Người dịch: Whistle
"Đan dược và y thuật của Mạc đại sư đã rõ như ban ngày, hắn há sẽ dùng đan dược thấp kém để lừa gạt các ngươi?"
"Theo ta thấy thì các ngươi là đang gây chuyện!"
"Đại nhân!" Một người nổi đầy mủ trên mặt cắn răng gầm nhẹ:
"Chúng tôi cũng thừa nhận là thuật luyện đan thuật của Mạc đại sư rất cao minh, nhưng chẳng lẽ bộ dạng hiện giờ của chúng tôi là tự mình gây ra hay sao?"
"Từ khi Nguyên mỗ ăn đan dược của hiệu thuốc Thanh Nang thì tu vi chẳng những không tiến mà ngược lại còn thụt lùi, hiện nay thì còn bị đan độc. . ."
"Đại nhân bao che cho hiệu thuốc Thanh Nang như vậy, chẳng nhẽ không sợ gây nên chúng nộ sao?"
"Không sai!"
"Đúng rồi!"
"Nếu như hôm nay không có một lời giải thích hợp lý thì đừng trách Âu Dương gia ta không khách khí!"
"Chư vị!" Mạc Cầu nhíu mày, giơ tay lên nói:
"Chư vị đừng nên gấp gáp, hiện giờ vẫn còn chưa rõ nguyên nhân tại sao trên người của các vị lại xảy ra chuyện dị thường này."
"Nếu như thật sự là do đan dược của hiệu thuốc gây ra, Mạc mỗ chắc chắn sẽ trách nhiệm, tuyệt không hai lời."
Sau đó hắn liền ra hiệu với hai người đang run rẩy trong hiệu thuốc:
"Phái Văn, lấy một bình đan dược ra đây."
"Vâng."
"Các vị đừng vội." Tôn Chính cũng hiểu được lúc này không thể cưỡng ép áp chế, nên liền hòa hoãn nói:
"Ta tin sở dĩ các vị đều chọn mua đan dược ở hiệu thuốc Thanh Nang cũng vì Mạc đại sư đan thuật cao minh."
"Mạc đại sư cũng không thể vô duyên vô cớ hạ độc các ngươi, đây không phải là đang làm hỏng thanh danh của mình sao?"
Đám người hai mặt nhìn nhau, sắc mặt khác nhau, nghĩ nghĩ cũng không tiếp tục ồn ào nữa.
Mạc Cầu nhận lấy một bình đan dược, đưa tay mở ra, trong mũi nhẹ nhàng khẽ ngửi, lông mày lập tức nhăn lại.
Hắn liếc nhìn xung quanh, sắc mặt càng âm trầm hơn.
Trong số người tới lần này có không ít kẻ có thân hình khác thường.
Mặt mủ đau nhức, tóc bị tróc ra, khí tức bất ổn, thậm chí là còn có người đang thoi thóp.
Có thể nói là gần như không có một người nào bình thường cả, cũng khó trách bọn hắn sẽ tức giận như vậy .
"Mạc huynh." Tôn Chính tiến lên một bước, thấp giọng hỏi:
"Chuyện gì xảy ra?"
"Đan dược không có vấn đề gì chứ?"
"Không." Ánh mắt Mạc Cầu âm trầm, nhẹ nhàng lắc đầu:
"Đúng là đan dược vấn đề."
"Cái gì!"
"Họ Mạc, chính ngươi cũng thừa nhận rồi!"
"Rốt cuộc ngươi có mục đích gì?"
"Chư vị." Mạc Cầu nhấc tay lên, cao giọng nói:
"Đan dược đã xảy ra vấn đề, nhưng lại không phải do Mạc mỗ gây ra, ta có thể cam đoan, lúc đan dược ra lò tuyệt đối không có vấn đề!"
"Mạc huynh, lời này của huynh là có ý gì?" Sắc mặt Tôn Chính thay đổi:
"Chẳng lẽ có người đã động tay động chân trong đan dược sao?"
"Chắc vậy." Mạc Cầu gật đầu, lập tức nở một nụ khinh thường:
"Chẳng qua thủ đoạn của tên này vô cùng kém cỏi, thủ pháp thì càng là không chịu nổi, chắc là loại tiểu nhân vật bất nhập lưu làm ra."
Lời này vừa ra, hai mắt của hắn đột nhiên co rụt lại, lách mình xuất hiện trước người Phái Văn.
Lúc này.
Vẻ tức giận trong mắt Phái Văn vẫn còn chưa tán đi.
"Ta nói thủ pháp của người này kém không chịu nổi thì ngươi buồn bực cái gì?" Mạc Cầu quan sát kỹ 'Phái Văn' ở trước mặt, chậm rãi nói.
"Tiền bối!"
'Phái Văn' còn chưa mở lời thì Thải Văn ở bên cạnh đã lộ ra vẻ mặt kinh hoảng, vội vàng nói:
"Không liên quan đến muội muội của vãn bối, những ngày này, vãn bối và muội muội cũng chưa tách ra."
"Muội muội?" Mạc Cầu lắc đầu:
"Ngươi có chắc rằng người này vẫn còn là muội muội của ngươi chứ?"
"Tiền. . . Tiền bối, lời này của ngài là có ý gì?" Thải Văn nghe vậy liền sững sờ, vẻ mặt mờ mịt.
Nàng lập tức nghiêng đầu nhìn về phía Phái Văn, trong mắt bỗng nhiên lóe lên, dường như đã đoán được chuyện gì đó.
"Đoạt xá?" Tôn Chính chắp tay dậm chân bước đến, nói:
"Ý của Mạc huynh là nàng ta đã bị người khác chiếm mất nhục thân, âm thầm hạ độc ở bên trong đan dược?"
"Không sai." Mạc Cầu gật đầu:
"Người có thể dụng vào đan dược ở trong hiệu thuốc cũng không có mấy người, mà nàng chính là một trong số đó."
"Đúng không, Phái Văn."
"Không!"
"Hiện giờ hẵn phải gọi ngươi là Ngũ Độc thượng nhân mới đúng!"
"Hoa. . ."
Lời này vừa ra, đám người ở chung quanh đều sắc mặt đại biến, đồng thời lùi lại.
Trước đây có lẽ danh hào của Ngũ Độc thượng nhân còn chưa hiện, nhưng bây giờ đã sớm truyền khắp toàn đảo.
Nghe nói.
Ngay cả Đảo chủ đều từng bị người này hạ độc, nguyên nhân trận đại biến hiếm có trên Đằng Tiên đảo năm ngoái cũng là vì kẻ này.
Trong lúc nhất thời, mọi người đều không khỏi hoàng hoàng.
Nếu như mình cũng trúng phải độc của Ngũ Độc thượng nhân, vậy. . .
Những giọt mồ hôi lạnh từ trên mặt trượt xuống.
"Là ta thì lại như thế nào?" 'Phái Văn' ngẩng đầu, gương mặt xinh đẹp lộ ra vẻ dữ tợn, lạnh lùng nói:
"Họ Mạc, không phải là ngươi muốn kích ta đi ra sao, hiện giờ ta đã lộ diện rồi, ngươi lại có thể làm gì?"
'Nàng' vung tay lên, nói:
"Những người ở đây đều đã trúng độc, hơn nữa mỗi người còn trúng một loại kỳ độc khác nhau."
"Để ta xem thử ngươi sẽ giải độc như thế nào?"
"Thủ pháp không chịu nổi?"
"Ta nhổ vào!"
'Nàng' biết, lấy thực lực hiện giờ của mình là không thể nào trốn thoát, cho nên liền không trốn, chỉ dùng hai mắt sáng ngời nhìn thẳng vào Mạc Cầu, vẻ tức giận trong ánh mắt như có thực chất.
"Ngươi cho rằng mình rất đáng gờm sao." Mạc Cầu lạnh lùng nói:
"Ngay cả cái thứ Tỏa Tâm độc kia của ngươi mà Mạc mỗ cũng có thể giải, những loại độc khác thì tính là gì?"
"Ha ha. . ." 'Phái Văn' ngửa mặt lên trời cười to:
"Tỏa Tâm độc là tác phẩm đỉnh cao của đời ta, nhưng có ai có thể cam đoan là ngươi không phải trùng hợp nghiên cứu đạo này."
"Mà nay."
"Ta đã đem sở học suốt đời lưu lại trên toà đảo này, ta ngược lại muốn xem xem, các hạ có thể hay được không giải!"
Dứt lời, thân thể 'nàng' chấn động, trong miệng phát những tiếng thét quỷ dị, sóng âm truyền khắp tứ phương chỉ trong chớp mắt.
Tiếng kêu của nàng cực kỳ cổ quái, dường như không tới từ bụng, cổ họng, mà vừa há miệng liền phát ra sóng âm.
Cho dù là Mạc Cầu cũng không thể ngăn chặn kịp thời.
Âm xuất.
Thải Văn ở bên cạnh lập tức lộ ra vẻ khó chịu, thân thể lảo đảo ngã xuống đất, trên mặt sưng xanh sưng đỏ.
Trên đường cái.
Đám người vốn đang rộn rộn ràng ràng, có không ít người lén lút nhìn về phía bên này.
Lúc này lại nhao nhao gặp nạn, trong lúc nhất thời đã có không biết bao nhiêu người kêu khóc rồi ngã xuống đất.
Những này người không giống với tu sĩ đến hiệu thuốc để đòi công đạo, cho dù bọn hắn có tu vi thì cũng không cao.
Cho nên tính kháng độc của bọn hắn cũng sẽ càng kém.
Chỉ trong thời gian nháy mắt, gần một nửa người ở trên phố dài đã bị ngã xuống đất, những người còn lại không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng khi nhìn thấy cảnh này thì không khỏi lộ vẻ sợ hãi.
"Chuyện gì xảy ra?"
"Cha!"
"Phu nhân!"
"Tiểu thư. . ."
Rất nhiều tiếng kêu to hoảng hốt lo sợ từ bốn phương truyền đến, mà ở hiệu thuốc Thanh Nang thì lại yên tĩnh hơn nhiều.
Sắc mặt Tôn Chính trắng bệch, y đột nhiên tiến lên một bước, nắm lấy cổ áo của 'Phái Văn' rồi quát:
"Ngươi đã làm gì?"
"Ngươi không có mắt nhìn sao?" Trên mặt 'Phái Văn' tràn đầy khinh thường, căn bản không muốn để ý tới Tôn Chính, mà tiếp tục nhìn Mạc Cầu nói:
"Mạc đại sư, không biết loại thủ đoạn vụng về này của tại hạ có thể lọt vào mắt của các hạ hay không?"
Mạc Cầu nhíu mày, than nhẹ:
"Sao phải làm đến mức này. . ."
Thần niệm của hắn rất mạnh, cảm nhận được xa hơn, mà những người ở trong phạm vi cảm nhận của khác đều xảy ra dị thường.
Trong một năm qua, Đằng Tiên đảo vẫn luôn tìm kiếm tàn hồn đào tẩu của Ngũ Độc thượng nhân.
Không ngờ là lão ta vẫn còn đang giấu ở trên đảo, hơn nữa còn hạ độc khắp nơi trên đảo.
"Làm sao đến mức này?" 'Phái Văn' cắn chặt răng, khuôn mặt vặn vẹo:
"Sở học suốt đời của ta đều là độc đạo."
"Thành tựu suốt đời chẳng quá Tỏa Tâm độc, ta tự hỏi cho dù là Tông sư Kim Đan cũng không thể giải được."
"Vậy mà lại bị ngươi. . ."
"Ta há có thể cam tâm!"
'Nàng' cắn răng gào thét, thân thể run rẩy:
"Hiện giờ ta chỉ còn sót lại một sợi tàn hồn này, không còn sống được lâu nữa, nếu như không báo thù rửa hận, ta há lại cam tâm?"
"Thật sao?" Ánh mắt của Mạc Cầu dần dần trở nên băng lãnh:
"Cho dù là vậy thì ngươi cũng không nhìn thấy."
Nói xong liền vung tay lên đánh ra một lực lượng huyền diệu, 'Phái Văn' lập tức bị hôn mê.
Tôn Chính tiến lên một bước, ánh mắt hoảng loạn:
"Mạc đại sư, làm sao bây giờ?"
"Tìm đảo chủ!" Sắc mặt Mạc Cầu âm trầm:
"Ta cần một vài thứ, nếu như có thể tìm đủ thì có thể giải quyết được tình hình trên đảo."
"Tốt!" Tôn Chính gật đầu, trực tiếp thay Cơ Trường Không đáp ứng:
"Muốn cái gì, ngươi cứ mở miệng."
. . .
Trong động phủ.
Minh đăng nến đỏ, người rơm lá bùa, cờ trắng không gió mà bay, âm khí lan tràn.
Chính giữa có một tòa tế đàn cao chín tầng.
Cơ Băng Yến đứng ở dưới tế đàn, thỉnh thoảng trong tay nàng đánh ra những luồng Linh quang, trong mắt lại tràn đầy nghi hoặc.
"Sư phụ, đây là cái gì?"
Dù có nhìn thế nào thì cũng thấy cảnh tượng này không phải là chính đạo, làm cho người xuất thân danh môn như nàng cảm thấy hơi khó chịu.
"Pháp đàn tế thiên, Đoạt Tâm Đinh Đầu Chú!"
Mạc Cầu cầm một cây đinh sắt đen thui trong tay, sắc mặt đạm mạc, nói:
"Pháp đàn dùng để câu thông khí cơ, chú thuật cũng là một loại Pháp thuật chuyện nhằm vào Âm hồn, thứ này có liên quan đến âm quỷ chi đạo, con biết không nhiều cũng rất bình thường."
"Muốn thi triển với nàng ta sao?" Cơ Băng Yến nhìn về phía 'Phái Văn' đã hôn mê đang ngồi xếp bằng ở giữa tế đàn, khó hiểu nói:
"Nàng chẳng qua chỉ có tu vi Luyện khí, cho dù có bị Ngũ Độc thượng nhân đoạt xá thì chắc là cũng không cần phiền phức như vậy chứ?"