Người dịch: Whistle
Trụ sở của Phái Thương Vũ nằm ở vị trí gần ngoài rìa của Bắc Xuyên đảo vực.
Đây là vị trí mà Vương Kiều Tịch lựa chọn.
Từ nơi này lại đi ra thêm một chút thì sẽ gặp được nhiều phàm nhân, trọc khí nồng đậm, Linh khí mỏng manh, còn thường xuyên nhận bị thú triều quấy nhiễu, không thích hợp tu hành.
Đi vào bên trong thì lại có các thế lực lớn hỗn tạp.
Lấy thực lực của Vương Kiều Tịch thì cũng có thể dời vào bên trong một chút, nhưng nàng không biết mình có thể Kết Đan được hay không, không được thì thọ nguyên của nàng cũng không nhiều nữa.
Sau khi nàng đi, dựa vào đám người Tiết Lục Y thì sẽ không cầm cự nổi.
Cho nên chỉ đành dời ra bên ngoài, tránh được phân tranh, hơn nữa còn có thể chiếm được nhiều đảo một chút, chỉ cần dụng tâm duy trì tông môn liền không là vấn đề.
Cách chủ đảo của Phái Thương Vũ hơn mười dặm có một ngọn núi thấp bé.
Trên núi tràn đầy bụi đất màu nâu xám, bị gió thổi qua liền lập tức hóa thành một mảnh mây xám bao trùm vài dặm thuỷ vực.
"Mạc huynh." Tiết Lục Y thấy Mạc Cầu nhíu mày liền vội vàng nói:
"Huynh đừng xem đỉnh núi này không đáng chú ý mà coi thường, thật ra bên trong có ẩn tàng càn khôn, dưới đáy nước có hỏa mạch, rất phù hợp với yêu cầu của Mạc huynh."
"Ừm." Mạc Cầu gật đầu:
"Quả thật không tệ, chỉ là có chút phiền phức nhỏ, bất quá. . ."
"Không thành vấn đề!"
Xem ra Tiết Lục Y cũng không biết là trên đỉnh núi có một tổ dị thú, Đạo cơ bình thường tới đây sợ là tự tìm đường chết.
Đương nhiên, đối với Mạc Cầu mà nói thì chỉ là có chút phiền phức mà thôi.
"Mạc huynh hài lòng là được." Tiết Lục Y nhẹ nhàng thở ra:
"Đúng rồi, Mạc huynh định đặt tên cho động phủ của mình là gì? Sau này khi đệ tử tông môn đến đây thì cũng có cái để gọi?"
"Xích Hỏa phong!"
"Xích Hỏa phong?"
"Đúng." Mạc Cầu gật đầu.
Cái tên này cũng là trụ sở Xích Hỏa nhất mạch của Phái Thương Vũ, chẳng qua hiện giờ Phái Thương Vũ chỉ có Vương Kiều Tịch nhất mạch.
"Dường như ta đã từng nghe qua cái tên này ở nơi nào rồi." Tiết Lục Y nhíu nhíu mày, lập tức bỏ qua không đề cập tới nữa:
"Mạc huynh định kiến thiết động phủ của mình như thế nào? Để ta sai người tới hỗ trợ."
"Không cần."
Mạc Cầu khoát tay, vung tay áo ném ra một vật.
Đây là một thứ nhìn giống như tổ ong.
"Ông. . ."
Bên trong tổ ong, quần ong từ bên trong vù vù bay ra, giống như một đoàn mây đen, lao tới hòn đảo hoang màu nâu đen bên dưới.
Những con ong này nhỏ như sâu bọ, nhưng lại được làm bằng kim thiết, bọn chúng bổ nhào tới phía trước, núi đá cứng rắn lập tức hóa thành bụi rơi rì rào.
Chỉ mới qua một lát, một lối đi vào trong lòng núi đã được đả thông.
"Đây là. . ." Đôi mắt đẹp của Tiết Lục Y lấp lóe:
"Yển sư tạo vật?"
Yển tông và Chân Tiên đạo là hai tông liền nhau, nàng là tu sĩ Chân Tiên đạo, đương nhiên là hết sức quen thuộc với Yển tông tạo vật.
"Không sai." Mạc Cầu gật đầu:
"Trước đây Mạc mỗ từng lấy được một quyển sách cổ Yển sư, trong lúc nhàn hạ liền luyện được ổ tinh thiết kỳ ong này, dùng để làm một chút tạp sự."
Doanh Dao chính là Chân truyền Yển tông, là một người có thể tạo ra mười hai thần khu, truyền thừa Yển tông mà ả ta để lại đương nhiên sẽ không kém.
"Mạc huynh khách khí." Tiết Lục Y lộ vẻ trầm tư:
"Loại Linh trùng này, cho dù là ta thì sợ rằng cũng. . ."
Nàng lắc đầu, không nói thêm nữa, nhưng trong lòng đang dâng lên rất nhiều suy nghĩ.
Luyện đan!
Yển sư tạo vật!
Lại có tu vi Đạo cơ trung kỳ!
Nếu như đối phương giọng khách át giọng chủ. . .
Truyền âm trước đó không lâu của Hạng Phủ Minh lập tức hiện lên trong đầu nàng.
"Tiết cô nương." Mạc Cầu hợp thời mở miệng:
"Sau này tuyệt đại đa số thời gian Mạc mỗ đều sẽ dùng để tĩnh tu, nếu như không có việc gì thì sẽ không gặp người, thảo dược thì cứ đưa đến phụ cận là được."
"Qua một khoảng thời gian liền sai người tới lấy đan dược."
"Được, được." Tiết Lục Y nghe vậy liền hoàn hồn, liên tục gật đầu, thấy Mạc Cầu ra vẻ tùy ý, trong lòng âm thầm nhẹ nhàng thở ra.
Xem ra vị này không phải là loại người đó.
Vả lại.
Còn có sư tỷ ở đây, đủ để kiềm chế người này!
. . .
Thời gian sau đó Mạc Cầu liền định cự ở Xích Hỏa phong.
Mỗi ngày ngoại việc tu hành và luyện đan thì chính là chạy tới Bắc Xuyên Tiên Đảo tìm Linh dược, Linh tài.
Lấy những đan dược luyện chế ra bán đổi lấy Linh thạch, sau đó lại dùng Linh thạch mua sắm Linh tài, rồi lại luyện ra đan dược mà mình có thể sử dụng.
Có thời gian rảnh liền sẽ luyện một số đan dược cho Phái Thương Vũ.
Giống như một vị khổ tu sĩ.
Ngày qua ngày.
Năm qua năm.
Mấy năm sau.
Cuối cùng thì cảnh giới của hắn đã triệt để vững chắc.
Cùng lúc đó, Mạc Cầu cũng đã thôi diễn ra một chút đầu mối về công pháp sau Kim Đan.
Mặc dù Linh Cữu Bát Cảnh Công là Kim Đan truyền thừa, nhưng lại không tính là ưu tú, hắn nhờ vào tinh thần thức hải từ từ hoàn thiện.
Nếu như có thể lấy được Nguyên Anh truyền thừa thì còn có thể gia trì lên đó.
Nhưng mà. . .
Nguyên Anh truyền thừa hiếm thấy cỡ nào?
Cho dù Mạc Cầu đã trải qua vô số tiên duyên, nhưng trên người cũng chỉ có Diêm La Tâm Kinh mới được xem là truyền thừa đỉnh tiêm.
"Kim Đan cảnh có liên quan đến hồn phách, nạp hồn phách vì Nguyên linh, hiển hóa Nguyên thần, phá đan mà xuất, tức thành Nguyên Anh cảnh."
"Mình có Thập Đại Hạn, ba vạn pháp môn trong Động thiên, đan phương của hai đạo y độc, nhờ tinh thần thức hải thôi diễn, chưa hẳn không thể làm cho Linh Cữu Bát Cảnh Công nâng cao một bước, tạo ra một pháp môn chứng đạo chỉ thuộc về bản thân mình."
"Linh Cữu. . ."
"Quan tài là thuộc âm."
"Hả?"
Trong lúc ân vào trong hư không phi độn, Mạc Cầu đột nhiên dừng lại, nghiêng đầu nhìn xuống một hòn đảo hoang bên dưới.
Trên hòn đảo này có một cỗ khí tức quen thuộc.
Nghĩ nghĩ, thân hình lập tức biến mất trên không trung.
. . .
"Lữ Tử Đồng, ngươi hãy suy nghĩ một chút đi." Trên đầm nước, một người áo đen chắp hai tay sau lưng, chân đạp dòng nước, ung dung mở miệng:
"Lấy thiên phú của ngươi, tiếp tục ở lại Phái Thương Vũ thì tiền đồ cũng sẽ có hạn."
"Trước không nói công pháp mà ngươi tu hành vốn không phải là của Phái Thương Vũ, mà là đến từ Chân Tiên đạo, cho dù có tới Luyện khí viên mãn, có thể Trúc Cơ hay không thì còn là hai chuyện."
"Theo ta được biết, hình như ngươi còn chưa có Trúc Cơ đan?"
Người áo đen cười nhạt một tiếng, lật tay lại, một bình đan dược xuất hiện:
"Thứ mà Phái Thương Vũ không cho được, bọn ta lại có thể cho."
Gió nhẹ thổi qua, lá cây rơi xuống, mặt nước lăn tăn.
Cũng làm cho trong lòng của Lữ Tử Đồng nổi lên gợn sóng.
Y mặc một bộ áo trắng, mái tóc dài được chải chuốt gọn gàng xõa ở sau lưng, một cơn chấn động vô hình từ trên người y hiện lên.
Mặc dù mặt không biểu tình, nhưng cũng đã hiện ra vẻ động dung.
"Ngươi là ai?"
Lữ Tử Đồng chậm rãi nói, từ từ dời mắt khỏi lòng bàn tay của đối phương.
Trúc Cơ đan!
Nếu như không phải vì tu vi không đủ, sợ là y đã lao lên trắng trợn cướp đoạt rồi.
"Người có thể giúp được ngươi." Người áo đen cười nhạt một tiếng, thu hồi bình đan dược:
"Lữ Tử Đồng, lấy thiên phú tu hành của ngươi, cho dù là ở trong môn phái nào, ngoài những kẻ có Tiên Thiên Đạo Thể thì không có người nào có thể che đậy."
"Cần gì phải bị vây trong Phái Thương Vũ này chứ?"
"Gia sư đối với ta ân trọng như núi." Sắc mặt Lữ Tử Đồng trầm xuống, nói:
"Để cho ta phản bội ngài, tuyệt đối không thể!"
"Cái gì mà phản bội?" Người áo đen lắc đầu, nói:
"Sư phụ đối với ngươi có thụ nghiệp chi ân, chuyện này không thể phủ nhận, nhưng hiện giờ sư phụ ngươi cũng đã trở thành chướng ngại cản trở đạo đồ của ngươi."
"Cổ nhân từng nói, đoạn người đạo đồ không khác gì giết người phụ mẫu!"
"Hừ!" Lữ Tử Đồng hừ nhẹ:
"Các hạ đường đường là một vị tiền bối Đạo cơ, chẳng nhẽ chỉ biết châm ngòi ly gián thôi sao?"
"Cũng không phải!" Người áo đen lắc đầu:
"Ta chỉ đang mời ngươi gia nhập với bọn ta, mà không phải kêu ngươi trở mặt thành thù với ân sư, nếu như sư phụ ngươi thực sự muốn tốt cho ngươi thì cũng không nên ngăn cản mới phải."
"Dù sao. . ."
"Phái Thương Vũ hiện giờ vẫn còn không có Trúc Cơ đan?"
Lữ Tử Đồng trầm mặc, ánh mắt dần dần trở nên u lãnh.
Bắt đầu từ năm ngoái thì y đã có tư cách xung kích Đạo cơ cảnh, nhưng Tiết Lục Y lại dùng lý do căn cơ không vững để y tiếp tục rèn luyện Pháp lực.
Có lẽ đây là sự thực.
Nhưng Lữ Tử Đồng cũng biết rõ, cho dù hắn có tích lũy đầy đủ thì tông môn cũng khó có thể cung cấp được Trúc Cơ đan.
Nghe nói vị Mạc trưởng lão kia có thể luyện chế Trúc Cơ đan, nhưng. . .
Không có dược liệu!
Mấy loại chủ dược để luyện chế Trúc Cơ đan đều bị Cửu Giang minh và tứ đại thế gia chưởng khống hết rồi, số lượng bán ra hàng năm đã ít càng thêm ít.
Phái Thương Vũ chỉ vừa lập phái ở trên Bắc Xuyên đảo vực hơn mười năm mà thôi, còn chưa đủ tư cách để tham dự vào việc chia cắt.
Thấy sắc mặt của Lữ Tử Đồng biến đổi, người áo đen biết rằng đối phương đã tâm động, bèn mở miệng nói tiếp:
"Vào tông ta, ngươi vẫn là ngươi như trước đây, ngày khác nếu ngươi chứng được Đạo cơ, mặc dù không thể trở lại Phái Thương Vũ, nhưng lại có thể ra tay giúp đỡ."
"Đối với Phái Thương Vũ mà nói thì đây cũng là một chuyện tốt!"
"Thật sao?" Lữ Tử Đồng cũng không phải là người dễ bị lừa gạt bởi mấy câu nói này, trên mặt lộ ra một nụ cười khinh thường:
"Cho dù Lữ mỗ thật sự vì Trúc Cơ đan mà từ bỏ tông môn, thì tại sao ta lại phải lựa chọn các hạ, các hạ giấu đầu lộ đuôi, ngay cả lai lịch cũng không thể tiết lộ, sợ là không phải hạng người lương thiện."
"Huống hồ!"
Lữ Tử Đồng chắp tay về phía xa, nói:
"Chưởng môn tông ta chính là tu sĩ Đạo cơ viên mãn, hiện nay đang tìm kiếm phương pháp kết đan, ngày khác nếu thành Kim Đan, Phái Thương Vũ liền sẽ bay lên, Lữ mỗ sao có thể lo lắng đạo đồ không thuận?"