Người dịch: Whistle
Có lần xuất thủ trước làm nền, nên lần này Tề Nguyên Hóa vừa ra liền dốc hết toàn lực.
Pháp bảo Bích Hải Phân Thủy Xoa mang theo thần uy phá không mà ra, bản thể cực địa san hô vạn năm tạo thành óng ánh dịch thấu giống như thủy tinh, dưới vầng sáng chiếu rọi lóe ra vầng sáng chói lọi.
Thủy, thiện lợi vạn vật mà không tranh.
Nhưng cũng có uy năng mênh mông dốc hết thiên địa, gột rửa chúng sinh.
Thanh Bích Hải Phân Thủy Xoa này cuốn theo dòng nước vô tận, tạo ra uy thế hạo đãng mạnh mẽ không thể đỡ được.
Mạc Cầu khu sử Thiên Lôi Kiếm thử phá vỡ mấy lần, nhưng đều không công mà lui, ngược lại còn hao tổn rất nhiều Pháp lực.
Hắn bèn dứt khoát không tiếp tục thử nữa, quay đầu bỏ chạy.
Mặc dù thủ đoạn của Mạc Cầu cũng không yếu, nhưng so với vị Tông sư Kim Đan thì cuối cùng vẫn kém hơn.
Không nói cái khác.
Sợ là ngay cả việc tới gần Kim Đan thì hắn cũng làm không được!
Trong phạm vi một dặm xung quanh nơi Tề Nguyên Hóa đang đứng có dòng nước chảy xiết, cương kình chập trùng, vô tận thủy lôi bao trùm.
Một khi tới gần liền lập tức bị lôi đình đầy trời oanh kích.
Cho dù Mạc Cầu phản ứng rất nhanh, nhưng khi đối mặt với loại phương thức dùng lực ép pháp này thì hắn chỉ có thể bỏ chạy một cách bất đắc dĩ.
Huống chi.
Tông sư Kim Đan cũng có chạm đến hồn phách.
Niệm động, trong chớp mắt đã có trăm ngàn suy nghĩ phức tạp lướt qua, giống như thời thời khắc khắc đều đang mở ra Thiên Xung phách.
Đồng thời khống chế mấy chục thậm chí là trên trăm môn Pháp thuật cũng là chuyện dễ như trở bàn tay.
Đánh?
Căn bản không có chút phần thắng nào!
Mạc Cầu chỉ có thể chạy trốn, trong lòng tràn đầy bất đắc dĩ, nhưng hắn lại không biết là Tề Nguyên Hóa cũng không dễ chịu gì.
Tên này vậy mà lại khó chơi như vậy?
Tề Nguyên Hóa là một trong bát đại Kim Đan tuần sát của phân đàn Loan Hải giang, trong hàng ngũ Kim Đan cảnh thì thực lực của lão ta cũng không yếu.
Phúc Hải Kinh Đào Quyết!
Bích Hải Phân Thủy Xoa!
Thủy Thần Chú!
Tịnh Minh Lôi Pháp!
Mỗi một môn truyền thừa trên người đều cực kỳ bất phàm, nhưng lần này lão ta lại không thể chiếm thế thượng phong một cách triệt để.
Mặc dù khoảng cách giữa hai người vẫn luôn không mở rộng ra, nhưng lão ta chỉ cần có chút sơ sẩy thì đối phương sẽ có thể đào tẩu.
"Đạo hữu." Mạc Cầu xa xa mở miệng:
"Cần gì phải dây dưa không thả, những người kia đều không phải hạng người lương thiện, ta có giết thì cũng là do bọn hắn gieo gió gặt bão mà thôi."
"Hừ!"
Tề Nguyên Hóa hừ lạnh, độn tốc không thay đổi.
Ánh mắt Mạc Cầu chớp động, mặc dù đối phương không trả lời, nhưng trong lòng hắn cũng đã có đáp án mơ hồ.
Sở dĩ đối phương dây dưa không bỏ, sợ là không chỉ vì trảm yêu trừ ma, mà còn vì chuyện khác.
Trọng Minh Hỏa Mãng!
Ánh mắt chớp động, thân hình của Mạc Cầu rẽ sang một hướng khác.
. . .
Đảo hoang.
Thời gian càng ngày càng lâu.
Vẻ nôn nóng trên mặt Thẩm Khê đều đã hóa thành âm tàn, một cỗ sát ý điên cuồng xuất hiện ở trên người gã.
Sắc mặt của mấy người ở xung quanh đều trở nên trắng bệch, lo sợ bất an.
Tại sao lại còn chưa về nữa?
"Đến rồi!"
Đột nhiên có một người hô to lên, vươn tay chỉ về 2 vệt độn quang ở chân trời phía xa, nhảy cẫng hoan hô.
Đợi lâu như vậy, cuối cùng cũng đã trở về, sau này cho dù thiếu chủ có tức giận thì cũng sẽ không phát tiết lên người bọn hắn.
Chỉ trong một cái chớp mắt.
Mấy người ở đây đều lập tức sững sờ.
Chuyện gì xảy ra?
Nhiều người đi như vậy, tại sao chỉ có hai người trở về, vả lại tốc độ này cũng quá nhanh đi.
Còn có cỗ khí tức kia. . .
Kim Đan!
"Thiếu chủ cẩn thận!"
Một người mở mắt ra, đột nhiên rống to.
Nhưng tiếng rống còn chưa phát ra hết thì đã có một vệt đao quang mang theo từ bi thiền ý nhàn nhạt chém xuống.
Mạc Cầu một tay cầm đao, mắt hiện phật quang, nhân đao hợp nhất mà tới.
Địa Tàng Bản Nguyện Đao!
Thập Đại Hạn!
Huyễn Thần Đại Pháp!
"A Di Đà Phật!"
Tiếng phật tụng du dương vang lên, bỏ qua tầng ngăn cách của trận pháp, lặng lẽ vô thanh chui vào thức hải của Thẩm Khê.
"Đôm đốp. . ."
Dưới vệt đao quang này, các loại Linh quang nở rộ đều bị vỡ vụn giống như pha lê.
Đôi mắt của Thẩm Khê trợn lên, Trận pháp tự động phát động, thân hình lặng lẽ chui vào vùng hạch tâm của trận pháp.
Một khi toàn lực vận chuyển Trận pháp thì sẽ rất khó tìm ra vị trí của gã ta.
Nhưng những việc này đều cần một khoảng thời gian nhất định!
Nếu như có người khác ở đây, kéo dài một chút thì đương nhiên là chuyện dễ như trở bàn tay.
Nhưng hiện giờ lại không có.
Những người ở xung quanh còn chưa kịp lấy lại bình tĩnh từ trong cơn hoảng loạn thì đã bị Mạc Cầu áp sát.
"Đát. . ."
Trường đao đen nhánh điểm nhẹ hư không.
Thời gian dường như cũng trở nên chậm chạp hơn, chỉ có từng tầng gợn sóng hiển hiện trên mũi đao.
"Phốc!"
Trường đao đột phá tầng phòng ngự cuối cùng, lặng lẽ chém ra một đạo hư ảnh chui vào trong trán của Thẩm Khê.
Huyễn Thần Đại Pháp!
Thẩm Khê là tu sĩ Đạo cơ hậu kỳ, Thần hồn ý niệm vững như Bàn Thạch.
Nhưng mà.
Sau khi bị Cơ Trường Không dẫn người vây giết, lại tu hành tà pháp để kéo dài tính mạng, Thần hồn đã có sơ hở cực lớn.
Chỉ trong nháy mắt đã bị Mạc Cầu công phá, cũng trồng xuống một ý niệm.
"Ừm!"
Gã ngửa người ra sau, trước mắt trống rỗng, chỉ có trong thức hải đang bị đao quang kích thích vô tận lửa giận.
Cơn giận này như có thực chất, không chỉ đốt cháy Nguyên Thần của gã, mà còn làm cho nhục thân đỏ bừng lên chỉ trong nháy mắt.
"A!"
Những tiếng gào thét phẫn nộ, không cam lòng, điên cuồng từ trong miệng Thẩm Khê phát ra.
Mà Thẩm Khê đã triệt để điên cuồng, hai mắt đỏ bừng, nhấc tay toàn lực khu động Trận pháp.
Liều lĩnh phát động công kích.
"Ông. . ."
Linh quang như nước thủy triều từ đảo hoang sinh ra, trong chớp mắt đã bao trùm hơn mười dặm.
Độn quang của Tề Nguyên Hóa ở bên trên cũng bị nó bao phủ rồi hung hăng lôi lão ta vào trong trận pháp.
"Cức Thiên Quyết!"
"Diệt cho ta!"
Thẩm Khê ngửa mặt lên trời gào thét, bấm tay điểm ra, một cột sáng thô to lập tức đánh về phía Tề Nguyên Hóa.
Bốn phương tám hướng đột nhiên xuất hiện những sợi tư giống mạng nhện bay tới.
Những kẻ chịu trận đầu tiên chính là đám thuộc hạ của Thẩm Khê.
Khi bị những sợi tơ này chạm vào người, một lực thôn phệ kinh khủng đang điên cuồng rút ra tinh huyết trong cơ thể của bọn hắn.
"Thiếu chủ!"
"Ngài làm gì vậy?"
"Không tốt!"
Mấy người kia đều là thuộc hạ trung thành tuyệt đối bên người Thẩm Khê, bọn hắn không ngờ là Thẩm Khê sẽ xuống tay với mình.
Đợi khi muốn phản kháng thì đã trễ.
Trận pháp toàn lực thôi động, chỉ trong nháy mắt, đám người này đều hóa thành những bộ xương khô, tinh nguyên toàn thân đã bị nó cướp đoạt.
Mà uy năng của trận pháp cũng tăng vọt theo.
Vô tận linh quang kết thành trận thế khóa thiên phong địa, gắt gao trói chặt Tề Nguyên Hóa và không ngừng oanh kích.
Về phần Mạc Cầu. . .
Lúc này thì hắn đã rời khỏi phạm vi bao phủ của trận pháp, mắt hiện Linh quang, từ xa nhìn tới.
Uy năng của tòa đại trận này làm cho hắn cũng phải cảm thấy hãi hùng khiếp vía.
May mắn.
May mà mình chạy trước!
Nếu không, coi như không chết thì cũng sẽ phải lột da.
Mặc dù uy năng của đại trận rất kinh người, nhưng chân chính làm cho người ta tuyệt vọng chính là kẻ ở trong đó.
Sắc mặt Tề Nguyên Hóa băng lãnh, trên đầu có một viên bảo châu, bảo châu thả ra Linh quang.
Linh quang bao phủ giống như có năng lực vạn pháp bất xâm.
Mặc cho đại trận có mạnh mẽ ra sao, điên cuồng oanh kích thế nào, thì cũng không thể tới gần lão ta trong vòng ba trượng.
"Trận pháp này. . ." Hai mắt Tề Nguyên Hóa co vào, trong lòng dần dần dâng lên một ngọn lửa vô danh:
"Người của Hắc Thủy nhất mạch, muốn chết!"
Nói xong, lão ta liền nhẹ nhàng nâng Phân Thủy Xoa lên lắc một cái, cuốn lên hải lãng vô biên đè xuống nơi này.
Phương xa.
Mạc Cầu nhìn cảnh này liền nhẹ nhàng lắc đầu, phất tay áo dài một cái liền lập tức biến mất không thấy gì nữa.
Bây giờ hắn vẫn còn cách Tông sư Kim Đan một đoạn nữa.
"Oanh!"
Hậu phương.
Tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên.
Không bao lâu sau.
Một hòn đảo đã biến mất trong Hỗn Loạn vực, rất nhiều núi đá hóa thành bùn cát bị dòng nước cuốn đi.
. . .
"Chuyện gì xảy ra?"
Mạc Cầu xuất hiện ở trước hiệu thuốc Thanh Nang, hắn nhăn mày lại, quét mắt nhìn đám người rộn rộn ràng ràng đang vây quanh hiệu thuốc.
Thỉnh thoảng còn có những tiếng ồn lọt vào tai.
Có oán trách, có không cam lòng, còn có rất nhiều bi phẫn bất bình.
"Mạc huynh." Phó thống lĩnh Tôn Chính cũng ở đây, y gật đầu ra hiệu với Mạc Cầu:
"Có mấy người tới quấy rối, huynh yên tâm, không có việc gì, ta giúp giải quyết rồi."
Mạc Cầu là sư phụ của Cơ Băng Yến, còn là nhân vật mấu chốt giúp giải quyết tràng nguy cơ trên đảo, Tôn Chính biết rõ nên giúp ai.
"Đại nhân." Một người quỳ trên mặt đất, khóc thảm thương nói:
"Không phải chúng tôi cố tình đến đây quấy rối, thực sự là vì phục dụng đan dược của hiệu thuốc Thanh Nang mà tiểu nhân đã trở thành bộ dáng như thế này."
"Đúng vậy, đúng vậy!"
"Cửa hàng lớn liền lấn khách, các ngươi cũng quá không giảng lý đi?"
"Cũng vì phục dụng đan dược của hiệu thuốc nên chúng tôi mới xảy ra vấn đề, chẳng lẽ bây giờ đã không còn nơi nói rõ lí lẽ nữa hay sao?"
Có không ít người liên tục kêu to, trong lúc nhất thời quần tình kích động, khí thế dâng cao, giống như muốn đánh sập tiệm thuốc vậy.
Chỉ có tu sĩ Đạo cơ mới có thể mua và phục dụng đan dược của hiệu thuốc Thanh Nang, người bình thường không đủ tư cách.
"Im ngay!" Tôn Chính thanh cao giọng quát, một lực lượng vô hình lập tức bao phủ toàn trường, trấn trụ tất cả mọi người.
Bản thân Tôn Chính không làm được như vậy.
Nhưng nhờ vào trận pháp trên đảo thì được.