lấy thêm vài ấm Linh tửu."
"Vâng!"
Bên ngoài có người trả lời.
Không bao lâu sau, cửa sân bị đẩy ra, một vị nữ tử ăn mặc nhẹ nhàng khoan khoái mang theo khay ngọc bước vào.
"Nếu như tiền bối không có chỗ đi thì không bằng đến Đằng Tiên đảo ở tạm, đó là nơi hội tụ của những người tu hành ở khắp nơi, không thiếu Linh vật luyện đan, còn có cao nhân Cửu Giang minh tọa trấn, bảo đảm an toàn. . ."
"Ngoài Đằng Tiên đảo ra thì gần đây không hề có địa phương nào thích hợp cư ngụ."
Thái Dật Tiên liên miên lải nhải, đa phần là đang thuyết phục, nhưng Mạc Cầu thì lại luôn không đồng ý, nhấc tay rót đầy rượu.
"Hả?"
Sắc mặt Mạc Cầu không khỏi trầm xuống.
"Thế nào?" Thái Dật Tiên nghiêng đầu nhìn sang.
"Trong rượu có độc." Ánh mắt Mạc Cầu chớp động, đặt chung rượu xuống.
Khi còn ở Động thương Thượng Thanh Huyền U, hắn đã bị hạ độc không biết bao nhiêu lần, tập kích ám sát thì càng nhiều vô số kể.
Nên đã quá quen với loại tình huống này.
Mạc Cầu không ngờ là ở chỗ này cũng có thể gặp được tình huống tương tự.
Bất quá, mục tiêu của đối phương không phải là hắn.
"Độc?"
Sắc mặt của Thái Dật Tiên và Vân tiên sư đều đại biến, còn chưa chờ bọn họ phản ứng lại, một vị nữ nhân ở bên cạnh đã đánh tới.
"Chết!"
Đôi mắt ả ta phiếm hồng, khí cơ quanh người giống như lửa cháy, trong lòng bàn tay đang cầm một thanh kiếm đâm thẳng về phía Thái Dật Tiên.
Kiếm như lưu tinh, lóe lên giữa không trung.
Tu vi của Thái Dật Tiên không mạnh, lại không đủ kinh nghiệm đối địch, trong lúc nhất thời liền ngơ ngác tại chỗ.
Đúng lúc này.
"Đinh. . ."
Một thanh phi kiếm bỗng nhiên xuất hiện ngăn cản vị nữ tử này.
Vân tiên sư vung mạnh tay áo, cự lực hiện lên, nữ tử kia lập tức bị quét bay ra ngoài.