Người dịch: Whistle
"Không sao." Mạc Cầu lắc đầu, sắc mặt đạm mạc:
"Chuyện của tông môn thì ta không hiểu nhiều lắm, chuyển hay không chuyển thì các vị tự quyết định là được, bất quá, tại sao lại đột nhiên muốn dời xa nơi đây?"
"Nếu như không vội, vậy liền chờ Chưởng môn xuất quan lại nói."
Di dời tông môn là việc can hệ trọng đại, dính đến sinh kế của mười mấy vạn người trong những năm sau này, đây không phải là trò đùa.
Theo lý thì nên hỏi ý kiến của Vương Kiều Tịch mới phải.
Mặc dù nàng đã bế quan, nhưng chờ thêm mấy năm nữa là sẽ có kết quả, dù sao một tòa đạo trường từ thành lập đến hoàn thiện cũng cần trên trăm năm mới xong.
"Sư huynh có chỗ không biết." Tiết Lục Y thở dài, nghĩ nghĩ, truyền âm nói:
"Sở dĩ muội định di dời tông môn, chỗ tốt mà Thiên Nhai đạo tràng đưa cho chỉ là thứ yếu, chuyện phiền phức mà sư tỷ gặp phải mới là quan trọng."
"Một trong tam đại Thiên nữ dưới trướng Tán Hoa lão tổ đang ở trong Bắc Xuyên đảo vực, bản thân kẻ này cũng có thế lực không kém."
"Trong mấy năm này, khi hành thương làm việc đã bị người nhiều lần cản trở, theo như tin tức mà muội dò xét được thì là do người này ở sau lưng giở trò."
"Đi Thiên Nhai đạo tràng thì chuyện này sẽ đỡ hơn một chút."
"Ngô. . ." Mạc Cầu lộ vẻ trầm ngâm, chậm rãi gật đầu:
"Nếu như nói vậy thì di dời cũng được."
"Mạc trưởng lão." Lương Hồng nhíu mày, nói:
"Chuyện phiền phức ở chỗ này gặp được thì khi đi bên kia cũng vậy thôi, vả lại ở đây còn có Cửu Giang minh và Chu gia, người khác muốn làm gì thì cũng cần phải cố kỵ một chút."
"Thiên Nhai đạo tràng. . ."
Nói đến đây, ông ta chắp tay với Lục La:
"Lục La cô nương, xin thứ cho Lương mỗ vô lễ, cứ mỗi trăm năm thì trong Vân Mộng Xuyên sẽ có Tông sư thành lập đạo tràng, nhưng bây giờ lại có bao nhiêu đạo tràng còn tồn tại chứ?"
"Vả lại chúng tôi của không rõ tình hình bên đó, tùy tiện qua đó, theo suy nghĩ nông cạn của Lương mỗ, đây là việc rất không khôn ngoan!"
Lời này rất không khách khí, cũng làm cho sắc mặt Lục La trầm xuống.
"A. . ." Mạc Cầu cười khẽ gật đầu:
"Cũng có mấy phần đạo lý."
Một vị Tán Hoa Thiên nữ, cho dù là Tông sư Kim Đan cao quý thì cũng không có khả năng ném hết mặt mũi để động thủ với một tông môn nằm trong địa bàn của Cửu Giang minh.
Huống chi.
Vào mấy năm trước thì Mạc Cầu đã không sợ Thiên nữ, bây giờ, cho dù vị Tán Hoa lão tổ kia tự mình đến, có thể thắng được Mạc Cầu hay không còn là 2 chuyện.
Chỉ cần Phái Thương Vũ đứng vững gót chân, Tông sư Kim Đan muốn đối phó nó cũng không phải chuyện dễ.
Mấy người khác nghe vậy liền có chút im lặng.
Vị Mạc trưởng lão này quả thật là một người không để ý tới tục sự, ai nói cũng đều có lý, vậy hắn có đến đây hay không cũng chẳng có gì khác nhau?
"Thôi thôi!"
Lúc này, Hạng Phủ Minh vẫn luôn đưa trái đẩy cũng đành thở dài một tiếng, nói:
"Vẫn là di dời đi!"
"Cây chuyển chết, người chuyển sống, cuộc sống hiện giờ của chúng ta chỉ có thể nói là chịu đủ dày vò, chuyển sang nơi khác có lẽ sẽ cải thiện hơn một chút."
"Hạng trưởng lão." Lương Hồng biến sắc.
"Lương trưởng lão, ta biết trong lòng ông có lo lắng." Hạng Phủ Minh nhấc tay, nói:
"Nhưng dời hay không dời cũng đều có chỗ tốt và chỗ xấu, nếu tiếp tục ở lại đây, chỗ tốt thì chưa rõ lắm, nhưng chỗ xấu lại hiện diện mỗi ngày."
"Di dời cũng là một lựa chọn."
"Thế nhưng là. . ." Lương Hồng nhíu mày, nhìn đám người một chút rồi hạ giọng nói:
"Mặc dù mặt ngoài Chu gia không nói gì, nhưng cũng đã âm thầm cảnh cáo, nếu như chúng ta rời khỏi nơi này thì sợ là sau này sẽ gặp phải không ít chuyện phiền phức."
"Có thể có phiền phức gì chứ?" Lục La trừng to đôi mắt đẹp:
"Quy củ này là do Cửu Giang minh lập ra, với ý muốn khơi thông thủy đạo, ban ơn cho ức vạn bách tính, nếu như Chu gia dám vì tư lợi của bản thân mà ngăn cản bản thân thì chính là đang đối nghịch với Thiên Nhai đạo tràng, đối địch với Cửu Giang minh."
"Bọn hắn dám sao!"
Lục La có khí tức mảnh mai, xuất trần, nhưng lúc này mi phong dựng đứng, trong đôi mắt đẹp bao hàm sát khí, lại có một khí chất đặc biệt.
"Không sai, bọn hắn không dám, ít nhất là ở bề ngoài sẽ không dám." Tiết Lục Y mỉm cười, gật đầu nói:
"Vả lại, lần này chúng ta cũng không phải chỉ di dời một mình, còn có Tống gia và Cự Kình bang đi cùng, Chu gia lại có thể làm gì?"
"Tống gia cũng đi?" Lương Hồng sững sờ.
Tống gia chính là gia tộc uy tín đã chiếm cứ nơi này lâu đời, ngay cả bọn họ cũng bỏ được dời đi?
"Ta cũng vừa mới nhận được tin tức." Tiết Lục Y gật đầu:
"Trước đây ít năm, gia chủ Tống gia bị thương, mặc dù được Linh dược trợ giúp, đã phục hồi như cũ, nhưng trong mấy năm này, cuộc sống của bọn họ cũng không tốt."
"Có lẽ, trong mấy năm này đã để cho Tống gia thấy rõ thái độ của Chu gia, cho nên mới nản lòng thoái chí, chuẩn bị chuyển sang nơi khác."
"Ừm." Hạng Phủ Minh gật đầu:
"Nếu nói như vậy thì chúng ta dọn đi cũng không tệ."
". . ." Lương Hồng há to miệng, cuối cùng bất đắc dĩ than nhẹ:
"Nếu như thế, để ta xuống dưới chuẩn bị một chút."
"Việc này không nên chậm trễ." Tiết Lục Y nghiêm mặt:
"Trong một tháng, chúng ta phải có một nhóm người qua bên đó, đến khi ấy. . . Ta cũng sẽ đi qua xem địa hình bên đó, Lục La sẽ ta chọn hòn đảo."
"Đương nhiên!" Lục La nhoẻn miệng cười:
"Ta biết có hai hòn đảo cách nhau không xa, mặc dù có chút chướng khí, nhưng chỉ cần thanh trừ sạch sẽ thì chính là Linh địa tu hành."
"Hai hòn đảo này ta đều chuyên môn giữ lại cho ngươi."
"Vậy là tốt rồi!" Tiết Lục Y gật đầu, nghiêng đầu nhìn sang:
"Mạc sư huynh."
"Ừm." Mạc Cầu ngẩng đầu.
"Trong khoảng thời gian này, huynh có thể không bế quan được không, môn nhân đệ tử quá nhiều, trong khi di dời thì cần phải có người tọa trấn, cần phòng bị người có ý định quấy rối." Tiết Lục Y thử mở miệng hỏi:
"Cho nên. . ."
"Huynh có thời gian hay không?"
"Được." Mạc Cầu gật đầu:
"Trùng hợp là ta cũng muốn đi Thiên Nhai đạo tràng, chúng ta đồng hành là được."
"Đa tạ!"
Tiết Lục Y vô thức nhẹ nhàng thở ra, dường như Mạc Cầu đáp ứng chuyện này thì trong lòng nàng liền cảm thấy an toàn hơn rất nhiều, cảm giác này thật sự là có chút kỳ quái.
. . .
Nửa tháng sau.
Một vệt độn quang phóng lên không trung ở rìa Bắc Xuyên đảo vực, di chuyển vài vòng quan sát đảo vực bên dưới rồi lập tức hóa thành một sợi bạch quang lướt tới phương xa.
Trong độn quang, vẻ mặt Lục La hiện ra sự hưng phấn.
Lần này nàng một mình đến đây, liên tục thuyết phục được mấy thế lực di dời đã đủ để chứng minh thực lực của mình cho phụ thân thấy.
Nghĩ đến sắc mặt kinh ngạc của phụ thân khi mình trở về, nàng liền không khỏi ngẩng cao đầu.
'Chuyện mà huynh trưởng, hậu bối có thể làm được, thì Lục La ta cũng có thể làm được, hơn nữa còn có thể làm tốt hơn , để cho các ngươi xem thường ta!'
Trong lòng nghĩ nghĩ, nàng lại không khỏi có phần bức thiết, muốn sớm một chút nhìn xem thấy vẻ kinh ngạc trong mắt người khác.
Lục La liền lập tức thôi động Pháp lực, gia tăng tốc độ độn quang.
Đúng lúc này.
"Đinh linh linh. . ."
Một chuỗi linh đang ở bên hông đột nhiên rung động.
"Hả?"
Lục La cúi đầu, trong đôi mắt đẹp hiện lên một tia kinh ngạc, sau đó sắc mặt lập tức đại biến:
"Không tốt!"
"Bạch!"
Nàng lập tức kích phát một tấm Linh phù hộ thân, một cái lồng ánh sáng bao phủ toàn bộ cơ thể nàng, Linh quang lập tức phi độn về phương xa.
Sau một khắc.
"Hô. . ."
Một đám mây đen lướt qua hư không, hơi chậm lại, ma diệt huyền quang trên Linh phù rồi hút bóng người trong đó ra.
Lấp lóe vài cái đã biến mất không thấy gì nữa.
Lục La cảm thấy hai mắt tối đen, Thần hồn lâm vào hôn mê.
Kim Đan. . .
Là ai?
. . .
Trong một mảnh thuỷ vực nào đó.
Một tòa thủy phủ ẩn giấu trong lòng một ngọn núi nào đó.
Truyền nhân của Huyền Hỏa giáo Ngô Tử Thông đang khoanh chân đả tọa trên một cái bồ đoàn, hai mắt nhắm nghiền, cau mày, giống như đang phải một nỗi đau đớn vô biên.
Ở bên cạnh Ngô Tử Thông có vài vị nữ tử thân khoác sa mỏng đang nằm la liệt trên mặt đất, trên mặt của mỗi một vị nữ tử đều hiện lên một màu đỏ thắm kỳ dị.
"Bạch!"
Linh quang chớp động, Ngô Dụng xuất hiện ở phụ cận, vung tay lên, ném Lục La đã bị hôn mê sang một bên, lập tức nhìn về phía Ngô Tử Thông rồi thở dài bất đắc dĩ:
"Thiếu gia, thu công đi!"
Trên mặt Ngô Tử Thông hiện ra vẻ dữ tợn, nghe tiếng liền chậm rãi mở mắt ra:
"Ta không cam tâm!"
Trong giọng nói của y chứa đầy sự không cam lòng, hai tay nắm chặt, gân xanh gồ cao, mũi thở hổn hển, dùng cặp mắt đỏ lòm nhìn chòng chọc vào Ngô Dụng:
"Thực sự không có cách nào sao?"
"Không cam tâm thì cũng phải nhận mệnh, lão hủ đã dùng hết tất cả biện pháp." Ngô Dụng thở dài:
"Thiếu gia, ngài đã không thể lên cấp Đạo cơ, càng đừng đề cập đến Kim Đan cảnh, truyền thừa của chủ thượng đã vô duyên với ngươi, việc quan trọng hiện giờ là lưu lại huyết mạch."
"Huyết mạch! Huyết mạch!" Ngô Tử Thông gầm thét, đứng lên vung vẩy cánh tay, làm cho những bình bình lọ lọ ở bên cạnh đều bị quét xuống mặt đất, trong miệng còn điên cuồng gào thét:
"Thì ra trong nhiều năm như vậy, thứ mà ngươi thật sự là huyết mạch trên người ta, vì huyết mạch này, ngươi thậm chí không tiếc nghiền ép tuổi thọ của ta!"
Ngô Tử Thông nộ trừng đối phương, liều mạng gầm thét, sắc mặt Ngô Dụng lại là không thay đổi chút nào, vững vàng đứng yên tại chỗ, mặc cho Ngô Tử Thông điên cuồng phát tiết.
Thật lâu sau.
Ngô Tử Thông run rẩy quay người, nhìn về phía nữ tử đang nằm trên mặt đất:
"Lần này lại là con cái của ai?"
Y đã lựa chọn từ bỏ chống cự.
Bởi vì trước thực lực tuyệt đối của đối phương, chống cự cũng chẳng có tác dụng gì, thậm chí ngay cả việc tự sát mà y cũng không làm được.