Người dịch: Whistle
"Kim Đan?" Người áo đen nói bằng giọng điệu khinh thường:
"Tiểu bối, ngươi cho rằng Kim Đan dễ kết như vậy sao? Trong Bắc giang rộng lớn này có vô số tu sĩ, nhưng không biết phải mất bao nhiêu năm mới xuất hiện một vị Kim Đan."
"Ngay cả Tiên Thiên Đạo Thể cũng chưa chắc có thể kết được Kim Đan, huống chi là những người tu hành bình thường như các ngươi?"
"Chưởng môn của ngươi đã sắp hết thọ nguyên rồi, nếu không thể kết thành Kim Đan thì có thể bảo vệ Phái Thương Vũ được mấy năm nữa? Vả lại, cho dù nàng thật sự có thể Kết Đan, sợ rằng khi đó ngươi cũng đã vô vọng Đạo cơ."
"Về phần bọn ta. . ."
Người áo đen cười lạnh, vung tay lên, một tấm lệnh bài màu đỏ sậm rơi vào trong tay Lữ Tử Đồng:
"Ngươi có thể giữ lấy thứ này, hỏi thăm một chút xem chữ trên đó đại biểu cho cái gì, đợi khi nghĩ thông suốt thì lại đến tìm ta."
"Nhớ kỹ!"
"Bọn ta coi trọng ngươi là phúc khí của ngươi, không phải ai cũng đều có cơ hội này, vả lại nếu như không thể thành tựu Đạo cơ. . ."
"Thì cũng chỉ là một tên phế vật!"
Dứt lời, hắc phong nổi lên, cuốn theo người áo đen bay vào không trung, trong chớp mắt đã biến mất không thấy đâu nữa.
Chỉ còn lưu lại một mình Lữ Tử Đồng đang ngơ ngác ở đó.
Y chậm rãi cúi đầu nhìn tấm lệnh bài trong lòng bàn tay.
"Huyết Hà."
. . .
Thánh tông có bốn mạch, Hắc Thủy, Huyết Hà, Bắc Minh, Huyền U.
Trong đó, hung danh của Huyết Hà nhất mạch là được lan truyền xa nhất.
Không ngờ là ở Bắc giang cũng có người của Thánh tông.
Chẳng qua chuyện này cũng rất bình thường, Cửu Giang minh đã không còn như năm đó nữa, thế lực đan xen khắp nơi, lục đục lẫn nhau, không ai phục ai, khó mà thống ngự.
Bắc giang đương nhiên cũng không ngoại lệ.
Mạc Cầu không hiện thân, cũng chưa từng xuất thủ ngăn cản người kia.
Không cần thiết.
Hắn không có khả năng luôn luôn che chở cho Phái Thương Vũ, vả lại cũng chẳng phải chuyện đại sự quan hệ đến sự tồn vong của tông môn, chỉ là một tên hậu bối mà thôi, còn chưa đủ tư cách để hắn quan tâm.
Độn quang như một luồng hắc tuyến lướt qua hư không rồi dừng lại trước một đám mây đen kịt một màu.
Mạc Cầu bị khói đen bao phủ toàn thân, hơi khói tản ra ở sau lưng giống như một chiếc áo choàng, cặp mắt màu đỏ như ẩn như hiện tạo ra cho người ta một cảm giác âm u.
Mặt thật đã được ẩn vào trong làn khói đen.
"Ông. . ."
Đám mây đen run rẩy, lộ ra một cái thông đạo.
Cuối thông đạo một cái thềm đá, trên thềm đá bị mây khói bao phủ, giống như có dãy núi đang ẩn mình trong đám mây đen này, có những tiếng động lộn xộn truyền đến.
Mạc Cầu lách mình đi vào bên trong.
Không bao lâu sau, hắn đã bước vào trong cung điện phồn hoa trong mây.
Trong điện cũng không có nhiều người, đa phần đều che lấp tu vi, ẩn giấu mặt thật, bất quá, phàm là những người hiển lộ khí tức thi đều không kẻ yếu, kém nhất cũng là tu sĩ Đạo cơ.
Thậm chí. . .
Tông sư Kim Đan!
"Mạc đại tiên sinh!"
Mạc Cầu vừa mới bước vào, một giọng nói quen thuộc từ xa xa vang lên, làm cho bước chân của hắn trì trệ.
"Chu huynh." Mạc Cầu quay đầu chắp tay với người tới.
Ngoài Cửu Giang minh cao cao tại thượng ra thì trong Bắc Xuyên Tiên Đảo lấy tứ đại thế gia là nhất, Chu gia chính là một trong tứ đại thế gia, Chu Huyền Cảm chính là tam gia của Chu gia.
Đồng thời cũng là một vị tu sĩ Kim Đan.
Trong mấy năm này, hai người đã từng giao dịch qua mấy lần, cũng có thể coi là người quen.
"Mạc đại tiên sinh, lại tới thu thập Linh dược sao?" Chu Huyền Cảm cười ha ha, cất bước tiến lên:
"Vừa vặn, chỗ ta vừa mới thu được một số Linh dược thượng giai, Mạc đại tiên sinh xem thử xem có loại nào thích hợp không, mặt khác tại hạ cũng có một chuyện cần thương lượng với tiên sinh, không bằng chúng ta tìm một chỗ nói chuyện đi?"
"Nha!" Mạc Cầu nghĩ nghĩ, bèn đưa tay ra hiệu:
"Mời."
"Mời." Chu Huyền Cảm đi trước dẫn đường, bước vào trong một tĩnh thất chuyên dùng để giao dịch nằm cách đó không xa, sau khi vào trong, y bèn vung tay lên, Linh quang phủ xuống, tiếng động ở bên ngoài cũng biến mất không thấy gì nữa.
"Trong hai năm này, có không ít tu sĩ tới thuỷ vực săn giết Yêu thú, đồ tốt cũng nhiều."
Y kéo một cái ghế dựa mềm lại, ngồi xuống, sau đó đưa cho Mạc Cầu một miếng ngọc giản:
"Danh sách đều nằm trong này, Mạc đại tiên xem thử có thứ mà mình cần hay không, có thì nói với ta, để ta sai người đưa tới."
"Được."
Mạc Cầu gật đầu, nhận lấy ngọc giản, Thần niệm quét qua, đôi mắt lập tức sáng lên, nhưng lại mang theo vẻ tiếc nuối:
"Đồ tốt đúng là không ít, nhưng tiếc là trong túi Mạc mỗ rỗng tuếch, đại bộ phận cũng chỉ có thể nhìn xem cho đỡ ghiền, đã làm phiền Chu huynh rồi."
"Ha ha. . ." Chu Huyền Cảm cười sang sảng:
"Lấy thuật luyện đan của Mạc đại tiên sinh, muốn Linh thạch còn không phải là chuyện dễ như trở bàn tay sao?"
"Ừm." Mạc Cầu từ chối cho ý kiến, nghĩ nghĩ rồi hỏi:
"Chu huynh, trên tay huynh có Trúc Cơ đan không?"
"Trúc Cơ đan?" Chu Huyền Cảm sững sờ, trầm ngâm một lát rồi chậm rãi gật đầu:
"Mạc đại tiên sinh có hậu nhân đang cần đan dược này sao? Mặc dù ta cũng không có nhiều, nhưng san ra hai viên cũng không thành vấn đề."
Nói xong, Chu Huyền Cảm liền nhẹ nhàng vỗ tay một cái, truyền ra một đạo tin tức:
"Ta lập tức sai người đưa tới."
Trúc Cơ đan đối với bọn hắn đã vô dụng.
Nhưng đan dược này lại là vật không thể thiếu trên con đường tu hành, các thế lực lớn vì giữ gìn địa vị của bản thân nên đã chiếm đoạt hết những con đường lấy được chủ dược.
Số lượng bán ra hàng năm cũng chỉ vì xoa dịu cơn giận của công chúng.
Chu Huyền Cảm tiện tay liền có thể lấy ra hai viên, đây là bán cho Mạc Cầu một phần ân tình.
"Làm phiền." Mạc Cầu chắp tay:
"Giá tiền. . ."
"Khách khí." Chu Huyền Cảm khoát tay, cắt ngang lời hắn, nói tiếp:
"Đúng lúc là có người nhờ vả quan hệ muốn gặp tiên sinh, coi như ta bán một cái nhân tình."
"Muốn gặp ta?" Mạc Cầu sững sờ:
"Ai?"
Đây là nơi mà một chút tu sĩ cấp cao của Cửu Giang minh tụ hội, danh hào 'Mạc đại tiên sinh' của hắn cũng có rất ít người biết.
Sẽ là ai muốn gặp mình chứ?
Chu Huyền Cảm cũng không trực tiếp trả lời, mà hỏi lại: "Trong mấy năm này, hình như Mạc huynh vẫn luôn đang tìm kiếm pháp môn hệ Hỏa của Kim Đan cảnh phải không?"
"Không sai." Mạc Cầu gật đầu:
"Chu huynh có manh mối sao?"
"Không cần độc bản, bản sao cũng được, Mạc mỗ chỉ cầu xem qua, không cầu tư tàng."
"Ha ha. . ." Chu Huyền Cảm cười lắc đầu:
"Một khi phẩm giai của công pháp tiến vào Kim Đan thì chính là vật hiếm thấy, có thể dùng làm căn cơ của một tông môn, cho dù là có thì cũng không có người nào định bán."
"Nha!"
"Nhưng ta lại có một biện pháp."
"Biện pháp gì?" Hai mắt Mạc Cầu sáng lên.
Từ sau khi tiến giai Kim Đan, hắn thường xuyên cảm thấy Pháp thuật mà mình tu luyện đã không còn theo kịp ti vi cảnh giới nữa, Thập Phương Sát Đạo tuy mạnh, nhưng cũng chỉ có thể phát huy tác dụng khi cận chiến.
Phần Thiên Đại Chú cũng đã dần dần không theo kịp tu vi của hắn.
Cho nên Mạc Cầu đang cần gấp pháp môn cao giai.
"Trong Cửu Giang minh có một hội giao dịch nội bộ." Chu Huyền Cảm nói:
"Trong hội giao dịch có thể lấy vật đổi vật, nếu như Mạc huynh nguyện ý dùng công pháp của bản thân làm vật trao đổi thì cũng có thể đổi được pháp môn cùng giai."
". . ."
Sắc mặt Mạc Cầu cứng đờ.
Mặc dù hắn cũng gặp được nhiều kỳ ngộ bất phàm, nhưng pháp môn Kim Đan trên người cũng chỉ có Linh Cữu Bát Cảnh Công, Diêm La Tâm Kinh và Ngũ Nhạc Trấn Ngục Chân Thân.
Những môn này đều là căn cơ chứng đạo của hắn, không có khả năng cho người khác xem được.
Cho dù là có thể thì cũng không được.
Vào lúc lấy được Linh Cữu Bát Cảnh Công và Ngũ Nhạc Trấn Ngục Chân Thân thì hắn cũng đã đáp ứng Thái Ất tông là sẽ không truyền ra ngoài, hơn nữa còn đã lập lời thề.
Chắc là những người khác cũng là như thế.
Đối với chuyện này, Mạc Cầu chỉ đành than nhẹ:
"Quên đi!"
Hiện giờ hắn có thể thọ đến tám trăm tuổi, nếu phục dụng đan dược, sống ngàn năm cũng không thành vấn đề, còn rất nhiều thời gian, cho nên cũng không có cảm giác cấp bách giống như lúc mới tu hành.
Vả lại.
Có Thái Ất Luyện Ma Kiếm Quyết và Thiên Lôi Kiếm cũng đã đủ để ứng phó với đối thủ bình thường rồi.
"Chuyện mà ta muốn nói lại vừa vặn có liên quan tới việc này." Chu Huyền Cảm nghiêng đầu, giọng nói truyền ra bên ngoài:
"Vào đi!"
Dứt lời, hai người nghe tiếng bước vào bên trong.
Người đi vào là một già một trẻ, ông lão có mái tóc bạc phơ, mặt mũi tràn đầy nếp nhăn, khí tức suy bại, thiếu niên thì cũng chỉ mới mười bảy mười tám tuổi.
"Vãn bối Ngô Dụng, gặp qua hai vị Tông sư."
Ông lão run rẩy chắp tay, lại vươn tay sang giới thiệu vị thiếu niên ở bên cạnh:
"Đây là tiểu bối của Ngô gia - Tử Thông, mau mau chào hỏi hai vị tiền bối."
Thiếu niên lập tức quỳ xuống đất, mở miệng nói: "Ngô Tử Thông khấu kiến hai vị tiền bối!"
"Đứng lên đi." Chu Huyền Cảm phất tay, một cỗ kình lực vô hình lập tức nâng vị thiếu niên này lên:
"Mạc huynh, hai người này là truyền nhân của Huyền Hỏa giáo, vào mấy trăm năm trước, Huyền Hỏa giáo đã từng rất hưng thịnh, có Tông sư Kim Đan tọa trấn, nhưng hiện giờ thì đã suy bại."
"Bọn hắn chính là hậu nhân còn sót lại."
"Huyền Hỏa giáo." Mạc Cầu nhíu mày.
Dù hắn chưa từng nghe qua cái tên này, nhưng pháp môn truyền lại chắc chắn có liên quan đến hỏa.
"Không sai." Ngô Dụng run rẩy gật đầu, nói:
"Mạc tiền bối, cái tên của lão hủ được đặt rất đúng, chính là một người vô dụng, truyền thừa Huyền Hỏa ở trên người lão hủ như muốn diệt vong."
"Xin mời tiền bối xuất thủ tương trợ!"
Nói xong ông ta cũng quỳ xuống đất, giọng nói nghẹn ngào.