Người dịch: Whistle
Vừa dứt lời, xung quanh người gã đột nhiên xuất hiện mấy bóng người, một người trong đó còn thấp giọng mở miệng:
"Thiếu chủ, có người tới, không nên vọng động!"
"Hả?"
Đôi mắt Thẩm Khê khẽ nhúc nhích, chỉ thấy cửa ngõ lại xuất hiện hai người, chính là Ngộ Nguyên và Tần Minh Tạ.
"A Di Đà Phật!"
Ngộ Nguyên tuy là tăng nhân Phật môn, nhưng lại đi theo đường sát phạt, bước ra một bước, mắt hiện kim quang:
"Thì ra Mạc thí chủ đã tới nơi này, các ngươi là ai, thật to gan, dám gây chuyện ở trên địa bàn của Cửu Giang minh!"
Tần Minh Tạ không nói hai lời, khẽ vẫy tay, hút Tư Đồ Hủ lại về phía mình trước.
Đối diện.
"Thiếu chủ!"
"Đi mau!"
Mấy người nhỏ giọng mở miệng.
"Tốt, cực kỳ tốt!" Thẩm Khê cắn chặt răng, hai mắt lạnh lùng đảo qua mấy người, tức giận nói:
"Thẩm mỗ nhớ kỹ các ngươi, hãy đợi đấy!"
Dứt lời, thân hình thoắt một cái liền biến mất.
"Người kia là ai?" Tần Minh Tạ nheo mắt lại, vẻ mặt lãnh túc:
"Ở trên Đằng Tiên đảo này mà cũng dám lớn mật như vậy?"
"Không biết." Mạc Cầu lắc đầu, nhìn về phía Tư Đồ Hủ vẫn chưa tỉnh hồn ở bên cạnh hỏi:
"Tư Đồ cô nương, đã xảy ra chuyện gì? Cô nương có biết lai lịch của những người vừa rồi không?"
Hiện giờ Tư Đồ Hủ đã lộ ra bộ mặt thật, hắn cũng không cần ra vẻ không biết.
"Vãn bối cũng không biết." Thân thể mềm mại của Tư Đồ Hủ run rẩy, hiển nhiên vẫn còn đang sợ hãi chưa định thần lại, gương mặt xinh đẹp trắng bệch, nói:
"Vừa rồi, vãn bối và Thái huynh vừa mua xong lễ vật tặng cho Băng Yến tỷ thì đụng phải bọn hắn."
"Vô pháp vô thiên!" Tần Minh Tạ âm trầm nói:
"Thực lực của những người kia không thấp, trong đó ít nhất cũng có hai vị Đạo cơ hậu kỳ, tuyệt không phải hạng người vô danh."
"Về phủ đảo chủ để hỏi rõ tình huống trước, các ngươi cũng đi theo đi, như vậy cũng an toàn hơn."
"Ừm."
Mấy người gật đầu, Linh quang chớp động, bao phủ lấy đám người độn về phía phủ Đảo chủ.
. . .
"Bá mẫu!"
"Ô. . ."
Nhìn thấy Tần Nguyên Hương.
Rốt cuộc thì Tư Đồ Hủ cũng áp chế không nổi sự ủy khuất và sợ hãi trong lòng, nhào vào trong ngực Tần Nguyên Hương khóc rống lên.
"Ngoan, không khóc, không khóc!"
Tần Nguyên Hương ra vẻ thương tiếc, đưa tay khẽ vuốt phần lưng của nàng, ôn nhu nói:
"Yên tâm, để bá mẫu nói cho bá phụ, bất luận là ai, nhất định sẽ trả lại cho con một cái công đạo."
"Tư. . . Tư Đồ. . ." Cơ Băng Yến đang nằm ở trên dười, khuôn mặt khô cằn, nhưng vẫn run rẩy vươn tay:
"Đừng sợ, đừng sợ!"
"Băng Yến tỷ!" Nhìn thấy tình huống của Cơ Băng Yến, Tư Đồ Hủ lại tiếp tục rơi lệ:
"Sao tỷ lại trở thành thế này."
"Không, không có việc gì." Trải qua hơn một năm tra tấn, Cơ Băng Yến sớm đã chỉ còn da bọc xương, không phụ anh tư năm đó, lúc này đang nhếch nhếch miệng, ánh mắt bi thương, nhưng lại cười lớn nói:
"Ta đang từ từ khỏe lên."
"Nhưng. . . Nhưng mà. . ." Mắt thấy tỷ muội của mình trở thành bộ dáng như hiện giờ, Tư Đồ Hủ há to miệng, lại tiếp tục khóc.
"Cô mẫu." Tần Minh Tạ cẩn thận nhìn kỹ Cơ Băng Yến, lông mày dần dần khóa chặt:
"Tại sao lại nghiêm trọng như vậy?"
"Có từng đi tìm danh y chưa?"
"Tìm rồi." Tần Nguyên Hương than nhẹ một tiếng, gật đầu nói:
"Bất luận là danh y trên đảo hay ngoài đảo cũng đều tìm qua, thậm chí còn mời hai vị Kim Đan tiền bối tới xem bệnh."
"Nhưng mà gì. . ."
Bà ta lắc đầu thở dài, lại nói:
"May mf mấy tháng trước Trường Không tìm được một vị thế ngoại cao nhân, nhìn chung cũng làm cho tình huống của Băng Yến chuyển biến tốt hơn một chút."
"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi." Tần Minh Tạ nhẹ nhàng thở ra, nói:
"Đúng rồi, không biết biểu muội cần Linh dược gì, để con sai người đi tìm, sẽ có chút tác dụng."
"Vô dụng." Tần Nguyên Hương cầm lấy miếng ngọc bội mà đối phương đưa tới, lắc đầu:
"Bệnh của Băng Yến nằm ở chỗ Nguyên Thần, Linh dược bình thường là vô dụng, ta và Trường Không. . . Đều thử qua!"
Vì xem bệnh cho nữ nhi, bọn hắn đã dùng hết tất cả thủ đoạn, cũng đã tuyệt vọng.
Bây giờ, cuối cùng cũng an tâm.
". . ." Tần Minh Tạ há to miệng, cuối cùng không nói gì.
"Phu nhân." Có hạ nhân gõ nhẹ cửa phòng, nói:
"Mạc đại sư đến đây để cáo từ rời đi."
"Nha!" Tần Nguyên Hương hoàn hồn, đứng lên nói:
"Chờ một lát, ta đưa tiễn Mạc đại sư."
"Đúng rồi!"
Tần Nguyên Hương cất bước, Tần Minh Tạ ở bên cạnh trừng mắt nhìn, thuận miệng hỏi:
"Cô mẫu, Mạc huynh đã xem qua bệnh của biểu muội chưa?"
"Nhìn qua. . ." Tần Nguyên Hương mở miệng, bỗng nhiên sững sờ:
"Hình như không có."
Tần Nguyên Hương nhớ là lúc đó Mạc Cầu đã đi ra ngoài hái thuốc, không ở trên đảo, cho nên không tới hỏi chẩn.
"Nếu đã không có thì không ngại để Mạc huynh nhìn xem." Tần Minh Tạ mở miệng:
"Có lẽ y thuật của Mạc huynh không bằng người khác, nhưng thuật luyện đan lại rất cao minh, có lẽ sẽ có đan dược gì đó giúp được."
"Cái này. . ." Tần Nguyên Hương quay đầu, chỉ thấy Cơ Băng Yến đã thiếp đi trong ngực của Tư Đồ Hủ.
Nghĩ nghĩ, bèn gật đầu nói:
"Cũng tốt."
Tần Nguyên Hương cũng không ôm hi vọng gì.
Trong một gian phòng của nữ nhi luôn có nhiều đồ tinh xảo tú mỹ.
Dù cho Cơ Băng Yến vẫn luôn làm người hào sảng, lại hay ăn mặc như nam nhi thì cũng không ngoại lệ.
Vừa vào phòng đã có một mùi thơm nhàn nhạt bay vào lỗ mũi.
Mạc Cầu chau mày, mắt lộ vẻ trầm tư.
Mùi thơm này không giống với Linh hương trong phòng, mà là đến từ cơ thể của Cơ Băng Yến.
Dù cho người khác có tu vi cao thâm thì sợ là cũng không ngửi được, chỉ có nhục thân sánh vai Kim Đan lại có nền tảng y học như Mạc Cầu mới có thể ngửi được.
Mà mùi thơm này đại biểu cho. . .
Tình dục!
Tu sĩ câu thông bách khiếu, nhục thân vô hạ, không có hôi thối, mùi hương cơ thể cũng khác nhau.
Mỗi một loại mùi hương đều đại biểu cho cảm xúc khác nhau.
Đây cũng là bí mật mà sau khi Ngũ Nhạc Trấn Ngục Chân Thân đột phá thì Mạc Cầu mới phát hiện ra.
Trong phòng không có người ngoài.
Tần Nguyên Hương, Tư Đồ Hủ, cùng với Cơ Băng Yến đã ngủ say, ngay cả Tần Minh Tạ cũng đã đi ra ngoài.
"Mạc đại sư."
Tần Nguyên Hương chậm rãi nói:
"Bắt đầu từ năm ngoái thì Băng Yến đã không thoải mái, hơn một năm nay, ngày ngày đều chịu đủ dày vò."
"Chúng tôi đã thử rất nhiều biện pháp, nhưng đều vô dụng."
"Hiện giờ không cầu Mạc đại sư có thể trị hết cho nó, chỉ cần có thể giảm bớt đau đớn đã là đại thiện."
Hơn một năm nay, không chỉ có Cơ Băng Yến phải chịu khổ.
Mà Cơ Trường Không và Tần Nguyên Hương cũng giống như vậy.
Đêm không thể say giấc, vô tâm tu hành, Thần hồn lúc nào cũng bị bi thống dày vò, thực lực không tiến mà còn thụt lùi.
Tần Nguyên Hương phu nhân của Đảo chủ đã từng ung dung hoa quý, khí chất thoát tục, lúc này mặt mày cũng có thêm không ít nếp nhăn.
"Ừm." Mạc Cầu gật đầu, cất bước đi tới trước giường, kéo một cái ghế tròn qua rồi ngồi xuống.
Năm ngón tay nhẹ nhàng chạm vào mạch đập của Cơ Băng Yến, ánh mắt của hắn lập tức thay đổi.
"Hả. . ."
Dù cho Cơ Băng Yến đang trong trạng thái mơ ngủ, nhưng lại cực kỳ nhạy cảm với phản ứng ở bên ngoài, nàng liền chau mày, kêu rên thành tiếng.
Bất quá.
Thanh âm này giống như đau đớn, cũng giống như đang rên rỉ, ngọt ngào tận xương, làm cho người không tự kìm hãm mà sinh ra một cỗ táo hỏa.
Khó trách không cho người khác vào trong phòng.
Nếu như truyền đi, cho dù Cơ Băng Yến có khôi phục lại thì sợ là sau này cũng sẽ hỏng thanh danh.
Gương mặt Tư Đồ Hủ đỏ lên, hai tay vố thức nắm cahwjt góc áo.
Mà Tần Nguyên Hương, mặc dù trên mặt có chút lúng túng, nhưng thủy chung vẫn nhìn chằm chằm vẻ mặt của Mạc Cầu.
Mặc dù bà ta cũng đã không ôm hi vọng gì, nhưng cuối cùng vẫn muốn có người có thể làm dịu cơn đau của nữ nhi.
"Độc thật là lợi hại!"
Mạc Cầu thu về bàn tay, âm mang tán thưởng:
"Mạc mỗ tiếp xúc y đạo đã hơn hai trăm năm, cũng coi như kiến thức rộng rãi, đây là lần đầu thấy được loại kỳ độc này."
"Có thể dị hoá tam hồn thất phách, thật là cao minh!"
Hắn thân là thầy thuốc, nhìn xa hơn người thường rất nhiều.
Loại độc này có thể dị hoá tam hồn thất phách, nếu như lại cải tiến, vậy chẳng phải là có thể cường hóa sao?
Dùng trên tu hành, đối với Tông sư Kim Đan cũng rất có lợi.
Độc, y, tự cổ không phân biệt.
"Độc?"
Nào ngờ, hắn vừa mới nói xong, Tần Nguyên Hương vốn đã mờ mịt nay càng lộ vẻ khó hiểu nói:
"Mạc đại sư, lời này của ngài là có ý gì?"
"Ngài nói là. . ."
"Băng Yến nhà ta, trúng độc?"
Không biết đã nghĩ đến chuyện gì, sắc mặt Tần Nguyên Hương đột nhiên trở nên trắng bệch, ngay cả giọng nói cũng đều mang theo run rẩy.
"Không sai." Mạc Cầu ngạc nhiên, quay đầu nói:
"Phu nhân đã lấy được giải dược, chẳng lẽ lại còn không biết. . . Thiếu đảo chủ trúng độc sao?"
Vừa dứt lời, sắc mặt của hắn cũng thay đổi.
Hai người đối mặt nhìn nhau, trong lòng đều cảm thấy nặng nề.
. . .
Trong phòng.
Hoàn toàn tĩnh mịch.
Tần Nguyên Hương hai mắt rưng rưng, nhìn xem trên đầu Cơ Trường Không lại có thêm mấy sợi tóc bạc, muốn nói lại thôi.
Tần Nguyên Hương có rất nhiều lời muốn hỏi, nhưng lại biết bây giờ không phải là lúc, chỉ đành cúi đầu yên lặng rơi lệ.
Mạc Cầu đương nhiên sẽ không nhiều lời.
Mặc dù không biết đã phát sinh chuyện gì, nhưng đây là chuyện của Cơ gia, không có quan hệ gì với hắn.
Chỉ có Cơ Trường Không.
Vẻ mặt kích động, cực kỳ gian nan mới duy trì được tâm tình của mình, chát chát tiếng mở miệng:
"Mạc đại sư, ngài nhìn ra tiểu nữ trúng độc?"
"Ừm." Mạc Cầu gật đầu:
"Loại độc này rất cao minh, quả thật là Mạc mỗ bình sinh ít thấy."
"Mạc đại sư!" Cơ Trường Không nghe vậy liền đột nhiên tiến lên một bước, hai mắt hiện ra ánh sáng chờ mong:
"Loại độc này, ngài có giải được hay không?"