Mạc Cầu Tiên Duyên (Dịch Full)

Chương 592 - Chương 592. Liên Lụy

Chương 592. Liên Lụy Chương 592. Liên Lụy


Người dịch: Whistle

U lãnh, âm u, áp lực lớn có thể làm giảm độn tốc của hắn, cho nên nếu như không phải vạn bất đắc dĩ thì hắn không nguyện ý xuống nước.

Bất quá. . .

Đuổi kịp một con Linh ngư thì không thành vấn đề.

"Bạch!"

Trong mắt của Kim Ngân Linh Vĩ xuất hiện vẻ kinh hoảng, nó điên cuồng chạy trốn, có khi còn mượn nhờ hoàn cảnh dưới nước để tạo ra những dòng chảy ngầm.

Bất quá cũng giống như truyền văn, thực lực của nó cũng không mạnh.

Độn tốc kinh người của nó cũng chỉ có uy lực cỡ Đạo cơ là cùng, Mạc Cầu thậm chí còn không cần tránh né dòng chảy mà độn tốc cũng không hề chậm lại.

Theo thời gian trôi qua, khoảng cách giữa một người một người liền dần dần rút ngắn.

"Ngươi trốn không thoát đâu."

Mạc Cầu thấp giọng mở miệng, hai mắt co vào, một sợi điện quang yếu ớt đột nhiên xuất hiện, đâm về phía con Linh ngư đang bơi ở trước mặt.

"Đôm đốp. . ."

"Oanh!"

Lôi đình nổ tung, bao trùm khu vực xung quanh giống như có vô số lưới đánh cá đan vào nhau, không để lại một chút khe hở nào.

"Bành!"

Bên trong, cơ thể của con Kim Ngân Linh Vĩ lập tức trì trệ, rồi lại đột nhiên nổ tung.

Mạc Cầu sững sờ.

Yếu ớt như vậy sao?

Cứ như vậy liền hài cốt không còn rồi?

Chỉ trong một cái chớp mắt.

Rất nhiều sợi tơ màu vàng trắng từ trong điện quang xuất hiện, trong chốc lát đẫ lướt qua vài dặm, hiện ra thân hình của một con Linh ngư, nó thét lên một tiếng chói tai rồi lao về phía trước.

Mặc dù thoát được một kiếp, nhưng tình huống của nó cũng đã có chút không ổn.

Khí tức trên người cũng suy yếu hơn rất nhiều.

"Hô. . ."

Mạc Cầu vô thức nhẹ nhàng thở ra.

May mà không có việc gì!

Nếu không thì rất khó ăn nói với Chu Huyền Cảm.

Nghĩ nghĩ, hắn lại tiếp tục đuổi theo, lần này thì cẩn thận hơn rất nhiều, hắn thu hồi Thiên Lôi Kiếm, không tiếp tục dùng thủ đoạn bạo lực để bắt nó nữa.

"Hả?"

Đột nhiên.

Mạc Cầu chau mày lên, nhìn về phía trước mặt.

"Oanh!"

"Ầm ầm. . ."

Một cơn chấn động kịch liệt, trải qua dòng nước truyền bá, lan ra bốn phương.

Các loại Linh quang ở dưới đáy nước đan xen, vài luồng khí tức cường hãn va chạm liên hồi, thỉnh thoảng còn bộc phát ra Linh quang chói mắt, tiếng chấn vang xa hơn mười dặm.

Trong đó có hai luồng khí tức làm cho vẻ mặt Mạc Cầu trở nên ngưng trọng.

Kim Đan!

Đằng trước có vị Kim Đan đang đấu pháp, mặc dù có một phương lộ ra khí tức cổ quái, nhưng lại thực sự là Tông sư Kim Đan.

"Chi chi. . ."

Vụ hỗn loạn ở phía trước cũng không làm cho Kim Ngân Linh Vĩ chần chờ, ngược lại trong miệng phát ra những tiếng gọi hưng phấn, nó liều mạng lao tới vùng hỗn loạn ở phía trước.

"Muốn nhân cơ hội đào tẩu?"

Mạc Cầu nhíu mày, trong mắt lập tức hiện ra ánh sáng yếu ớt, một tay nắm nhẹ, sau lưng liền lặng yên xuất hiện những sợi xiềng xích bị Quỷ hỏa màu u lam bao phủ.

Xiềng xích đan xen vào nhau, cuối cùng hóa thành một cây lao dài.

"Bạch!"

Mạc Cầu vung tay lên, cây lao liền rơi vào trong lòng bàn tay.

Hai mắt hắn co rụt lại, ngực bụng chập trùng, viên Kim Đan ở trong cơ thể nhanh chóng chuyển động, toàn lực thi triển Ngũ Nhạc Trấn Ngục Chân Thân, kình lực tuôn vào cánh tay.

Mạc Cầu vung tay lên, trong hư không chỉ còn lưu lại tàn ảnh.

"Bạch!"

Cây lao dài lóe lên một cái rồi biến mất, thân của cây lao đang đong đưa giống như vật sống vậy, trong chớp mắt đã lướt qua hơn mười dặm chi địa, giống như một con rắn độc đang hé răng bổ nhào về phía con Linh ngư đang chạy trốn.

"Chi chi. . ."

"Thật can đảm!"

Tiếng rống bỏ qua lực cản của dòng nước, truyền vào trong tai Mạc Cầu.

Trong giọng nói mang theo một lực uy hiếp tự nhiên, giống như có năng lực hiệu lệnh thiên địa, cũng làm cho linh cơ chung quanh xuất hiện cái loại dị thường.

Chỉ trong giây lát này.

Vạn sự vạn vật ở xung quanh đều có địch ý với Mạc Cầu.

Cá bơi, rong rêu, thậm chí là dòng nước, không khí không có linh trí đều lộ ra mặt ác.

"Hừ!"

Mạc Cầu hừ lạnh, Địa Ngục đồ trong thức hải mở ra, xung quanh hóa thành U Minh, những địch ý ở xung quanh kia lập tức liền bị nghiền ép vỡ nát.

Đồng thời vung tay lên, xiềng xích ở phương xa cuốn lên con Kim Ngân Linh Vĩ bay ngược trở về, chui vào Ngự Thú Đại bên hông.

"Buông Linh thú xuống!"

Tiếng rống giận dữ truyền đến, sóng nước lăn lộn, một vị đại hán thân khoác Kim ngân giáp giống như tướng quân phàm tục đạp trên sóng nước lao tới.

"Mạc đại tiên sinh." Lúc này, một giọng nói có chút quen thuộc vang lên:

"Đa tạ xuất thủ tương trợ chi ân, mời ngài tạm thời cuốn lấy người này, sau khi chuyện thành công tiểu lão nhân dâng sẽ lên thù lao đã đáp ứng."

Hai mắt Mạc Cầu co rụt lại:

"Ngô Dụng!"

Lúc này, Ngô Dụng đã sớm không phải bộ dáng mà hắn từng nhìn thấy lúc trước, trên người lão ta khoác một bọ giáp vảy bạc, trên đầu mọc ra sừng hươu quái dị, tròng mắt lấp lóe Linh quang.

Rõ ràng là một trong hai luồng khí tức Kim Đan mà hắn vừa phát hiện ra!

Ở sau lưng lão ta không xa chính là vị thiếu niên Ngô gia kia.

Ngô Dụng nói xong liền đứng từ xa chắp tay với Mạc Cầu, thân hình khẽ đổi hướng, cuốn lên một cơn lốc xoáy rồi nhanh chóng lặn xuống bên dưới.

". . ."

Mạc Cầu sờ lên Ngự Thú Đại bên hông, khóe mắt giật giật, cuối cùng chỉ đành nhìn về phía gã đại hán bằng ánh mắt giận dữ, có chút bất đắc dĩ nói:

"Ví như Mạc mỗ nói mình bị người ta hãm hại thì các hạ có tin không?"

"Ngươi đoán xem!"

Tiếng rống giận dữ tràn ngập sát cơ, một cây trường thương ánh bạc cuốn lên giọt nước óng ánh, cách xa nhau hơn mười dặm, hung hăng đâm tới Mạc Cầu.

Chưa dứt lời.

Vô tận thủy lôi đã nổ tung.

. . .

"Hạng Phủ Minh thật sự là làm cho người ta ngoài ý liều."

Vạn Đao Ô Tề Vạn Niên vẻ mặt ngưng trọng, chậm rãi mở miệng:

"Truyền thừa của người này vốn đã bất phàm, lại được Vương Kiều Tịch chỉ điểm, thưởng bảo, một thân thực lực đã không kém gì Đạo cơ trung kỳ."

"Hiện giờ đã liên tục đang bại hai người, cho dù Tề mỗ có ra sân thì sợ là cũng không gì hơn cái này!"

"Tề huynh quá khiêm tốn." Thất Tinh đường Liễu Diệp Thiên nghe vậy bèn lắc đầu:

"Hạng Phủ Minh tuy mạnh, nhưng còn xa mới sánh bằng Tề huynh, vả lại đối thủ của y đều có giữ lại thực lực, chưa từng liều mạng, ngược lại thì kẻ này đã thi triển một loại cấm thuật nào đó, bây giờ đã lộ ra vẻ không cầm cự nổi."

"Nha!"

"Đến rồi!"

Gã còn chưa dứt lời thì cuộc chiến bên dưới đã phát sinh biến hóa.

Hạng Phủ Minh vốn đang hơi chiếm thượng phong lại bỗng nhiên vẻ mặt ửng hồng, khí tức bất ổn, bị đối thủ bắt lấy sơ hở điên cuồng tiến công, tình huống tràn ngập nguy hiểm.

"Ngừng tay!"

Trên Băng Hỏa đảo, một bóng người xông ra.

Tuy rằng Phong Duyệt Sơn có ý định phân chia thế lực trong Phái Thương Vũ, nhưng ông ta cũng không có khuất mắt gì với Hạng Phủ Minh, ngược lại còn có chung mối thù với người tới.

Lúc này, ông ta đã phất tay tế ra Tam Âm Lục Hồn Xoa, mang theo từng cơn âm phong bổ nhào về phía đối thủ của Hạng Phủ Minh.

"Họ Phong, đối thủ của ngươi là ta!"

Trên trời, một người hét lớn, chân đạp hắc phong hiện thân, bấm tay điểm ra, một thanh Phi kiếm đen thui đã ngăn cản lại Tam Âm Lục Hồn Xoa.

Người này đầu khoác sa phát, cổ đeo một chuỗi phật châu, nhìn thật kỹ thì những phật châu này có bộ dáng như đầu lâu trẻ con.

Chính là người có tu vi Đạo cơ trung kỳ - tán tu Âu Dương Ác!

Hai người vừa ra tay xen vào, Hạng Phủ Minh cũng thừa cơ thúc giục chân khí, tấn công mạnh mẽ mấy chiêu để bức lui đối thủ, sau đó liền lảo đảo lùi lại hòn đảo bên dưới.

Mà Phong Duyệt Sơn và Âu Dương Ác đã va chạm trực diện với nhau.

"Tống đạo hữu thấy thế nào?"

Thất Tinh đường Liễu Diệp Thiên nhìn về phía gia chủ Tống gia Tống Đốc, trong đám người này thì tu vi của lão ta là cao nhất, kinh nghiệm đấu pháp cũng phong phú nhất.

Mà thực lực của hai người đang đấu pháp bên dưới lại không kém hơn những người khác bao nhiêu.

Muốn bình phán thì cũng không có sức thuyết phục.

"Phong Duyệt Sơn xuất thân bất phàm, tính tình cao ngạo, bộc trực, căn cơ vững chắc, truyền thừa không yếu, Pháp khí trong tay cũng rất lợi hại." Tống Đốc khẽ vuốt râu, chậm tiếng nói:

"Âu Dương Ác là một giới tán nhân, luận truyền thừa và công pháp thì sẽ không bằng Phong Duyệt Sơn, nhưng gã có thể đi đến ngày hôm nay cũng không phải là chuyện dễ dàng."

"Lần giao thủ này. . ."

"Đương nhiên là Âu Dương Ác nhỉnh hơn một chút."

Đại bộ phận tán tu đều không so được với đệ tử của Tiên tông đại môn, đây là thường thức.

Mặc dù Phong Duyệt Sơn có truyền thừa, nhưng lại không tốt lắm, lại thêm Âu Dương Ác cướp bóc trong nhiều năm qua, luyện được một món Pháp khí Cực phẩm.

Cho nên phần thắng khá lớn.

Đang khi nói chuyện, bên dưới phát ra những tiếng sấm rền, va chạm không ngớt.

Chỉ thấy Linh quang nở rộ, không thấy bóng người, thỉnh thoảng có độn quang hiện lên, thoáng qua lại bị Linh quang che lấp đi.

Trong lúc nhất thời, khó phân thắng bại.

"Mặc dù Phái Thương Vũ lập phái không lâu, nhưng cũng không thiếu cao thủ."

Sắc mặt Tề Vạn Niên trầm xuống, Vạn Đao Ô và Phái Thương Vũ nằm cạnh nhau, nên có rất nhiều tranh chấp, song phương cũng chẳng vừa mắt nhau, lúc này mở miệng:

"Chưởng môn Vương Kiều Tịch thì không đề cập tới, ngoài tên Phong Duyệt Sơn này ra thì vị trưởng lão tên Mạc Cầu kia cũng là tu sĩ Đạo cơ trung kỳ, còn có Tiết Lục Y. . ."

Cho dù bỏ đi Vương Kiều Tịch thì Phái Thương Vũ cũng là một thế lực không kém.

Khuyết điểm duy nhất chính là thời gian lập phái quá ngắn, căn cơ bất ổn, nếu như ổn định thêm một khoảng thời gian nữa thì sợ rằng lại xuất hiện thêm một cái Tống gia.

Chuyện này không chỉ Vạn Đao Ô và Thất Tinh đường không cho phép, mà ngay cả Tống gia cũng phải xen vào.

Lần này có người nguyện ý ra tay với Phái Thương Vũ, chỉ mời bọn hắn tới làm 'công chứng viên', tam phương thế lực đương nhiên là phải chạy tới nhìn xem.

Bình Luận (0)
Comment