Người dịch: Whistle
"Trúc Cơ đan!" Đôi mắt đẹp của Tiết Lục Y sáng lên, vội vã tiếp nhận Đan dược, Thần niệm quét qua, trên mặt không khỏi lộ vẻ cuồng hỉ:
"Quả thật là Trúc Cơ đan!"
"Mạc trưởng lão, ngươi thực sự là. . ."
"Cám ơn!"
Sự kích động trong lòng cuối cùng hóa thành hai chữ thật đơn giản, nàng lập tức thu hồi đan dược, đang định cất bước ra ngoài điện.
"Tiết tiên tử." Mạc Cầu lại mở miệng nói:
"Có phải tiên tử muốn đưa đan dược cho Lữ Tử Đồng đúng không?"
"Đương . ." Tiết Lục Y vô thức gật đầu, nhưng chỉ nói được 1 chữ thì sắc mặt đã biến đổi, đột nhiên dừng lại.
Không ai có thể vô duyên vô cớ được tông môn trọng thưởng.
Nhất là loại Linh dược giống như Trúc Cơ đan!
Theo như quy củ của tông môn, ngoài việc tu vi của bản thân đã đủ ra thì còn cần phải lập đại công thì mới có được ban thưởng Linh đan, lúc này mới là hợp tình hợp lý.
Chỉ dựa vào sự yêu thích liền quyết định ban thưởng Linh đan cho người đó, việc này không có lợi cho tông môn phát triển.
Vả lại. . .
Lữ Tử Đồng đã như vậy rồi mà còn được ban thưởng Linh đan, vậy thì những người khác sẽ nghĩ như thế nào?
Nhưng không cho Lữ Tử Đồng Linh đan. . .
Thì lại nên làm như thế nào?
Trong lúc nhất thời, trong lòng Tiết Lục Y tràn đầy tạp niệm, sắc mặt biến hóa liên hồi, nhưng lại không biết phải làm thế nào mới phải.
Từ trước tới giờ, việc quản lý một tông môn đều không phải chuyện dễ.
Mạc Cầu chắp tay thi lễ:
"Ta còn có việc, xin cáo từ trước, ta tin cho dù Tiết tiên tử có quyết định như thế nào thì cũng đều có lý, Mạc mỗ sẽ không bình phán."
"Được."
Tiết Lục Y nói bằng giọng không lưu loát.
. . .
Độn quang bay ra khỏi hòn đảo, tầm mắt nhìn xuống, có thể thấy được một vài chiếc Linh chu đang bị tu sĩ khống chế chạy khắp tứ phương bằng tốc độ kinh người.
Những vật này đều là chiến thuyền mà Phái Thương Vũ thu mua, bên trên có Trận pháp, có thể kích phát pháp thuật Thủy Lôi.
Xem ra là muốn đi thanh lý tàn phỉ.
Phái Thương Vũ quản hạt mấy chục hòn đảo, có chút tài nguyên hiếm có, có thể chiếm được nhiều địa bàn như vậy thì đương nhiên không thể nào có chuyện người khác chủ động nhường lại được.
Chủ nhân trước của những hòn đảo này đều là thủy phỉ.
Thực lực của thủy phỉ không yếu, nhưng bọn chúng lại gặp phải Vương Kiều Tịch, nàng một mạch liều chết, giết tán thủy phỉ, chiếm được cương vực to lớn này.
Mà sau khi Vương Kiều Tịch rời đi, đám thủy phỉ còn sót lại liền dần dần ngoi đầu lên, mặc dù không có cao thủ gì, khó thành đại thế, nhưng cũng là một chuyện phiền phức.
Mỗi cách một đoạn thời gian thì Phái Thương Vũ sẽ phái người đi tiêu trừ, chuyện này cũng trở thành một trong những việc quan trọng của Phái Thương Vũ.
Mạc Cầu lắc đầu, khẽ vung tay áo dài, hóa một đạo hỏa tuyến độn thẳng về hướng Xích Hỏa phong.
Ở trước cửa động phủ có một gã hán tử thân hình cao lớn, hình thể hùng tráng đang ngồi xếp bằng yên lặng vận công, cũng không biết là người này đã đợi ở đây bao lâu rồi.
Nghe được tiếng vang, Tần Bá Sinh mở mắt ra, từ xa chắp tay:
"Mạc trưởng lão."
"Ừm." Mạc Cầu gật đầu, liếc nhìn đối phương, bước chân có chút dừng lại:
"Không sai, xem ra ngươi đã có quyết định."
"Trước đây vãn bối thân hãm động phủ của yêu nữ, mất đi nguyên dương, còn tổn hại căn cơ, mù quáng tu hành, vô vọng Đạo cơ cảnh." Tần Bá Sinh mở miệng:
"Bây giờ có hi vọng, đương nhiên không nguyện ý để mất."
"Chỉ là có chút hi vọng mà thôi." Mạc Cầu cất bước tiến lên, phất tay mở đại môn ra:
"Mặc dù phương pháp hiện giờ của ngươi có thể chữa trị căn cơ bị hao tổn, nhưng lại tốn thời gian rất lâu, có thể công đức viên mãn trước khi đại nạn ập đến hay không thì còn chưa biết."
"Vãn bối nguyện ý thử một lần." Vẻ mặt Tần Bá Sinh ngưng trọng:
"Bất luận như thế nào, đa tạ trưởng lão chỉ điểm."
Mạc Cầu thuận miệng hỏi: "Ai nói cho ngươi là ta có biện pháp?"
"Hạng tiền bối." Tần Bá Sinh cúi đầu:
"Tiền bối nói, ngài là cơ hội duy nhất của ta."
"Là y à." Mạc Cầu hiểu rõ:
"Vào đi."
"Vâng!"
Một lát sau.
Tần Bá Sinh nhận lấy Linh dược, tế ra Phi kiếm, bay về hướng trụ trở của Phái Thương Vũ.
Trong lúc bay đi, Tần Bá Sinh quay đầu mắt nhìn Xích Hỏa phong, trong mắt lóe lên một tia phức tạp.
Mỗi một vị tu sĩ Đạo cơ trong tông môn đều có thứ mà mình am hiểu, tính cách cũng khác biệt, nhưng vị Mạc trưởng lão này lại là người đặc thù nhất.
Người này rất ít lộ diện, tu vi lại là mạnh nhất.
Thậm chí có chút đệ tử mới tới còn không biết là trong tông môn có một vị Trưởng lão như vậy.
Đối với tạp sự trong tông môn thì vị trưởng lão này đều không quan tâm, nghe nói có lần thủy phỉ đã tấn công lên một hòn đảo, nhưng cũng không thấy hắn có hành động gì.
Tính cách cổ quái!
Bất quá. . .
Lại là người có bản lãnh lớn.
Nghĩ nghĩ, Tần Bá Sinh sờ lên Túi Trữ vật bên hông mình, đang muốn tiếp tục phi độn thì sắc mặt y bỗng nhiên trầm xuống, cúi đầu nhìn xuống mặt nước bên dưới.
Ở nơi đó.
Có mấy cái bóng đen đang lao về phía y với tốc độ kinh người.
"Hoa. . ."
Linh quang dâng lên.
. . .
Cực Nhạc đảo.
Tên như ý nghĩa, hòn đảo này được xây dựng để hưởng lạc.
Trên đảo có sòng bạc, kỹ quán, tửu lâu, hiệu ăn. . .
Tiền để đánh cược là Linh vật, Pháp khí, kỹ nữ đều là nữ quan nam tu có tu vi trên thân, thức ăn đồ uống trong tửu lâu đều là các loại Linh thú kỳ dị quý hiếm.
Có thể nói.
Ở trên đảo này, chỉ có chuyện mà ngươi nghĩ không ra, chứ không có chuyện ngươi không tìm thấy.
Nghe nói.
Có người từng triệu nữ tư Đạo cơ đến để tùy ý thưởng thức mấy ngày, lưu luyến đến quên về.
Trong một nhà tửu lâu.
Dương Tà ngồi cạnh cửa sổ, hở ngực lộ bụng, trong tay cầm một bầu rượu, vẻ mặt say hồng, đang nhìn những luồng linh quang ở phía xa chân trời.
Ông ta đã hơn hai trăm tuổi, trước kia lại còn bị thương, thân thể đã bị tổn hại, thọ nguyên không nhiều.
Nhưng ông ta vẫn cứ tiếp tục thích rượu ngon, yêu sắc đẹp, không quan tâm đến sức khỏe, chỉ tiếc cho những huynh đệ đã mất.
"Thập bát thủy khấu!"
"Chỉ còn lại một mình ta. . ."
"Kẽo kẹt!"
Của phòng bị người từ ngoài đẩy vào, hai người cất bước đi vào, một người trong đó cười ha ha nói:
"Lão sơn dương nhà ông, lần này thủ bút thật lớn, vậy mà lại mời bọn ta đến Cực Nhạc đảo, bất quá cái tông môn Phái Thương Vũ kia cũng không dễ đối phó."
"Đúng vậy!" Một người khác gật đầu, đi đến trước bàn ngồi xuống, không chút khách khí bưng một bầu rượu lên rồi rót vào trong miệng mình:
"Lộc cộc. . ."
"Nghe nói Chưởng môn của Phái Thương Vũ chính là một vị tu sĩ Đạo cơ hậu kỳ, là cao thủ có hi vọng đỉnh tiêm Kim Đan, giá tiền này của ông sợ là còn chưa đủ."
"Tin tức của các ngươi đều là cũ lắm rồi." Dương Tà bĩu môi, nói:
"Tin tức của ta là, ả Vương Kiều Tịch kia chưa thể thể lấy được Linh dược, lại còn đắc tội với một vị quý nhân nào đó, bây giờ tự thân còn khó đảm bảo."
"Lần này là cơ hội của chúng ta!"
"Mặc dù Phái Thương Vũ chỉ vừa lập phái không lâu, nhưng Vương Kiều Tịch cũng để lại không ít đồ tốt, không lẽ hai vị không động tâm sao?"
Nói xong liền ném ra một miếng ngọc giản:
"Ngoài ta ra, vẫn còn có thù lao mà người khác đưa ra."
Hai người tiếp nhận ngọc giản, đối mắt nhìn nhau, chân mày liền chau lại.
"Bành!"
Trọng Minh Hỏa Mãng vung vẩy cơ thể, khiến cho quần áo đều bị rách tơi tả, ném Tần Bá Sinh đang hôn mê bất tỉnh xuống đất, liếm môi một cái, nói:
"Chủ thượng, may mắn không làm nhục mệnh, tên này Phái Thương Vũ vẫn chưa chết."
"Vẫn là chậm một chút." Mạc Cầu lắc đầu:
"Ai ra tay?"
Lấy thực lực của Trọng Minh Hỏa Mãng, nếu như thực sự dụng tâm thì sẽ không đến mức để cho người này hôn mê mới phát hiện ra không đúng.
"Hắc hắc. . ."
Trọng Minh Hỏa Mãng lúng túng cười một tiếng, há cái miệng lớn ra, sau đó đột nhiên phun ra một chút vật kỳ quái.
"A. . . Phốc. . ."
Chỉ thấy mấy miếng thịt nát, vải rách và chút ít mảnh vỡ của Pháp khí hỗn hợp lại tạo thành một ít chất lỏng kỳ quái đang nằm trên đất.
"Đều ở chỗ này."
". . ." Mạc Cầu nhíu mày.
Hắn lắc đầu, thu hồi ánh mắt:
"Dọn sạch đi, đưa người về luôn đi, thuận tiện thông báo cho Tiết Lục Y một chút, nói là đang có người muốn gây bất lợi cho đệ tử của Phái Thương Vũ."
"Vâng!" Trọng Minh Hỏa Mãng nghe vậy liền gật đầu, miệng rộng vểnh lên, phun ra một sợi hỏa tuyến, trong nháy mắt đã đốt sạch những thứ trên mặt đất.
Sau đó lại tỏ ra không hiểu hỏi:
"Chủ thượng, tại sao ngài phải ở lại cái Phái Thương Vũ này?"
"Chẳng qua chỉ là một tông môn có vài vị tiểu bối Đạo cơ mà thôi, há có thể dung được một tôn đại phật như ngài? Chẳng lẽ lại bởi vì vị Chưởng môn kia của bọn hắn?"
"Ta cần phải giải thích cho ngươi sao?" Mạc Cầu đạm mạc nói:
"Ngược lại là ngươi, cơ duyên mà ngươi nói đang ở đâu?"
"Thời cơ chưa đến." Trọng Minh Hỏa Mãng trừng mắt nhìn, nói:
"Đợi khi tiểu yêu. . . Ngưng kết Nội đan rồi nói không muộn, tiểu yêu tuyệt không nói láo, chuyện này đối với chủ thượng thật sự là thiên đại cơ duyên."
Mạc Cầu mở mắt, nhìn nó một chút:
"Hi vọng là vậy!"
Con Trọng Minh Hỏa Mãng này có chút cổ quái, trên người còn ẩn giấu một ít bí ẩn, nếu như có thể khai quật thì sẽ thật sự có thể đại dụng.
Bất quá. . .
Đối với chuyện này, Mạc Cầu cũng không cưỡng cầu.
. . .
Một nơi thuỷ vực nào đó.
Mấy cột sóng nước dâng lên cao trăm trượng, giống như một bức tường nước, mang theo cự lực đập vào với một chiếc Linh chu.
"Oanh!"
"Răng rắc. . ."
Tính chất mềm mại của nước có thể thai nghén vạn vật.
Nhưng nếu dòng nước trở nên táo bạo thì cũng có được lực lượng có thể khuynh đảo chúng sinh.
Vừa chạm vào, lực lượng cuồng bạo hiện lên, mặc dù trên chiếc Linh chu điên cuồng lấp lóe Linh quang, nhưng vẫn bị nước đánh cho vỡ tan tành.
Những dòng nước trông giống như cùng Linh xà xuất hiện trong cơn hỗn loạn, chui vào trong chiếc thuyền vỡ vụn rồi lao tới đám thuyền viên.