Người dịch: Whistle
Chẳng qua khi tích lũy Pháp lực lại không được vội vàng xao động.
Cho nên không thể bỏ mặc chuyện tu hành Linh Cữu Bát Cảnh Công.
"Người mang thuật khống hỏa, bí thuật Luyện thể, Ngự kiếm pháp, mặc dù sơ nhập Kim Đan, nhưng luận về thực lực thì mình cũng không yếu hơn Kim Đan uy tín lâu năm."
"Nếu như thi triển Hỏa Thần Pháp Tướng, lực bộc phát có thể so được với Kim Đan trung kỳ."
"Trên cơ sở đó lại thi triển thêm Thập Đại Hạn, ở cự ly gần, sợ là thực lực của mình đã đến gần với tu sĩ Kim Đan hậu kỳ."
"Ngô. . ."
Nghĩ đến đây, Mạc Cầu lại nhẹ nhàng lắc đầu:
"Trước mắt thì mình vẫn chưa từng nhìn thấy tu sĩ Kim Đan hậu kỳ ra tay toàn lực, cụ thể như thế nào thì sợ là đợi gặp qua thì mới biết được."
Tông sư Kim Đan cực kỳ hiếm thấy.
Trong Bắc giang to lớn này cũng không có bao nhiêu Kim Đan hậu kỳ, mỗi một vị đều là đại danh đỉnh đỉnh, tỉ lệ gặp phải thì càng không lớn.
Trong lúc trầm ngân, ánh mắt của hắn khẽ nhúc nhích, từ trên người lấy ra một tấm lệnh bài.
"Trúc lão?"
. . .
"Mạc đại tiên sinh."
Một người đàn ông có vóc dáng gầy lùn, mặt chuột chắp tay thi lễ, trên mặt nở nụ cười, nhìn vào sẽ cảm thấy như một gã chuyện nịnh nọt.
Chẳng qua Mạc Cầu cũng không dám khinh thường người này.
Vị trước mặt này chính là một vị tu sĩ Kim Đan trung kỳ, xuất thân Hà gia một trong tứ đại gia tộc của Cửu Giang minh, người xưng Hà Gian Linh Thử Hà Bách Linh.
"Hà đạo hữu." Mạc Cầu chắp tay:
"Đạo hữu nhờ Trúc lão mời tại hạ đến đây là có việc gì?"
Mấy ngày trước, sau khi nhận được tin tức của Trúc lão, hắn liền đáp ứng lời mời đến đây, lại phát hiện ra người muốn gặp mình không phải Trúc lão, mà là vị trước mặt này.
"Không sai." Hà Bách Linh gật đầu:
"Nghe nói Ngân Xà Điếu Tẩu của Ma Y Giáo đã bị Mạc đại tiên sinh chém giết, chuyện này thật là đáng mừng, kì thực Hà mỗ đã sớm muốn gặp mặt đạo hữu."
"Ngô. . ."
"Đương nhiên, Hà mỗ đối với đồ trên tay Ngân Xà Điếu Tẩu cảm thấy có chút hứng thú."
"Nha!" Mạc Cầu nhíu mày, vẻ mặt tiếc nuối lắc đầu:
"Nếu như đạo hữu nghĩ lấy cái cần câu kia thì thật là có lỗi, Mạc mỗ đã đáp ứng thế chấp thứ này cho người khác rồi."
"A!" Sắc mặt Hà Bách Linh cứng đờ, trong mắt vô thức hiện ra vẻ thất vọng:
"Xem ra Hà mỗ đã đến chậm một bước."
Dừng một chút, Hà Bách Linh nói tiếp:
"Không biết đạo hữu có ý định bán cái sọt cá Mặc Lân kia hay không?"
"Sọt cá." Ánh mắt Mạc Cầu chớp động:
"Hà huynh muốn sao?"
Tuy rằng cái sọt cá Mặc Lân không phải là Pháp bảo, nhưng cũng là một món kỳ vật, bên trong chứa hơn vạn con Linh ngư, dùng bí pháp luyện chế, sau khi phóng ra sẽ che khuất bầu trời.
Ngay cả Thái Ất Luyện Ma Kiếm Trận cũng không thể áp chế được nó trong lúc nhất thời.
Nếu như nó nằm trong Tông sư Kim Đan thì tương đương với việc có thêm một thủ đoạn mạnh mẽ, vả lại gần như không cần tiêu hao Pháp lực.
"Không sai!" Hà Bách Linh gật đầu:
"Không chỉ sọt cá, những vật còn lại của Ngân Xà Điếu Tẩu ta đều muốn? Về phương diện giá tiền, Hà mỗ tuyệt đối sẽ không để cho đạo hữu thất vọng."
"Đồ vật cũng không phải ít." Mạc Cầu nghĩ nghĩ, từ trên người gỡ xuống một cái túi đựng đồ rồi đưa tới:
"Mời đạo hữu xem."
Nơi này là đại điện trên quy đảo, có Trận pháp, còn có hai vị Kim Đan tọa trấn, Mạc Cầu không sợ đối phương dám trắng trợn cướp đoạt đồ vật của mình.
"Đa tạ!"
Hà Bách Linh đại hỉ, đưa tay nhận lấy, Thần niệm quét qua, ánh mắt lập tức sáng lên.
Một lát sau.
Trước mặt của y xuất hiện thêm mười mấy loại đồ vật, trong đó có sọt cá, có ngọc phù, có Linh vật, còn có mấy loại Linh ngư bị đóng băng.
"Mạc đạo hữu, phương diện giá tiền. . ."
"Công pháp, bí tịch là được, đan dược, Linh vật cũng có thể, thực sự không được thì dùng Linh thạch."
Về phần Pháp bảo.
Mặc dù những vật này cũng rất hiếm thấy, nhưng còn xa mới sánh được một món Pháp bảo.
"Được!"
Hà Bách Linh gật đầu, lập tức đưa ra một miếng ngọc bài:
"Mạc huynh, huynh xem thử những thứ trong này đi."
Mạc Cầu tiếp nhận, Thần niệm vừa quét qua, trong lòng thất kinh, nhưng trên mặt lại bất động thanh sắc:
"Hà gia không hổ là gia tộc giàu có, nội tình phong phú, Mạc mỗ bội phục, tại hạ muốn Vô Ngân Thiên Y, Phượng Sào Ô Ti. . ."
"Đạo huynh, Phượng Sào Ô Ti chính là kỳ vật đỉnh tiêm, nghe nói nó có dính phải một sợi khí tức của thần điểu Phượng Hoàng, giá tiền này, xin thứ cho Hà mỗ không thể đáp ứng."
"Huynh xem như vậy được không, vật này lưu lại, dùng nó để thay thế. . ."
"Không, không!"
Hai người ở trong điện thương nghị hồi lâu, dù cho không tới mức tính toàn chi li giống như phàm nhân, nhưng có chút Linh vật hai người lại không nguyện lui bước.
Thật lâu sau mới đạt thành chung nhận thức.
Hai người nhìn nhau rồi cười một tiếng, mỗi người tự mình thu hồi Linh vật.
. . .
Bên trong đại điện u ám, hỏa diễm u lãnh dán trên thạch bích chập chờn theo gió, cũng làm cho bóng người bên trong lắc lư liên hồi, giống như quỷ Mị.
"Giáo chủ."
Một giọng nói khàn khàn, không lưu loát vang lên:
"Chu Thế Chương thật sự đã chết rồi, không chỉ nhục thân bị hủy, mà hồn phách cũng đã bị đánh tan, thể xác còn lưu lại cũng chẳng có tác dụng gì."
"Người hạ thủ tự xưng là Mạc đại tiên sinh, nghe nói chỉ là một vị tu sĩ Kim Đan sơ kỳ, nhưng lại không người biết được lai lịch của y, thực lực bất phàm."
"Phế vật!"
Trong bóng tối, một giọng nói tràn ngập tức giận vang lên, lửa giận ngập trời, khi tiếng nói dừng lại dường như đã gió êm sóng lặng.
Chỉ với hai chữ ngắn gọn đã làm cho cảm xúc của người nghe kịch liệt chập trùng, rất khó thích ứng.
Ngay cả ánh đèn trong điện cũng dựng đứng thẳng tắp chỉ trong nháy mắt, ánh lửa còn có vẻ rực rỡ loang lổ.
"Người mang Thánh Chủ chi vật, còn được ban thưởng Linh phù hộ thân, vậy mà lại bị một vị tu sĩ cùng giai giết chết ở trước cửa nhà mình."
"Gã ta, đáng chết!"
Giọng nói lại vang lên lần nữa, còn có một cỗ uy áp thiên địa, làm cho đám người trong điện cùng nhau quỳ xuống đất, gục đầu xuống, không dám lên tiếng.
Dừng một chút, dường như người trong bóng tối đã khôi phục bình tĩnh, trầm giọng nói:
"Có tìm thấy vật đó không?"
"Hồi giáo chủ." Một người run giọng nói:
"Tiểu nhân đã nhờ mấy người mua rất nhiều Linh vật ở trên người của vị Mạc đại tiên sinh kia rồi, cũng có cả những người mua khác nữa, nhưng, chưa từng nghe nói thông tin về món đồ đó."
"Bất quá xin Giáo chủ yên tâm, chỉ cần không phải là Kim Đan của giáo ta thì sẽ không người biết được món đồ kia, họ Mạc chắc chỉ xem nó như một món Linh vật bình thường thôi."
"Hừ!"
Trong bóng tối, một tiếng hừ lạnh vang lên:
"Không sợ vạn nhất, chỉ sợ nhất vạn, Thánh Chủ chi vật không được để mất, sau khi ta xuất quan, ta muốn được thấy vật đó đã trở về."
"Vào lúc tất yếu. . ."
"Giết!"
"Vâng." Đám người ở dưới điện đồng thanh hô to:
"Cẩn tuân Giáo chủ pháp chỉ!"
. . .
Phường thị.
Trong hậu viện của một cửa hàng mới mở, Mạc Cầu thu hồi pháp quyết, mở mắt ra, nghĩ nghĩ, từ trên thân lấy ra một hạt châu tròn vo.
Hạt châu này rất bình thường, không có chút thần dị nào.
Nhưng hắn lại biết rất rõ.
Vật này.
Là một cái con mắt!
Vật trong tay lớn chừng một viên dược hoàn, giống như một viên đá cuội màu xám, sờ lên liền cảm thấy băng lãnh cứng rắn, trên đó có một khe hở méo mó quanh co giống như một vết nứt.
Nhìn qua không có chút thu hút nào.
Trong cảm nhận cũng không có chút khí tức ba động nào.
Nhưng nhờ Huyết đan chi pháp phụ tu qua Tam Chuyển Nguyên công nên Mạc Cầu có thể loáng thoáng cảm nhận được, trong vật này chứa đựng uy năng rất kinh khủng.
Giống như.
Nó vừa mở mắt thì thiên địa đều sẽ tịch diệt.
May mà nó đã chết rồi, luồng uy năng kia cũng bởi vậy mà bị phong cấm, vật trong lòng bàn tay cũng đã trở thành một viên đá nhỏ bình thường.
Đây là một con mắt!
Không biết là của ai, nhưng chắc chắn không phải là mắt người, mà thuộc về một giống loài cực kỳ mạnh mẽ, tính tình hung tàn, thị sát, nếu không thì sẽ không có con mắt như vậy.
Phương pháp phong ấn trên này cho thấy có người cố ý làm vậy.
Mạc Cầu loay hoay một hồi, trên mặt như có điều suy nghĩ.
Có lẽ hắn đã hiểu được lý do tại sao thực lực của tên Ngân Xà Điếu Tẩu Chu Thế Chương kia rõng ràng là yêu hơn mình, nhưng ngày đó lại có thể nhiều lần khám phá hành tung của hắn.
Còn có mấy lần sắp gặp phải nguy hiểm lại có thể thần hồ kỳ thần ngăn lại thế công tập kích.
Cuối cùng, Mạc Cầu chỉ có thể bộc phát ra lực lượng và tốc độ tuyệt đối để áp chế thì gã mới hoàn toàn sụp đổ.
Nguyên nhân chính là vì vật này!
Mặc dù con mắt này đã chết, nhưng nếu như nắm giữ pháp môn đặc biệt lại có thể trong kích thích linh tính bên trong nó, làm cho người sở hữu nhận được một loại năng lực nào đó.
Thậm chí. . .
Làm cho nó phục sinh!
Chuyện này không phải là do Mạc Cầu phỏng đoán, mà là ở trong Thiên Yêu Bảo Điển của Ma Y Giáo đã có ghi chép.
Có không ít giáo chúng của Ma Y Thần Giáo sẽ thông qua bí pháp cấy ghép huyết nhục và khí quan của dị loại để làm cho mình trở nên càng mạnh mẽ hơn, đây cũng là phương pháp truyền thừa của Ma Y Giáo.
"Như nói như vậy đó, thu hoạch lớn nhất hôm đó không phải là món Pháp bảo cần câu kia, mà là vật này mới đúng, chỉ tiếc là không lấy được pháp môn của nó."
Mạc Cầu tự lẩm bẩm, đồng thời ngẩng đầu nhìn ra ngoài:
"Vào đi!"
"Lão gia."
Một người đẩy cửa bước vào trong phòng, khom người mở miệng:
"Có người muốn bán truyền thừa giống với pháp môn mà lão gia đã nói qua, tiểu nhân không dám làm chủ nên mời lão gia đi qua đó nhìn xem."
"Nha!"
Mạc Cầu nhíu mày, đứng lên:
"Dẫn đường đi."
"Vâng."