Người dịch: Whistle
Ngũ Hành Hoàn phóng ra các loại kỳ quang ngũ sắc là kim, hồng, hắc, xanh, hoàng, vầng sáng quét ngang giữa không trung, nguyên khí xung quanh lập tức trì trệ.
Mạc Cầu không cần thăm dò cũng biết là khi đối phương tế ra món Pháp bảo này, bản thân mình còn muốn thông qua khống chế thiên địa nguyên khí để thi triển Pháp thuật đã là không có khả năng.
Bất quá hắn cũng không sợ.
Bảo vật truyền thừa không giống với trấn tông chi bảo, đa số bảo vật truyền thừa chỉ có hình thức biểu tượng, công dụng và uy lực đều không phải là mạnh nhất, nếu không năm đó khi Ma Y giáo gặp nạn đã không thể nào giữ lại được.
"Coong!"
Ý niệm khẽ động, kiếm quang lóe sáng.
Thiên Lôi Kiếm từ một biến mười, từ mười hóa trăm, từ trăm thành ngàn vạn, chỉ trong một chớp mắt, phạm vi vài dặm xung quanh đã tràn đầy điện quang kiếm ảnh lấp léo.
Sắc mặt Mạc Cầu lãnh túc, thân vô bàng vật, trong lòng chỉ có kiếm quyết lưu chuyển.
Hai mắt Nguyên Thiên Y co rụt lại, trong lòng hơi trầm xuống.
Đối thủ này còn khó chơi hơn tưởng tượng của gã, Ngự kiếm pháp cực kỳ huyền diệu, cho dù là gã cũng không thể nhìn thấu biến hóa trong đó.
Bất quá. . .
Cho dù Ngự Kiếm thuật có cao minh thì lại như thế nào?
"Đi!"
Trong miệng Nguyên Thiên Y quát khẽ một tiếng, Ngũ Hành Hoàn rực rỡ tản ra lao về phía kiếm trận.
Mạc Cầu im lặng lắc đầu.
Hắn thật sự không thích giao tranh trong tình huống như bây giờ.
Nếu như là trong tình huống cảnh giới ngang nhau, Pháp khí giống nhau, thì hắn đã sớm tìm được chỗ khí cơ bạc nhược của đối phương, trong vòng ba hơi liền có thể kết thúc đấu pháp.
Lúc này, kiếm trận cũng chập trùng theo, trong lúc tiến thối có thần niệm chỉ dẫn, gần như bản năng đón lấy Linh quang đột kích.
"Oanh!"
Vầng sáng tiêu tán.
Ngự kiếm pháp của Mạc Cầu đúng là rất cao minh, nhưng phẩm giai của Pháp bảo và tu vi của hắn lại kém hơn đối phương quá nhiều.
Chỉ vừa va chạm một lần thì kiếm trận đã lộ ra dấu hiệu bất ổn, Ngũ hành Linh quang xông vào Kiếm trận với thế như chẻ tre, mạnh mẽ đâm thẳng đến nhục thân của hắn.
"Tranh. . ."
Thiên Lôi Kiếm rung động, kình lực bách biến.
Cương mãnh, âm nhu, ngang ngược, tinh tế, hùng vĩ, phiêu miểu, kiếm trận như bùn đầm, vòng xoáy, vô số lưc lượng lực nắm kéo Ngũ hành Linh quang.
Tốc độ lao tới trước của Ngũ Hành Hoàn cũng trở nên trì hoãn.
Còn có kiếm khí phun ra nuốt vào, tìm khe hở lao về phía Nguyên Thiên Y ở phía xa.
"Hảo tiểu tử!"
Nguyên Thiên Y gầm thét một tiếng, thi pháp ngăn cản kiếm khí, gã lại nhấc tay lên, tiếp tục thả ra một món Pháp bảo.
Pháp bảo tạo thành hình nón lao ra ngoài với tốc độ cực kỳ nhanh, cho dù là với cảm giác của Mạc Cầu thì cũng cũng chỉ phát hiện được lưu quang lóe lên một cái rồi biến mất.
Kiếm trận đang giành co với Ngũ Hành Hoàn, đã bất lực ngăn cản, lưu quang chỉ hơi chậm lại liền xuyên qua kiếm trận.
Phá Pháp Như Ý bỗng nhiên xuất hiện theo bản năng, ngăn cản ở trước người.
"Đang!"
Tiếng va chạm giòn giã vang lên giữa không trung.
Ngọc Như Ý tung bay trên không trung, pháp bảo đột kích cũng bị vài ngọn liệt diễm cuốn lấy, Phần thiên chi diễm giống như thực chất vây quanh Pháp bảo.
Nhưng chỉ cần Kiếm trận dừng lại và sơ sẩy một chút này thôi là đủ để Ngũ Hành Hoàn thả ra một viên điện quang rồi xuất hiện ở trước mặt Mạc Cầu.
Ngũ Hành Hoàn chỉ lớn chừng bàn tay, có màu vàng đất, nhìn qua không chút thu hút nào, nhưng chỉ nhẹ nhàng đập tới phía trước lại giống như có một ngọn núi lớn đang oanh tới.
Ngũ Hành Hoàn chưa đến, gió lốc cuồng bạo đã thổi ngang vài dặm.
Ánh mắt Mạc Cầu chớp động, thức hải nhanh chóng lóe ra mấy chục ý niệm chỉ trong nháy mắt, các loại phương pháp ứng đối hiện lên, cuối cùng Mạc Cầu nhấc tay phải lên.
Toái Thiên Thủ!
Trên tay xuất hiện tinh quang, khép chỉ làm đao, trong lòng hiện lên nhất niệm, Thập Phương Sát Đạo - Nhất Tự Minh Tâm Trảm xẹt qua giữa không trung, chém thẳng về phía Ngũ Hành Hoàn.
"Đông!"
Giống như thiên thạch va chạm mặt đất, đại địa chợt xuất hiện gợn sóng.
Tiếng nổ trầm muộn truyền khắp tứ phương, hư không ở xung quanh Mạc Cầu lại nổi lên gợn sóng, còn có một làn sóng xung kích hạo đãng quét sạch tứ phương.
"Hả?"
Nguyên Thiên Y sững sờ.
Dường như gã cũng không ngờ rằng sẽ xuất hiện loại tình huống này, vì Nguyên Thiên Y biết rõ lực lượng của Ngũ Hành Hoàn có thể nghiền ép Tông sư Kim Đan.
Đối thủ không có pháp khí hộ thân, chỉ bằng vào nhục thân mà lại có thể chống cự nổi?
Mà trên mặt Mạc Cầu lại xuất hiện một nụ cười nhạt.
A. . .
Thì ra đối thủ cũng không mạnh lắm!
Hắn đã chuẩn bị sẵn tinh thần bị thương, cũng đã chuẩn bị tế ra U Minh Hỏa Thần Thân, thậm chí còn định khi thấy tình thế không ổn liền xoay người bỏ chạy.
Dù sao Mạc Cầu cũng đã kéo dài được một khoảng thời gian rồi, đủ để Trọng Minh Hỏa Mãng mang người giấu đi.
Bây giờ xem ra chắc là không cần!
Đây cũng là vì hắn đã cẩn thận quá mức, xem thường bản thân mình.
Ngũ Nhạc Trấn Ngục Chân Thân tầng thứ tư viên mã đã đủ để tự vệ, huống chi Luyện Thể pháp của hắn không chỉ có mỗi một môn này.
Giáp Binh Thối Thể Đại Pháp, huyết mạch bản thân, Cửu Chân Trung Kinh vân vân. . .
Rất nhiều pháp môn gia trì, lại thi triển Toái Thiên Thủ, cho dù là so với Ngũ Nhạc Trấn Ngục Chân Thân tầng thứ năm viên mãn thì cũng không rơi vào thế hạ phong.
Có lẽ nếu ngũ hoàn của Ngũ Hành Hoàn hợp nhất thì hắn có thể sẽ bị thương.
Nhưng chỉ là một cái Thổ Hành Hoàn thì còn chưa thể làm cho hắn bị thương!
Ý niệm chuyển động, thoái ý tiêu hết, Mạc Cầu duỗi tay ra, hắc đao xuất hiện trong lòng bàn tay, toàn bộ cơ thể lập tức biến mất không thấy gì nữa.
U Minh Vô Ảnh Kiếm Độn!
Độn quang lướt qua Kiếm trận, lao về phía Nguyên Thiên Y, chiêu Thập Phương Sát Đạo mà hắn vẫn luôn lấy làm tự hào chỉ có thể bộc phát ra uy năng mạnh mẽ khi đến gần.
"Thật can đảm!"
Đối mặt với cảnh này, Nguyên Thiên Y không chỉ không kinh ngạc mà còn tức giận, gã khẽ quát một tiếng, trên người đột nhiên xuất hiện thêm một tầng giáp, tầng tầng Linh quang bao phủ toàn thân.
Độn pháp của Nguyên Thiên Y cũng không yếu, nhưng rõ ràng lại không địch lại Mạc Cầu.
Nếu đã trốn không thoát, vây liền dứt khoát không trốn nữa.
Nguyên Thiên Y thân là con trai của giáo chủ tiền nhiệm Ma Y Giáo sao lại có thể không tinh đấu pháp cận thân được, ngược lại thì đây là lần đầu tiên mà gã bị người ta thăm dò.
Trên mặt Nguyên Thiên Y lộ rõ sự khinh thường, nhưng động tác trong tay lại không chậm, liên tục gảy mười ngón tay, thành công kích phát mấy chục đạo Pháp thuật.
Lưu quang như nước thủy triều đón đầu bao phủ xuống.
"Bành!"
Đao quang lóe lên giữa không trung, lại xông tới gần một dặm, Mạc Cầu cũng nghiêm mặt lại.
Người thường thi pháp đầu tiên là động niệm Thần hồn, rồi mới vận chuyển Pháp lực, qua Linh phù trên tay để câu thông khí tức thiên địa, sau đó mới thành công.
Mặc dù Tông sư Kim Đan có thể niệm động pháp tùy, nhưng toàn bộ quá trình lại không giảm bớt.
Lại thêm trong Pháp thuật cũng có tương sinh tương khắc, cho nên sau khi thi triển mấy môn Pháp thuật thì đa phần đều phải dừng lại một chút rồi mới có thể tiếp tục.
Mà Nguyên Thiên Y thì lại không phải như vậy.
Vừa ra tay chính là mấy chục đạo Pháp thuật, mỗi một đạo đều cực kỳ mạnh mẽ, lại còn tương hỗ điệp gia với nhau, uy năng càng thêm kinh khủng.
Trong Thiên Nhai đạo trường thì Tam Biện tiên sinh và Trúc lão chính là cao thủ thi pháp.
Nhưng Mạc Cầu lại chưa từng nhìn thấy Trúc lão có thể thi pháp như đối phương vậy, đa phần đều là tế ra Thần thông, Bí thuật đến công kích đối thủ.
"Tốt!"
Mạc Cầu quát khẽ một tiếng, khẽ nhấc trường đao trong tay lên, ngàn vạn luồng đao quang ập tới.
Mạc Cầu thi triển đao quang không phải dùng để mê hoặc người khác, mỗi một luồng đao quang nhìn như hư ảo, nhưng lại đều có thể biến ảo thành thật.
Đao quang lao tới, Linh quang đột kích lập tức bị quét sạch sành sanh.
Khoảng cách giữa hai người đã không đủ một dặm.
Đối với tại Tông sư Kim Đan thì khoảng cách một dặm chỉ là cách xa một bước, thậm chí còn có thể cảm nhận rõ mỗi lần hít thở của đối phương.
"Vô Tướng!"
Nguyên Thiên Y cúi đầu quát khẽ, mười ngón tay nở rộ như hoa sẽ, tầng tầng Linh quang xuất hiện vòng quanh người, giống như những cái bánh răng to lớn đang bao phủ bản thân.
Pháp thuật?
Thần thông?
Bí pháp?
Hình như không phải, cũng hình như phải.
Nhưng uy năng ẩn chứa trong đó lại làm cho thân thể Mạc Cầu kéo căng, hai mắt co vào, trong lòng không dám khinh thường chút nào.
"Giết!"
Mạc Cầu quát to một tiếng, đao quang tản ra, hắc đao bị Pháp lực khuấy động, tự phát run rẩy, những tiếng phong lôi khuấy động ra liệt hỏa hừng hực.
Ngọn lửa này không chỉ có thể đốt cháy Linh quang đột kích, mà còn có thể dẫn động dục niệm trong lòng người.
Đao quang giống như ảo mộng, mơ hồ có thể thấy được thế gian muôn màu, nhân thế chìm nổi, chỉ trong một cái chớp mắt lại hóa thành âm tào địa phủ, thập bát Địa Ngục.
Đạo tâm của Nguyên Thiên Y vốn không kiên định, thấy vậy thì động tác trên tay không khỏi dừng lại một chút.
"Coong!"
Tiếng đao rung động hoà vào trong ảo cảnh, ngàn vạn đao quang tụ lại hóa thành một sợi lưu quang, chém ra một đường vòng cung hoàn mỹ giữa không trung.
"Đương . ."
Linh quang hộ thân hội tụ trên trán của Nguyên Thiên Y, vừa đủ ngăn cản đao quang.
Cự lực vô tận bộc phát đánh vào hơn một trượng, tuy rằng Nguyên Thiên Y có khôi giáp hộ thân, nhưng cũng không nhịn được kêu đau một tiếng.
"Muốn chết!"
Trong lúc kinh sợ, một cây nhuyễn côn vô hình quét ngang mà tới.
Mạc Cầu hồi đao chặn lại, trên mặt lập tức hiện ra vẻ kinh ngạc, thân thể không tự chủ được nhanh chóng lùi lại một dặm.
"Kim Cương Thần Lực Quyết?"
Ma Y giáo cũng có một môn Luyện Thể pháp, nghe nói là do Phật môn truyền lại, phẩm giai không kém gì Ngũ Nhạc Trấn Ngục Chân Thân, tên là Kim Cương Thần Lực Quyết, cũng là một môn truyền thừa đỉnh tiêm.
Chỉ là muốn tu pháp này rất gian nan, cho dù là ở trong nội bộ của Ma Y giáo thì cũng có rất ít người tu thành.
Xem ra Nguyên Thiên Y đã thông hiểu môn công này.
Pháp bảo cường hãn, thuật hộ thân cao minh, Luyện thể cũng có thành tựu, trong lúc nhất thời, Mạc Cầu cũng không nhịn được nhíu mày, trong lòng lại dâng lên thoái ý.