Người dịch: Whistle
"A!"
"Cứu mạng!"
"Ai?"
"Phốc. . ."
Tiếng kêu thảm thiết liên tiếp không ngừng, tuy rằng có người liều mạng giãy dụa, nhưng lại không ngăn được dòng nước tầng tầng lớp lớp kia, lần lượt bị kéo vào trong nước sâu.
Một lát sau.
Một phương thuỷ vực tràn đầy màu đỏ thắm, làm cho không ít ngư thú khát máu từ bốn phương nhào tới.
. . .
"Các ngươi là ai?"
Lý Nguyên Động, Lý Nguyên Mạch đang tựa lưng vào nhau, liên thủ tế ra một món Pháp khí nhìn như mai rùa, đôi mắt nhìn chằm chằm một vài người áo đen ở xung quanh:
"Dám hạ thủ với bọn ta, chẳng lẽ không sợ tiền bối phái ta ra tay trả thù sao?"
"Hắc hắc. . ." Một người ở phía đối diện cười lạnh liên tục:
"Hai vị, cúi đầu nhìn xem đống thi thể dưới chân các ngươi đi, bây giờ mới nói mấy lời uy hiếp này, hình như là trễ một chút?"
"Động thủ!"
Dứt lời, song phương đã trải qua một khoảng thời gian điều tức lại tiếp tục va chạm kịch liệt.
Không bao lâu sau.
Những tiếng nổ trầm thấp liên tiếp giống như tiếng sấm rền vang lên, có hai bóng người hấp hối từ trong vụ hỗn loạn hốt hoảng chạy ra.
"Đuổi theo!"
Hậu phương, tiếng rống giận dữ vang lên:
"Không được buông tha cho bất kỳ người nào!"
. . .
Chỉ hơn một tháng ngắn ngủi, hòn đảo nằm dưới quyền quản lý của Phái Thương Vũ và thương lộ đều bị tập kích, tổn thất nặng nề, đã có mười mấy vị đệ tử mất mạng.
Ngay cả những đệ tử được coi trọng cũng có tử thương.
Trong lúc nhất thời.
Người người trong Phái Thương Vũ đều là tinh thần căng thẳng.
Trong đại điện, bầu không khí ngột ngạt.
Mấy vị tu sĩ Đạo cơ Phái Thương Vũ như Tiết Lục Y, Hạng Phủ Minh, Lương Hồng, Phong Duyệt Sơn đều trình diện, còn Mạc Cầu thì vẫn không thấy ở nơi này.
"Phó môn chủ." Phong Duyệt Sơn nghiêm giọng nói:
"Tình huống hiện giờ đã rất rõ ràng, có người cố ý nhằm vào chúng ta, vả lại thế lực của người hạ thủ cũng không nhỏ, tuyệt đối không chỉ có đám thủy khấu tàn phỉ."
"Chúng ta. . ."
"Đã không chống đỡ được nữa, không bằng thông báo cho Chưởng môn, có Chưởng môn trấn giữ có thể sẽ làm cho đối phương sợ ném chuột vỡ bình, không dám tiến lên."
"Không được!" Đề nghị của Phong Duyệt Sơn lại bị Tiết Lục Y trực tiếp bác bỏ:
"Trước khi sư tỷ rời đi thì ta từng hứa hẹn, trong khoảng thời gian sư tỷ Kết Đan thì sẽ không bị phân tâm vì chuyện của tông môn."
"Những năm này, ta vẫn luôn giữ lời hứa này, chưa từng quấy rầy qua sư tỷ."
"Phó môn chủ, thật sự là chúng ta đã tổn thất không ít người." Phong Duyệt Sơn không lạnh không nhạt mở miệng:
"Chẳng nhẽ chỉ đến khi tông môn ở trước hoàn cảnh sinh tử tồn vong thì Chưởng môn mới có thể hiện thân sao? Đến lúc đó, cho dù Chưởng môn có trở về thì sợ là cũng đã trễ rồi!"
"Không sai." Trưởng lão Lương Hồng vẫn rất ít khi xuất hiện lại đang ở trên đại điện nghị sự, nghe vậy cũng gật đầu:
"Can hệ trọng đại, thông báo một chút cũng không sao."
Lương Hồng vẫn luôn không xem trọng chuyện Vương Kiều Tịch Kết Đan.
Chẳng bằng chuyên tâm trở về xử lý tục sự tông môn, có một vị tu sĩ Đạo cơ hậu kỳ tọa trấn thì Phái Thương Vũ cũng sẽ ít đi rất nhiều phiền phức.
Mà Tiết Lục Y thì lại không cho là vậy.
Dưới cái nhìn của nàng, Vương Kiều Tịch Kết Đan là chuyện quan trọng nhất, đến lúc đó, cho dù Phái Thương Vũ xuống dốc thì cũng có thể dễ dàng phục hưng.
Mâu thuẫn xuất hiện ở đây.
Niềm tin của hai người đối với Vương Kiều Tịch là hoàn toàn khác biệt.
Sắc mặt Tiết Lục Y khẽ đổi, cuối cùng nàng chỉ đành nhìn về phía Hạng Phủ Minh, người duy nhất có khả năng giúp đỡ mình:
"Hạng trưởng lão thấy thế nào?"
"Cái này. . ." Hạng Phủ Minh lộ vẻ khó xử, nghĩ nghĩ, nói:
"Cửu Giang minh nói thế nào? Bắc giang đảo vực xảy ra loại chuyện này, chẳng lẽ bọn họ sẽ bỏ mặc không quan tâm sao?"
"Có một vị giám sát sứ Đạo cơ trung kỳ tới đây, nói là đang tìm hiểu tình huống, bất quá. . ." Tiết Lục Y lắc đầu, bất đắc dĩ nói:
"Tốt nhất là chúng ta đừng nên ôm hi vọng."
Nghe vậy, Hạng Phủ Minh vô thức nhíu mày, vẻ mặt trầm tư.
"Trong bảy ngày thì vị Ninh đạo hữu kia đã sống mơ mơ màng màng hết sáu ngày, còn lại một ngày thì lại tầm hoan tác nhạc, không có điểm nào là đang điều tra tình huống cả?" Lương Hồng lộ vẻ tức giận:
"Theo ta thấy, gã ta đến đây chỉ để ăn uống vui chơi miễn phí mà thôi!"
"Hắc hắc. . ." Phong Duyệt Sơn cười lạnh:
"Chút lợi nhỏ này của chúng ta, sợ là hắn sẽ không muốn chiếm, nhưng mà, nếu như có người cho càng nhiều chỗ tốt thì sao?"
Trong tràng yên tĩnh.
Có thể tu thành Đạo cơ, đám người trong điện không có ai là kẻ ngu, đương nhiên đã loáng thoáng phát hiện được cái gì.
Sợ là có không một thế lực không kém ở Bắc giang đảo vực đang ra tay với người của Phái Thương Vũ, nếu không cũng sẽ không trắng trợn như vậy.
"Cho nên. . ."
Tiết Lục Y hít sâu một hơi:
"Rốt cuộc là ai đang ra tay với chúng ta?"
"Bất luận là ai, việc đã đến nước này rồi, đều khó mà thiện." Hạng Phủ Minh nói:
"Ta có thể mời hai vị bằng hữu đến hiệp trợ một hai."
"Lương mỗ cũng có vài vị hảo hữu, một phong thư tín thì đại khái cũng có thể chạy đến, chẳng qua sợ là phải chờ một khoảng thời gian." Lương Hồng chậm rãi mở miệng, lại nói:
"Mấy vị bằng hữu này của ta đều tán đạo, trợ giúp thì có thể, lấy mệnh tương bác thì sợ là không thành."
"Thật sự rất xin lỗi." Phong Duyệt Sơn lạnh lùng mở miệng:
"Phong mỗ không có loại bằng hữu này."
"Ta sẽ mời vài vị Chưởng môn và Tông chủ ở gần đây tới một chuyến." Đôi mắt đẹp của Tiết Lục Y trầm xuống, nói:
"Bất luận như thế nào, Phái Thương Vũ đã chết nhiều đệ tử như vậy, cũng nên có cái bàn giao."
"Bàn giao?" Phong Duyệt Sơn bĩu môi:
"Phó môn chủ, bây giờ có tìm được tung tích của tên Lữ Tử Đồng kia chưa?"
Tiết Lục Y biến sắc.
"Phong huynh." Hạng Phủ Minh vội vàng tiếp lời:
"Lữ Tử Đồng phản môn bỏ trốn, chuyện này không phải là trách nhiệm của Phó môn chủ, là do người phía dưới trông giữ không nghiêm, để cho y chạy trốn."
Phong Duyệt Sơn ung dung mở miệng: "Nhưng mà trong tông môn có truyền ngôn là có người không nhẫn giáng tội Lữ Tử Đồng, cho nên mới cố ý thả y đi."
"Đủ rồi!" Tiết Lục Y đột nhiên vỗ bàn đứng dậy, vẻ giận dữ, trừng Phong Duyệt Sơn một chút, hung hăng thu hồi ánh mắt:
"Truyền tin xuống dưới, Lữ Tử Đồng phản môn bỏ trốn, tội không thể xá, phàm là đệ tử Phái Thương Vũ, thấy chi tất sát, tông môn sẽ có hậu thưởng."
"Về phần hiện tại. . ."
"Lương trưởng lão, làm phiền ngươi xuất động một chút, tạm thời tọa trấn Băng Hỏa đảo, xem chừng thương đạo nơi đó, chúng tôi sẽ giải quyết những vấn đề khác."
Lương Hồng mặt không biểu tình, chậm rãi gật đầu:
"Có thể."
Tiết Lục Y hít sâu một hơi, lên tiếng hỏi: "Mạc trưởng lão ở đâu?"
Mạc Cầu cũng là tu sĩ 'Đạo cơ trung kỳ', cho dù bất thiện đấu pháp, nhưng thực lực cũng không yếu, lúc này nếu như có thể xuất thủ cũng có thể hòa hoãn thế cục một chút.
Nhưng mà. . .
"Hồi sư thúc." Một người ở dưới điện nghe tiếng mở miệng:
"Xích Hỏa phong đưa tin, Mạc trưởng lão có việc ra ngoài rồi, không ở trong động phủ, nhắn lại có nói nhanh thì mấy ngày, chậm thì hơn tháng mới trở về."
Mấy người trong điện đối mắt nhìn nhau.
Phong Duyệt Sơn thì càng hừ lạnh một tiếng, trong giọng mang theo vẻ khinh thường, vị Mạc trưởng lão này thật đúng là thần long kiến thủ bất kiến vĩ!
. . .
Trương Vĩnh Lãng đứng ở trên thuyền, vẻ mặt không nỡ:
"Kiều Tịch, ngươi muốn về thật sao?"
"Ừm." Vương Kiều Tịch đứng đó, mái tóc dài bị gió thổi bay, trong đôi mắt đẹp có chút tiếc nuối, có không cam lòng, nhưng càng nhiều là vẻ ngưng nhiên:
"Khổ tìm nhiều năm, không thu hoạch được gì, không thể tiếp tục dông dài ở chỗ này nữa, hiện giờ chỉ có tông môn ở Bắc giang là khúc mắc duy nhất của ta."
"Lần này sau khi trở về ta sẽ bế quan, thử kết Kim Đan."
"Không có Linh dược phụ trợ, kết đan sẽ không dễ như vậy?" Trương Vĩnh Lãng lắc đầu:
"Không phải là còn có mấy năm nữa sao, không bằng chờ đợi thêm một lúc, có thể ngày mai sẽ có cơ duyên tiến đến, đến lúc đó sẽ không phải hối hận."
"Sẽ không hối hận." Ánh mắt Vương Kiều Tịch ngưng tụ, nói:
"Ý ta đã quyết, Trương huynh không cần lại khuyên!"
"Haizz!" Trương Vĩnh Lãng than nhẹ:
"Nếu đã vậy, ta chỉ có thể chúc cho Kiều Tịch đạt được ước muốn, chứng được Kim Đan. Đúng rồi, ta đã thiết yến tiễn đưa ở trên thuyền."
"Một lần cuối cùng, mong rằng Kiều Tịch đừng nên cự tuyệt."
"Không cần." Vương Kiều Tịch lắc đầu:
"Hảo ý của Trương huynh, Kiều Tịch tâm lĩnh, cáo từ!"
Dứt lời, không đợi đối phương mở miệng thì nàng đã hóa thành một vệt lưu quang lướt vào không trung.
"Hì hì. . ."
Có một tiếng cười kiều mị, ngọt ngào xâm nhập cốt tủy từ sau lưng Trương Vĩnh Lãng vang lên, tiếng cười làm cho người nghe cảm thấy tê dại, không biết thân hồn ở phương nào:
"Đáng tiếc nha, người ta vốn không lĩnh tình."
"Sư huynh, huynh đã uổng phí khổ tâm rồi, xem ra tửu tiên Mê Thần túy mà huynh dùng nhiều tiền mua được đã lãng phí rồi."
"Hừ!" Sắc mặt Trương Vĩnh Lãng âm trầm, đôi mắt nhìn chằm chằm lưu quang phía xa, không nhịn được thấp giọng chửi mắng:
"Tiện nhân, lãng phí nhiều năm thời gian của ta như vậy."
"Bất quá, hiện tại nàng ta đang bị phiền phức quấn thân, muốn đi sợ rằng cũng sẽ không đơn giản như vậy, xưa nay có mấy ai có thể đào thoát khỏi lòng bàn tay của phái Tán Hoa ta."
"Nói cũng đúng." Nữ tử cười nói:
"Bất quá, sư huynh cũng thật sự là sắc đảm bao thiên, ngay cả người mà phái Tán Hoa coi trọng mà huynh cũng muốn nhúng chàm, không sợ vị kia trách tội sao?"
"Muội thì biết cái gì." Trương Vĩnh Lãng kêu rên:
"Ở trong cái nhìn của bọn ta, thuần âm chi thể của một vị Đạo cơ hậu kỳ còn quan trọng hơn những loại thiên tài địa bảo trong truyền thuyết kia."
"Chỉ là tình dục, ở trước mặt những chỗ tốt này lại tính là cái gì?"
"Đương nhiên. . ."
Nói đến đây, trong mắt của gã lấp lóe lưu lang:
"Cô nàng này tư thái tuyệt hảo, dung nhan cũng là thượng đẳng, nếu như có thể tới tay thì cũng là một thú vui rất lớn."