Mạc Cầu Tiên Duyên (Dịch Full)

Chương 591 - Chương 591. Kim Ngân Linh Vĩ

Chương 591. Kim Ngân Linh Vĩ Chương 591. Kim Ngân Linh Vĩ


Người dịch: Whistle

Ra tay thì chẳng khác nào đắc tội với Vạn Đao Ô, Thất Tinh đường, Tống gia.

Tống gia chính là thế giới có tu sĩ Đạo cơ hậu kỳ tọa trấn.

Chỉ cần có đủ lý trí thì cũng biết là hiện giờ đừng nên nhúng tay vào chuyện của Phái Thương Vũ.

Về phần Mạc Cầu. . .

Mấy người nhẹ nhàng lắc đầu, đã đem hắn là hạng người lâm trận bỏ chạy, không ôm hi vọng gì, nếu không thì một vị Đạo cơ trung kỳ cũng là một đại chiến lực.

. . .

Bên ngoài đảo.

Phía trên mây trắng, đình đài lầu các ẩn vào trong mây, nhẹ nhàng trôi nÔi.

Vì chứng kiến chuyện hôm nay, Tống gia đã lấy ra Phi Vân Hiên trọng bảo của gia tộc để làm cứ điểm lâm thời.

Trong này có rất nhiều tu sĩ đang nhìn ra bên ngoài cửa sÔ, thỉnh thoảng còn trông về phía Băng Hỏa đảo bên dưới.

"Năm vị Đạo cơ, trong đó có một vị còn không ở đây." Ô chủ của Vạn Đao Ô Tề Vạn Niên cười lạnh:

"Phái Thương Vũ lấy cái gì để so?"

"Không sai." Liễu Diệp Thiên của Thất Tinh đường cũng nhẹ gật đầu, nói:

"Dù gì thì căn cơ của Phái Thương Vũ vẫn còn quá ít, mới lập phái không được bao nhiêu năm, những đạo hữu chân chính dụng tâm kết giao đã ít càng thêm ít."

"Đáng tiếc!" Gia chủ Tống gia Tống Đốc là một trong những người có tu vi cao nhất trong đám người, lúc này cũng than khẽ, nói:

"Vương tiên tử rời đi quá nhanh, nếu như có thể lưu lại tốn ba mươi năm thời gian để xây dựng căn cơ cho tông môn thì cũng sẽ không trở thành như hiện giờ."

"Nước đã đến chân rồi cũng không có người ra tay giúp đỡ."

Các thế lực lớn ở gần đây đều có quan hệ rắc rối khó gỡ, thông gia, thương mậu với nhau, kéo một sợi tóc liền có thể động đến cả người cũng là chuyện rất bình thường.

Cũng bởi vì vậy mà xưa nay đều có rất ít tông môn bị hủy diệt.

Trong mắt người khác thì Phái Thương Vũ chính là thế lực dễ hạ thủ nhất dễ dàng nhất, thời gian lập phái ngắn, lại không có hảo hữu giúp đỡ, có diệt cũng chẳng ai quan tâm.

Nhưng Tống Đốc biết rất rõ ràng.

Chỉ cần Vương Kiều Tịch còn muốn Kết Đan thì sẽ không khả năng tốn mấy chục năm để gầy dựng tông môn.

"Dương Tà!"

Lúc này, ở trên đảo có một vệt lưu quang phóng lên tận trời, Hạng Phủ Minh rống to:

"Hạng mỗ ở đây, có can đảm đi ra chiến một trận!"

"Tốt!"

Dương Tà rống lên một tiếng, tiếng như lôi âm, tế ra hai món Pháp khí trông như ngư xoa rồi vọt lên:

"Họ Hạng, năm đó ngươi giết huynh đệ ta, đồ đệ tử ta, hôm nay ta liền để cho ngươi nợ máu trả bằng máu, để tế linh hồn của bọn hắn."

"Nói khoác mà không biết ngượng!" Hạng Phủ Minh khinh thường cười lạnh:

"Năm đó ta có thể giết chết bọn hắn, hôm nay cũng có thể giết chết ngươi!"

Dương Tà giận dữ gầm lên một tiếng, tế ra Pháp khí: "Cẩu tặc, tiếp chiêu!"

Chỉ một thoáng.

Linh quang nở rộ giữa không trung, chợt cao chợt thấp, cuối cùng chui xuống nước.

Tu sĩ ở Vân Mộng Xuyên đa phần đều tu hành Thủy pháp, hai người đấu pháp cũng là như thế, khống thủy, ngự thủy, tránh thủy đã trở thành bản năng.

Ở hậu phương của Băng Hỏa đảo.

Trọng Minh Hỏa Mãng đã huyễn hóa thành hình người bỗng dừng hành động lại, nhìn bàn tiệc trước mắt với vẻ lưu luyến không rời, có phần bất đắc dĩ thở dài:

"Đáng tiếc!"

"Xem một chút trước đi, chờ lát nữa trở về rồi ăn tiếp, lỡ như lần này có người chết thì sợ rằng chủ thượng sợ khôn tha cho mình."

Dứt lời, thân thể của nó co rụt lại, bắn ra, bóng người đã nhảy vào trong nước.

Mạc Cầu không nhúng tay vào chuyện của Phái Thương Vũ, chỉ sai Trọng Minh Hỏa Mãng có thực lực tiếp cận Kim Đan âm thầm bảo hộ, vào lúc tất yếu mới gọi hắn.

Không phải là hắn lạnh lùng.

Một là vì thực lực của Trọng Minh Hỏa Mãng đã đủ bảo vệ một phương thế lực, thực sự không được, dùng các loại thủ đoạn thần bí của nó mang người thoát đi cũng không thành vấn đề.

Thứ hai là Mạc Cầu lâm thời có việc, khó mà thoát thân.

. . .

Hai vệt độn quang hạ xuống một chỗ thủy vực, lộ ra thân hình.

Một người trong đó có dáng người thon dài, mặc trường bào màu xám, đi giày vải, vầng thái dương trắng bệch, tóc dài bay lên, ánh mắt tang thương, chính là Mạc Cầu.

Hắn nhíu mày xem kỹ bốn phía, trong mắt mang theo nghi hoặc:

"Ngươi có chắc là gần đây có Kim Ngân Linh Vĩ không?"

Kim Ngân Linh Vĩ chính là Linh thú dị loại giữa thiên địa, thực lực không cao, nhưng huyết nhục của nó lại có hiệu quả gia tăng thọ nguyên.

Kim Đan Tông sư ăn vào cũng có thể duyên thọ trăm năm.

Vô cùng hiếm thấy.

Quan trọng hơn là.

Nó là loài có thể nuôi nhốt, cho dù sinh sôi hậu đại cần thủ đoạn đặc biệt, cực kỳ gian nan, nhưng cũng không phải là không có hi vọng.

Tóm lại, là Kim Ngân Linh Vĩ là Linh vật hiếm có!

Nơi này nằm cách Bắc Xuyên đảo vực không xa, nếu như có Kim Ngân Linh Vĩ xuất hiện, theo lý phải nên bị người khác bắt giữ rồi mới phải.

Vả lại hoàn cảnh gần đây không hợp để Kim Ngân Linh Vĩ sinh sống.

"Tám chín phần mười." Người ở bên cạnh có tướng mạo gần giống như Chu Huyền Cảm, y cũng là một vị tu sĩ Đạo cơ của Chu gia.

Người này nghe vậy liền mở miệng:

"Trong một tháng gần đây, có người đã nhìn thấy Kim Ngân Linh Vĩ xuất hiện ở đây mấy lần, trong đó có một người còn chưa từng nghe qua loại Linh thú này."

"Nếu đã chưa nghe nói qua, lại có thể miêu tả giống như vậy, chuyện này rất có thể đây là sự thật."

Nói xong liền chắp tay thi lễ:

"Mặc dù Kim Ngân Linh Vĩ thực lực không mạnh, nhưng lại có sở trường ẩn nấp ẩn mình, độn tốc thì càng cao minh, chúng tôi bất lực, đành phải làm phiền tiền bối xuất thủ, vừa vặn một chuyện không phiền hai chủ, tiền bối cũng cần nghiệm chứng hiệu dụng của Linh hương."

"Chỉ cần các ngươi tin tưởng là thật liền được." Mạc Cầu lắc đầu, nói:

"Dẫn Linh Hương không dễ luyện chế, dược liệu cũng do Chu gia các ngươi bỏ ra, Mạc mỗ chỉ là vất vả một chuyến, không tính là gì?"

Nói xong liền cong ngón búng ra, một cây nhang trắng noãn xuất hiện ở trước người.

Đỉnh cây nhanh không gió tự cháy, loé lên hồng mang nhàn nhạt, một làn khói trắng xuất hiện, một mùi hương huyền bí nhanh chóng lan ra bốn phía.

"Chờ một chút đi!"

Hắn vung tay áo dài lên, toàn bộ cơ thể dần dần biến mất, giống như huyễn ảnh đang trôi nổi, Mạc Cầu khoanh chân ngồi xuống gần đó, khí tức đã hoàn toàn biến mất:

"Nếu như gần đây thật sự có Kim Ngân Linh Vĩ thì nó sẽ không chịu nổi hương khí dụ hoặc."

"Vâng!"

Trên mặt của tu sĩ Chu gia hiện lên vẻ kích động, nhưng y cũng biết nếu như mình còn ở gần đây thì có thể sẽ làm cho con Kim Ngân Linh Vĩ cảnh giác, nên liền xin lỗi một tiếng rồi thối lui ra phương xa.

Mạc Cầu không lắm để ý, khoanh chân nhắm mắt, đắm chìm trong kinh quyển mênh mông trong thức hải.

Nếu như tạm thời không có pháp môn thượng đẳng để tu luyện và tham khảo, vậy thì hắn cũng chỉ có thể từ trong những pháp môn đã học từ từ suy luận ra công pháp.

Đây là một chuyện vừa tốn thời gian vừa tốn sức.

Nhưng nhờ có tinh thần thức hải, nên chỉ cần có đủ thời gian thì hắn chắc chắn có thể thành công!

Thời gian chậm rãi trôi qua.

Không biết đã qua bao lâu.

"Ồ!"

Mạc Cầu bỗng nhiên phát ra một tiếng nghi hoặc, mở mắt ra, mắt hiện Linh quang, nhìn xuống một nơi nào đó ở dưới đáy nước.

Mặt nước bình tĩnh không gợn sóng, cá bơi ở bên dưới cũng không thấy dị thường gì, nhưng hắn lại phát hiện ra một chuyện thú vị, tầm mắt đi theo một con cá đang chậm rãi bơi lội.

Đây là một con cá trắm cỏ rất bình thường, nó đang bơi lòng vòng dưới nước.

Vảy cá có màu nâu xanh, phản chiếu lại một vầng sáng ảm đạm, bộ dáng đần độn, không giống như những con cá trắm cỏ ở xung quanh chút nào.

Đột nhiên.

"Bạch!"

Trên cơ thể của con cá trắm cỏ này xuất hiện quang mang màu vàng trắng đan xen, nó vẫy vẫy đuôi, dùng một loại tốc độ kinh người nhào về phía Dẫn Linh Hương.

Tốc độ nhanh đến mức làm cho Mạc Cầu cũng không nhịn được hai mắt co rụt lại.

"Xuy!"

Linh ngư phá vỡ mặt nước, miệng nhỏ mở ra, trong nháy mắt đã thôn phệ toàn bộ Dẫn Linh hương, sau đó tiếp tục bay về phía trước bằng tốc độ không đổi.

"Đã ăn đồ của ta rồi mà còn muốn đi sao?"

Mạc Cầu cười lạnh, thân thể lấp lóe, trong nháy mắt liền xuất hiện ở trước mặt Linh ngư, duỗi tay ra, năm ngón tay giống như một cái lồng bao trùm về phía Linh ngư.

Một trảo này nhìn như bình thường, nhưng khí cơ lại bao dung bát phương lục hợp, phong tỏa một phương thiên địa, thế công vọt tới từ mọi hướng, còn có đại lực đọng lại trong hư không.

"Kít. . ."

Kim Ngân Linh Vĩ hoảng sợ gào thét, tiếng kêu cổ quái, đôi mắt to điên cuồng lấp lóe, bàn tay trước mặt tạo ra cho nó cảm giác giống như bản thân mình đã triệt để luân hãm.

Trong tiếng quái khiếu kỳ dị, bản mệnh Thần thông của nó tự động kích phát.

"Ông. . ."

Hai vệt quang tuyến một vàng một trắng xuất hiện, lao về phía trước theo một đường cong, bỏ qua luôn Tiên Thiên Đại Cầm Nã Thủ của Mạc Cầu.

Loé lên một cái, tia sáng vàng trắng này đã xuất hiện ở ngoài vài dặm, sau đó lại biến thành một con Linh ngư.

Không giống như trước đây.

Con Kim Ngân Linh Vĩ này đã hiện ra bản thể, dài khoảng hai thước, tuyệt đại bộ phận thân thể của nó là cái đuôi cá giống như mặt quạt đang không ngừng đong đưa kia.

Mỗi lần đong đưa đều lóe lên Linh quang mờ mịt, lộng lẫy, giống như không được chân thực lắm.

Vầng sáng màu vàng trắng bao phủ toàn thân, đuôi cá nhẹ nhàng vung vẩy, mặt nước bên dưới hiện lên gợn sóng, một cái bóng mờ lập tức chui vào trong nước biến mất không thấy gì nữa.

"Thủy độn!"

Mạc Cầu than nhẹ, bất đắc dĩ lắc đầu, thân hóa hư vô, lao xuống dưới nước.

Mặc dù U Minh Vô Ảnh Kiếm Độn của hắn có thể xuyên thủng hư vô, nhưng lại không thể bỏ qua những trở ngại khi ở dưới nước.

Nhất là những khu nước sâu vực.

Bình Luận (0)
Comment