Mạc Cầu Tiên Duyên (Dịch Full)

Chương 557 - Chương 557. Giao Dịch

Chương 557. Giao Dịch Chương 557. Giao Dịch


Người dịch: Whistle

"Chúc mừng!" Ánh mắt Mạc Cầu khẽ nhúc nhích, chắp tay nói:

"Đạo hữu quả thật phúc duyên thâm hậu, tình huống như vậy đều có thể gặp nạn thành may, ngày khác chắc chắn cũng sẽ gặp dữ hóa lành."

"Ây!" Tần Minh Tạ khoát tay:

"Nếu như không nhờ Mạc đạo hữu thì chúng tôi lại há có thể trốn qua một kiếp, nói đến còn là dính phúc khí của đạo hữu."

"Nói đùa." Mạc Cầu cười khẽ, đồng thời nghiêng đầu nhìn về phía thang lầu:

"Tới."

"A Di Đà Phật!" Hắn vừa dứt lời thì một vị tăng nhân có giới ba trên đầu, dáng người tròn vo đang ở trên gác lửng chắp tay nói:

"Bần tăng Ngộ Nguyên, gặp qua hai vị."

"Ngộ Nguyên đại sư." Hai người đứng dậy đáp lễ, đưa tay ra hiệu:

"Mời đại sư vào ngồi!"

Vị Ngộ Nguyên đại sư này không chỉ là cao tăng phật môn, mà còn là một vị quản sự của phân đàn Loan Hải trong Cửu Giang minh.

Phụ trách thương mậu.

Cũng là một trong những người liên lạc chủ yếu giữa Đằng Tiên đảo và những địa phương khác.

"Mạc đại sư." Ngộ Nguyên ngồi xuống, không hai lời nói mà nhìn thẳng về phía Mạc Cầu, đôi mắt sáng ngời:

"Nghe nói trên tay Mạc đại sư có một tôn Kim Cương Hỏa Nhặng."

"Không sai." Mạc Cầu gật đầu, lấy ra một ngọn đèn rồi đưa tới.

"A Di Đà Phật!" Ngộ Nguyên lộ vẻ nghiêm túc, đứng dậy cung kính tiếp nhận ngọn đèn, thi lễ một cái:

" Như thị trí tuệ, vạn vật bản hữu chi, giả cầu ngoại vật, tự mê huyễn thần, tâm tự giải thoát, tức đắc căn bản, bất vọng tự phược, thị danh hậu đắc."

"Bàn Nhược Phong Hề Kim Cương Diễm!"

"Đại sư nói đúng lắm." Mạc Cầu gật đầu:

"Kim cương bàn nhược, không trảm không sáng, càng trảm chúng sinh trí tuệ, sát sinh hộ sinh, không cầu Bồ Đề, tự chứng phật quả."

"A Di Đà Phật!" Hai mắt Ngộ Nguyên sáng lên:

"Không ngơf là Mạc thí chủ cũng hiểu Phật pháp."

"Không dám." Mạc Cầu lắc đầu:

"Trước kia từng nghiên tập một chút, nhưng mà Mạc mỗ không đủ ngộ tính, khó có chỗ thành, thật là tiếc nuối."

Đúng là hắn đã từng nhận được truyền thừa của Phật môn, nhưng chỉ là căn cơ, không có đại pháp.

Hiện giờ lại lấy được một môn Thần thông Phật môn khó lường, lần này tới đây cũng vì thứ này.

"Không, không." Ngộ Nguyên lắc đầu:

"Chỉ bằng vào câu nói vừa rồi của thí chủ liền có thể chứng La Hán, mà bần tăng thì lại kém xa tít tắp."

"Hai vị." Tần Minh Tạ đưa tay, cười khổ nói:

"Vẫn là đừng nói mấy lời bí hiểm này nữa, chúng ta luận sự, không biết Ngộ Nguyên đại sư muốn ra giá bao nhiêu để mua con Linh thú này?"

"A Di Đà Phật." Ngộ Nguyên đặt ngọn đèn xuống, chắp tay trước ngực:

"Kim Cương Tôn Giả há có thể tính bằng giá cả, huống hồ bần tăng chỉ là người xuất gia, trên thân cũng vô bàng vật."

"Đại sư." Tần Minh Tạ thở dài:

"Chẳng lẽ ngài muốn lấy đồ vật mà không cần trả giá sao, nếu vậy thì thứ mà ta muốn có phải là cũng không cần đưa tiền phải không?"

"Không phải vậy." Ngộ Nguyên nghiêm mặt nói:

"Bần tăng và Mạc thí chủ là dùng phật luận đạo, Tôn Giả tự nhiên là vô giá, mà Tần thí chủ lại là tục tâm tương giao, đương nhiên là phải trả tiền."

"A. . ." Tần Minh Tạ im lặng a nhẹ.

"Đại sư nói đúng lắm." Mạc Cầu cũng không phản bác, chắp tay trước ngực thi lễ rồi mở miệng nói:

"Thực không dám giấu giếm, Mạc mỗ cũng cảm thấy có chút hứng thú với kinh nghĩa Phật môn, nghe nói Đại sư từng lấy được bí bản Địa Tàng Bản Nguyện Kinh do một vị Nguyên Anh Tôn Giả truyền thụ, không biết có thể để cho Mạc mỗ xem qua được không."

"Địa Tàng Bản Nguyện Kinh." Ngộ Nguyên hơi biến sắc, nghiêm mặt nhìn về phía Mạc Cầu, chần chờ nói:

"Thí chủ thực sự muốn xem sao?"

"Không sai." Mạc Cầu gật đầu.

Trong thế tục cũng có lưu truyền Địa Tàng Bản Nguyện Kinh, nhưng phần lớn đều không hoàn chỉnh, cũng không có quá nhiều huyền diệu.

Mà bí bản thì không giống.

Đó là do Nguyên Anh Chân nhân tự tay viết, bên trong ẩn tàng phật kinh áo nghĩa.

Đương nhiên.

Phật kinh áo nghĩa cũng không thể xem như cơm ăn, nhưng một khi hiểu thông, lại lĩnh hội Thần thông Phật môn thì có thể làm ít công to.

Địa Tàng Bản Nguyện Đao chính là Thần thông đỉnh tiêm của Phật môn, phẩm giai không kém hơn Nguyên Thần Tâm Đao Quyết.

Cho dù là Mạc Cầu cũng không thể lãng phí nhiều tinh thần như vậy.

"A Di Đà Phật!" Ngộ Nguyên lộ vẻ nghiêm nghị:

"Mạc thí chủ quả thật là tuệ căn sâu đậm, hữu duyên với cửa phật, nếu đã như vậy, sao bần tăng có thể không nguyện ý chứ?"

Nói xong liền miệng tụng phật hiệu, cong ngón búng ra một vòng kim quang, kim quang hóa thành tràng hạt lơ lửng giữa không trung.

Đôi mắt Mạc Cầu hơi sáng, thần niệm đảo qua, không chút do dự kéo tràng hạt kia vào trong Địa Ngục Đồ.

Trong nháy mắt.

Một bộ kinh quyển ở trong thức hải từ từ mở ra.

Địa Tàng Bản Nguyện Kinh!

Thấy Mạc Cầu nhắm mắt trầm tư, Tần Minh Tạ biết bọn họ đã giao dịch xong, y bèn nhún vai nói:

"Đại sư, vật mà ta muốn có mang đến không?"

"Đương nhiên!" Ngộ Nguyên cung cung kính kính thu hồi ngọn đèn, sau đó mới từ trên người lấy ra một miếng ngọc bội:

"Như Ý Tâm Kinh đã được khắc vào bên trong, có thể định thần, Ngưng Hồn, có diệu dụng với Nguyên Thần bị tổn thương."

"Bất quá. . ."

"Thiếu đảo chủ cũng không thiếu những vật này."

"Thiếu hay không là chuyện của nàng, đưa hay không đưa lại là chuyện của ta." Tần Minh Tạ cầm lấy ngọc bội rồi lắc đầu nói:

"Tấm lòng này vẫn luôn phải có. . ."

"Ồ!"

Hắn còn chưa dứt lời, Mạc Cầu ở bên cạnh bỗng nhiên nhướng mày, thân hình biến mất không thấy gì nữa.

"Mạc huynh đi đâu rồi?"

Tần Minh Tạ vô cùng ngạc nhiên.

. . .

Trên đường dài.

Dòng người rộn rộn ràng ràng.

Trong một con hẻm nhỏ nào đó, có mấy người ngã xuống mặt đất, thống khổ kêu rên.

Rõ ràng là bọn hắn đã rất gần với con phố dài rồi, nhưng những người đang đi trên đường lại dường như không thấy được bọn hắn.

"Ác tặc!"

Tư Đồ Hủ cầm nhuyễn kiếm trong tay, thân thể mềm mại loạn chiến, hai mắt trừng trừng nhìn về phía người trẻ tuổi ở trước mặt không xa:

"Các ngươi thật to gan, dám ra tay ở trên Đằng Tiên đảo, Đảo chủ tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho các ngươi!"

"A. . ." Thẩm Khê cầm thiết phiến trong tay, cười khẽ lắc đầu:

"Tiểu nha đầu, ngươi vẫn là quan tâm bản thân mình trước đi, lại là ngụy Đạo thể, khó trách khí tức trên người chợt cao chợt thấp, ngay cả ta đều nhìn không thấu năng lực che lấp khí tức của ngươi."

"Đừng có trưng cái vẻ mặt này, được đi theo Thẩm mỗ là phúc khí của ngươi, thiên hạ rộng lớn, người có thể để ngươi thành tựu Đạo cơ cũng không nhiều."

Nói xong liền mở thiết phiến ra, một vầng hào quang cuốn qua.

Trên mặt Tư Đồ Hủ vốn tràn đầy giận dữ bỗng nhiên ánh mắt mê ly, thân thể nhoáng một cái, vẻ mặt ngốc trệ, giống như đã mất đi linh trí.

"Tới!"

Thẩm Khê ngoắc tay.

Tư Đồ Hủ ngu ngơ từng bước đi tới gần, mặc cho đối phương giật xuống một sợi dây chuyền tinh xảo đang treo trên cổ của nàng.

Dây chuyền vừa bị lấy đi thì tầng sương mù trên người nàng cũng biến mất không thấy đâu nữa, tướng mạo bị che đậy cũng hiển lộ ra.

"Diệu!"

Hai mắt Thẩm Khê sáng lên, không nhịn được lấy thiết phiến vỗ nhẹ vào lòng bàn tay:

"Tốt một vị diệu nhân nhi, tuyệt sắc như thế, lại suốt ngày che đậy mặt thật, đơn giản chính là phung phí của trời!"

Nữ tử này có mắt như trăng khuyết, mi tự loan đao, miệng anh đào nhỏ nhắn, da thịt như ngọc. . .

Đơn giản là không có chỗ nào không đẹp, không nơi nào không hiệp.

Cho dù là Cơ Băng Yến, người được xưng là đệ nhất mỹ nhân của Đằng Tiên đảo, khi so với nàng cũng phải kém hơn một bậc.

Dù cho hai mắt vô thần, biểu lộ ngốc trệ, nhưng dáng vẻ lộng lẫy này cũng là một cảnh đẹp tuyệt hảo.

Làn da bóng loáng như ngọc, tư thái linh lung gợi cảm kia làm cho Thẩm Khê cũng phải mất bình tĩnh.

"Mỹ nhân nhi, nàng yên tâm."

Gã ta đưa tay mơn trớn cái cằm của Tư Đồ Hủ, cười nói:

"Không bao lâu nữa thì nàng và vị hảo bằng hữu kia của nàng sẽ ngoan ngoãn nhào vào lòng ta, đến lúc đó các ngươi liền có thể ở chung một chỗ, không còn cô độc nữa."

"Ha ha. . ."

"Các ngươi là ai?" Đột nhiên có một giọng nói lạnh như băng vang lên.

"Ai?" Sắc mặt Thẩm Khê cứng đờ, đột nhiên nghiêng đầu nhìn sang, chỉ thấy một người đang lẳng lặng đứng ở cửa ngõ.

Đám người Thái Dật Tiên vốn đã hôn may nay lại đang rên rỉ chậm rãi tỉnh lại.

"Ban ngày ban mặt, lại dám trắng trợn cướp đoạt dân nữ." Mạc Cầu ngẩng đầu, nhìn sắc trời một chút, lại nhìn người đến người đi ở sau lưng, không khỏi lắc đầu:

"Còn dám làm vậy trên Đằng Tiên đảo, các hạ thật là to gan!"

Trên Đằng Tiên đảo này có Trận pháp, ngay cả Kim Đan cũng có thể trấn áp, lại còn có người dám làm ra những chuyện như vậy?

Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy thì hắn đều có chút không tin.

Vả lại người gặp bất trắc lại trùng hợp là người quen.

"Hừ!" Thẩm Khê híp mắt hừ lạnh:

"Chẳng cần biết ngươi là ai, đừng có xen vào việc của người khác, đây là nữ tỳ nhà ta, không có quan hệ gì với các hạ."

"Thật sao?"

"Đương nhiên!"

Thẩm Khê ngẩng đầu ra hiệu với Tư Đồ Hủ.

"Chủ. . . Chủ nhân." Tư Đồ Hủ ngơ ngác mở miệng, khuất thân thi lễ:

"Ngài có gì phân phó."

"Nhìn thấy không." Thẩm Khê cười lạnh, hai tay thả lỏng phía sau:

"Đây là việc tư của nhà ta, khi nào mới tới phiên ngươi nhúng tay vào?"

"Thì ra là như vậy." Mạc Cầu gật đầu, hai mắt bỗng nhiên sáng lên nhìn chằm chằm Tư Đồ Hủ, trong miệng quát nhẹ:

"Tỉnh lại!"

"Ông. . ."

Thân thể mềm mại của Tư Đồ Hủ run rẩy, hai mắt đột nhiên tràn đầy hoảng sợ:

"Tiền bối, cứu ta!"

Vừa rồi nàng chỉ đang bị người ta khống chế hành động, cũng không có mất đi ý thức, đương nhiên biết rõ đang xảy ra chuyện gì.

Loại cảm giác thân bất do kỷ này thật sự là khủng bố.

"Muốn chết!" Sắc mặt Thẩm Khê trầm xuống:

"Dám làm hỏng chuyện tốt của ta, đi chết đi!"

Bình Luận (0)
Comment