Người dịch: Whistle
Mỗi một con Thiên Hỏa Viêm Long, chỉ cần bất diệt, liền không kém hơn bí pháp, Thần thông mà Tông sư Kim Đan thi triển, mà hắn lại có thể thả ra chín con chỉ trong một lần.
Vả lại, mỗi lần thả ra một con thì trên người hắn sẽ có thêm một tầng phòng ngự, chín tầng phòng ngự chồng chất liền giống như trên người khoác thêm một món dị bảo hộ thể.
Cửu Hỏa Thần Long Tráo!
Mạc Cầu bật cười.
Cái tên mà lúc trước hắn đặt trong lúc hứng khởi lại trở nên càng ngày càng giống, đợi thêm một khoảng thời gian nữa, có lẽ môn Thần thông này sẽ có thể danh chấn một phương.
Mạc Cầu lấy lại bình tĩnh, thở dài một ngụm trọc khí.
Sau một khắc.
Trong thức hải phác hoạ ra một con Tất Phương hư tướng.
Huyết mạch trên người nổi bật, từng tia hỏa diễm chảy xuôi bên trong cơ thể, Nhục thân cũng bị bốc cháy.
"Oanh!"
Ánh lửa ngút trời.
Liệt diễm vô tận, rất nhiều Linh hỏa đan xen, hội tụ quanh người.
Cuối cùng.
Một tôn hỏa diễm cự nhân xuất hiện.
Hỏa Thần Pháp Tướng!
So với trước đây thì Hỏa Thần Pháp Tướng hiện giờ đã không còn cao mấy chục mét nữa, mà chỉ vỏn vẹn có một trượng, nhưng lại càng ngưng thực hơn.
Hoa văn trên làn da càng tinh tế tỉ mỉ, tóc lửa bay múa, một đôi mắt màu đỏ sậm di chuyển như người sống.
"Ông. . ."
Thần niệm của Mạc Cầu chui vào hư tướng ở bên trong thức hải, ý niệm nối liền, khi mở mắt ra, hắn đã triệt để hòa làm một với Hỏa Thần Pháp Tướng.
Trong đôi mắt của hắn nhìn thấy khí cơ giữa thiên địa đang vận chuyển lặp đi lặp lại.
Âm dương, ngũ hành rõ mồn một trước mắt.
Mạc Cầu vươn tay ra.
Bàn tay sinh động như thật, hắn nhẹ nhàng nắm chặt tay, một thanh trường đao do liệt diễm hội tụ mà thành liền xuất hiện trong lòng bàn tay.
Ý niệm khẽ động, Pháp tướng chuyển động theo.
Trong chớp nhoáng, vô số tàn ảnh di chuyển trong mật thất, lại lập tức tán đi chỉ trong nháy mắt.
"Sau khi thi triển Pháp Tướng thì năng lực khống hỏa đã tăng lên gấp đôi, uy năng của Thiên Hỏa Đại Chú và Thiên Hỏa Viêm Long cũng tăng lên không ít."
"Nhưng thứ tăng phúc lớn nhất. . ."
"Là tốc độ!"
Thần Hỏa Độn, Liệt Diễm Song Sí của Phi Linh tông đều là độn pháp hàng đầu, nếu không cũng sẽ không lấy hai chữ Phi Linh làm tên.
Mạc Cầu trực tiếp cảm ngộ chân ý truyền thừa, cũng tìm hiểu sự huyền diệu trên thân Tất Phương.
Thân thể ưu nhã, đường cong hoàn mỹ, chỉ cần nhìn vào liền có thể làm cho Mạc Cầu có rất nhiều cảm ngộ về độn pháp.
Bây giờ thi triển Hỏa Thần Pháp Tướng, tốc độ nhanh đến mức có thể so với tu sĩ Kim Đan hậu kỳ.
Niệm động chính là vài dặm.
Vô thanh vô tức, nhanh tuyệt nhân hoàn!
"Bây giờ, sau khi thi triển Hỏa Thần Pháp Tướng thì thực lực của mình cũng thuộc dạng không kém trong hàng ngũ Kim Đan trung kỳ, huống chi. . ."
Ý niệm chuyển động, Pháp tướng đột nhiên trở nên âm lãnh.
Đôi mắt lập tức u ám, thân hình hư ảo không thật, u lãnh giống như một chiếc áo choàng do Quỷ hỏa hư vô hóa thành, đang bay phấp phới sau lưng.
Một cỗ khí tức phảng phất đến tự Cửu U chi địa từ trên người hiện lên.
Người có tu vi ở đây nhìn vào thì Thần hồn sẽ bị tàn lụi, ngay cả tâm thần kiên định cũng sẽ sinh ra tâm hỏa, cuối cùng thân thể sẽ bị thiêu đốt.
U Minh Hỏa Thần Thân!
Đây
Mới chính là Pháp Tướng chân chính ở trong thức hải của Mạc Cầu, không chỉ dung nhập huyết mạch hỏa diễm, mà còn tập hợp mấy vạn pháp môn U Minh sách.
"Bạch!"
Mạc Cầu thu hồi Pháp Tướng, âm thầm lắc đầu:
"Đáng tiếc là không thể gia trì thêm Thập Đại Hạn khi thi triển U Minh Hỏa Thần Thân, nếu không thì lực bộc phát sẽ còn có thể tăng thêm một bậc."
"Ngô. . ."
"Thập Đại Hạn liên quan đến nhục thân, có lẽ mình còn có thể nếm thử một lần."
Ý niệm chuyển động, cảnh tượng sau cùng trong chân ý xuất hiện trong thức hải.
"Mu!"
Tiếng hót du dương, mênh mông vang vọng trong đầu Mạc Cầu.
Chắc là Tông sư Kim Đan của Phi Linh tông chưa từng chứng kiến cảnh tượng này, nếu không thì chắc là sẽ có lưu lại Thần thông có liên quan đến cảnh tượng này.
Chẳng qua chỉ là một tiếng hót, nhưng dường như nó có liên quan đến Nhục thân, cho nên Mạc Cầu định thử một chút, có thể sẽ lại có thu hoạch.
Chỉ trong một cái chớp mắt.
Tinh thần trong thức hải nhanh chóng ảm đạm, gần như chỉ trong mấy hơi thở, số lượng tinh thần mà hắn đã thắp sáng trong rất nhiều năm đã bị tiêu hao sạch sẽ.
Cùng lúc đó.
Một môn Thần thông dùng sóng âm chấn động nhục thân, gột rửa bách khiếu, rèn luyện pháp thể cũng xuất hiện trong cảm ngộ.
........
Trong trụ sở của Phái Thương Vũ, người đến người đi.
Vào nửa năm trước liền có một tin tức ngầm truyền ra, làm cho lòng người bàng hoàng, có người thấp thỏm, có người thì mang theo chờ mong.
Di dời không phải là chuyện nhỏ.
Mặc dù Phái Thương Vũ vừa mới lập phái không lâu, nhưng lại thế lực không nhỏ.
Lại thêm trong những năm này Tiết Lục Y cố gắng khuếch trương, chỉ vỏn vẹn là đệ tử ký danh chính thức trong danh sách cũng đã hơn trăm người.
Còn có đệ tử Ngoại môn, Đạo binh tạp dịch, vụn vặt lẻ tẻ cũng chừng mấy ngàn, lại thêm thân quyến người nhà của bọn hắn, đã hơn vạn người.
Mà số này chỉ là người ở trong tông môn.
Trong phạm vi thế lực của Phái Thương Vũ cũng có rất nhiều phàm nhân, ví như di dời thì sẽ có hơn 10 vạn người đi theo, hơn nữa đây còn không phải là số lượng tối đa.
Mạc Cầu đáp xuống trụ sở, không cần Thần niệm cũng có thể phát hiện được bầu không khí vi diệu trên đảo.
Hắn vừa bước vào trong đại điện thì đám người nhao nhao nghiêng đầu.
"Mạc sư huynh, huynh đã đến." Tiết Lục Y ra vẻ nhiệt tình.
Sau khi Vương Kiều Tịch bế quan thì người phụ trách liên hệ với Chân Tiên Đạo chính là nàng, cho nên nàng cũng đã biết rõ thân phận của Mạc Cầu.
Truyền nhân Thuần Dương cung của Thái Ất tông!
Nguyên đệ tử Phái Thương Vũ, sư đệ của Vương Kiều Tịch.
Đồng thời cũng là người mà Vương Kiều Tịch thầm thương trộm nhớ những năm đó.
Cũng bởi vì vậy mà bây giờ Tiết Lục Y đã sửa lại cách xưng hô, gọi Mạc Cầu là Mạc sư huynh, chỉ là những người trong phái lại không hiểu lý do trong này.
Ngoài ra.
Mặc dù nàng không biết tu vi thực sự của Mạc Cầu ra sao, nhưng lại biết rõ đối phương chắc chắn đang che giấu thực lực.
Nếu không trước khi sư tỷ bế quan thì cũng sẽ không chuyên môn tới căn dặn nàng, nếu như gặp phải phiền phức thì đi tìm Mạc Cầu giải quyết, đại khái sẽ không có vấn đề.
"Ừm." Mạc Cầu gật đầu, quét mắt toàn trường:
"Đều ở đây à."
Hôm nay, vài vị Đạo cơ của Phái Thương Vũ cũng ở đây.
Lương Hồng.
Hạng Phủ Minh.
Tiết Lục Y.
Có một vị nữ tử mặc lụa trắng lam văn ngồi ở bên cạnh, trong tay nữ tử cầm một cây tiêu ngọc, nhẹ nhàng vỗ vỗ vào lòng bàn tay, trên mặt hiện ra ý cười.
"Vị này chính là Mạc trưởng lão của quý tông à?"
Nữ tử này có dung nhan xinh đẹp, khí chất xuất trần, giọng nói như tiếng hót của chim hoàng yến, tu vi Đạo cơ sơ kỳ, nàng lập tức cầm tiêu chắp tay:
"Nghe đại danh đã lâu, tiểu nữ tử Lục La, gia phụ Mộc Bát Công, gặp qua đạo hữu."
"Mộc Bát Công." Ánh mắt Mạc Cầu khẽ nhúc nhích:
"Vị ở Thiên Nhai đạo tràng kia sao?"
"Đúng vậy." Lục La gật đầu.
Thiên Nhai đạo tràng chính là nơi mà đám người Trúc lão và Cao Trùng thiết lập, Mộc Bát Công cũng là một vị Tông sư Kim Đan tọa trấn đạo trường.
Mạc Cầu đã gặp qua người này, là một kẻ rất thú vị.
Lúc này, Tiết Lục Y đang quan sát hắn một hồi, đôi mắt đẹp hiện lên Linh quang: "Mạc sư huynh, bế quan hai năm, dường như huynh thu hoạch không nhỏ?"
Mặc dù nàng không nhìn ra sâu cạn của Mạc Cầu, nhưng lại có thể cảm nhận được, hai năm không gặp, dường như trên người đối phương đã phát sinh một loại biến hóa nào đó.
Càng tĩnh mịch và khó đoán hơn.
"Có chút tâm đắc."
Mạc Cầu gật đầu, trên mặt cũng lộ ra ý cười hài lòng.
Sau khi cảm ngộ Chân ý truyền thừa của Phi Linh tông, hắn thu hoạch cũng không ít, thuật khống hỏa thì không cần phải nói, lại còn có một niềm vui ngoài ý muốn.
"Chúc mừng sư huynh, sư huynh hôm nay tới thật đúng lúc." Tiết Lục Y không tiếp tục truy vấn, đưa tay hút tới một cái ghế, nói:
"Hôm nay mọi người đang thương nghị chuyện di dời tông môn, ý kiến vẫn còn chưa thống nhất, không biết theo cái nhìn của sư huynh thì chúng ta có nên dời đi xa không?"
"Ta cho là không cần thiết." Không đợi Mạc Cầu mở miệng, Lương Hồng ở bên cạnh đã lắc đầu, nói:
"Chúng ta chỉ vừa mới đứng vững gót chân ở nơi này, khoảng thời gian này vất vả biết bao nhiêu, nếu như cứ bỏ qua như vậy thì chúng ta lại phải phí thêm rất nhiều tâm tư."
"Làm lại từ đầu, nói nghe thì dễ?"
Ông ta tiếp tục nói:
"Huống chi, mặc dù chúng ta không đi, nhưng những tông môn khác lại rời đi, những địa bàn bỏ trống đó cũng đủ cho chúng ta tiếp tục khuếch trương rồi."
"Không phải như vậy!" Lục La gõ nhẹ tiêu ngọc, lắc đầu nói:
"Xưa nay, khi đạo trường vừa thành lập, những thế lực gia nhập đầu tiên đều có rất nhiều chỗ tốt, tứ đại gia tộc của Bắc Xuyên đảo vực chính là ví dụ, bọn họ gia nhập khi Cửu Giang minh vừa thành lập."
"Bây giờ Thiên Nhai đạo tràng đang mời chào hào kiệt tứ phương, hòn đảo mà người nào chiếm được thì sẽ thuộc về người đó, còn sẽ được miễn thuế trong vòng trăm năm."
"Vả lại, chỉ cần lập xuống một chút công lao liền có thể lấy được các loại vật dụng thiết yếu."
"Như Trúc Cơ đan. . ."
"Lưu lại nơi này cũng chỉ để cho Chu gia tiếp tục bóc lột, bận rộn quanh năm suốt tháng, sau cùng lại chẳng thu hoạch được bao nhiêu."
Hạng Phủ Minh lắc đầu, không có mở miệng.
"Sư huynh." Tiết Lục Y thì đưa tay ra hiệu:
"Lục La không chỉ là hậu nhân của Mộc tiền bối, mà còn là hảo hữu của Lục Y, cho nên muội không xem nàng là người ngoài, sư huynh đừng để tâm."