Người dịch: Whistle
Xương cứng như gã ta thật là không dễ gặm.
Nhất là sau khi qua thêm một khoảng thời gian nữa thì nhược điểm không đủ Pháp lực sẽ bại lộ.
"Ngươi tưởng Nguyên mỗ dễ bắt nạt lắm sao!"
Trong lúc Mạc Cầu đang suy nghĩ thì Nguyên Thiên Y lại không có ý định buông tha hắn, gã nổi giận gầm lên một tiếng, toàn thân nở rộ kim quang, nắm quyền hung hăng đập tới.
Trong lúc ra quyền, mấy chục môn Pháp thuật hội tụ cuồng oanh loạn tạc.
"Bành!"
"Ầm ầm. . ."
Hai người giao thủ với tốc độ cực nhanh, trong chớp mắt đã va chạm hơn trăm lần, Pháp thuật, Thần thông, Pháp bảo va chạm quấy nhiễu một mảnh thuỷ vực ở xung quanh trăm dặm.
So ra thì Nguyên Thiên Y có lực phòng ngự kinh người đang chiếm thế thượng phong, mỗi một kích quyền đả chân đạp đều nội uẩn lực lượng băng sơn, làm cho Mạc Cầu không thể không tránh.
Giống như một người đang đuổi theo, một người đang chạy trốn.
Thế cục tuy rằng sáng tỏ, nhưng trong lúc nhất thời nửa khắc lại khó phân cao thấp.
"Hô. . ."
Chu Vân Nghê ở dưới đáy nước nơi xa cũng thở ra một hơi dài nhẹ nhõm:
"Xem đến mình không tới trễ."
Nếu như bởi vì gia tộc mình mà làm cho Mạc Cầu gặp nạn, sợ là sau này Chu gia sẽ không thể làm ăn gì trong Thiên Nhai đạo tràng này nữa.
Bất quá. . .
"Thật là không ngờ."
"Thực lực của vị Mạc đại tiên sinh này lại kinh người như thế, cho dù là đối mặt với Nguyên Thiên Y thì cũng chỉ hơi dưới cơ một chút, mà không nguy hiểm đến tính mạng."
Ý niệm chuyển động, Chu Vân Nghê nhéo nhéo cây trúc trượng trong tay, bà ta không định động thủ.
Mà ở phía trên, thế cục lại bỗng nhiên thay đổi.
. . .
"Thì ra là như vậy!"
Mạc Cầu dựng đứng trường đao, ngăn lại thế công đột kích, thân hình lui lại, trên mặt cũng đã không còn vẻ động dung.
"Các hạ chính là con trai của giáo chủ tiền nhiệm Ma Y giáo - Nguyên Thiên Y đúng không?"
"Phải thì như thế nào?" Nguyên Thiên Y gầm nhẹ, Ngũ Hành Hoàn lao ra đánh thẳng tới Kiếm trận ở trước mặt, oanh ra một cái thông đạo:
"Họ Mạc, giao con mắt kia ra đây, bằng không hôm nay ngươi hẳn phải chết không nghi ngờ!"
"Con mắt?" Ánh mắt Mạc Cầu khẽ nhúc nhích:
"Ra là vậy, các hạ vì vật này mà tới."
"Bất quá. . ."
"Chỉ bằng ngươi?"
Thân hình Mạc Cầu chớp động, tránh đi thế công, trên mặt nở một nụ cười lạnh:
"Thân là con trai của Giáo chủ lại bị người ta chiếm mất vị trí Giáo chủ, quả nhiên không phải là không có nguyên nhân, các hạ thật sự là làm cho người ta quá thất vọng."
"Có được Pháp bảo và truyền thừa đỉnh tiêm, tu hành mấy trăm năm cũng chỉ được có Kim Đan trung kỳ, khó trách Ma Y giáo sẽ cho Lại Thiên Y làm Giáo chủ, ít nhất thì vị kia đã từng uy chấn bát phương, có hi vọng Nguyên Anh."
"Hỗn trướng!"
Hốc mắt Nguyên Thiên Y nhảy lên, gò má run rẩy:
"Chết đi!"
"Chết?" Sắc mặt Mạc Cầu trầm xuống:
"Người chết, hẳn là ngươi mới đúng!"
"Oanh!"
Lời còn chưa dứt, trên người hắn chợt xuất hiện một ngọn liệt diễm, liệt diễm cuồng quyển giống như núi lửa phun trào, uy năng kinh khủng ngưng tụ giữa không trung tạo thành một đạo hư ảnh.
Hư ảnh giống như không ở trong thế giới này, hư vô mờ mịt, quanh thân lại bị một ngọn lửa u lãnh tĩnh mịch bao quanh, ngọn lửa kia giống như là Quỷ hỏa sinh ở nơi Cửu U, làm cho người nhìn cảm thấy trái tim băng giá, đôi mắt u ám thâm thúy, giống như hai cái vòng xoáy sâu không thấy đáy, một khi nhìn qua sẽ khó mà dời mắt, cho đến khi Thần hồn bị nó thu lấy.
U Minh Hỏa Thần Thân!
Sau khi hiển lộ thân này, thực lực của Mạc Cầu cũng theo đó mà tăng vọt, khí tức trên người cũng hề không kém hơn Nguyên Thiên Y.
Ngọn lửa dường như có thể đốt cháy hư không kia thì càng kinh khủng hơn, chỉ quét một cái đã gắt gao quấn chặt năm chiếc Ngũ Hành Hoàn ở yên tại chỗ.
Hư ảnh lắc lư, tốc độ càng nhanh kinh người.
Loé lên một cái đã xa mười dặm, sợ là ngay cả tu sĩ Kim Đan hậu kỳ như Trúc lão cũng phải nhìn mà than thở.
"Chết!"
Trong tiếng gầm thét, Mạc Cầu sải bước lướt qua, liệt diễm cự đao một trái một phải, Địa Tàng Bản Nguyện Đao, Nhất Tự Minh Tâm Trảm đan xen chém ra.
"Oanh!"
Tiếng nổ làm cho hư không nứt ra, vô số hỏa diễm nhảy nhót bay múa, bóng người bên trong giống như một ngôi sao băng bị liệt diễm bao khỏa từ trên trời mạnh mẽ đâm xuống.
Chỉ trong vài giây, tầng phòng ngự của Nguyên Thiên Y đã bị vỡ vụn.
Sau một chốc.
Khôi giáp và Linh quang trên người gã đã không thể cầm cự được nữa, trên thân thể càng hiện ra những đạo hồng mang đang xâm lấn vào bên trong da thịt.
Liệt hỏa không chỉ đốt cháy ngoại vật, còn dùng dục niệm trong lòng người làm nhiên liệu, nhanh chóng lớn mạnh.
"Ngươi thân là con trai của Giáo chủ, có được truyền thừa đỉnh tiêm, lại bị sư đệ mình cướp đoạt vị trí Giáo chủ, mấy trăm năm không dám lộ diện."
"Rõ ràng là đồ vật đang ở trong Ma Y giáo mà ngươi cũng không dám đi cướp, đi lấy, chỉ chờ khi rơi vào trong tay người ngoài mới dám động thủ."
"Cho dù là vậy. . ."
"Ngươi cũng không phải là đối thủ của ta!"
"Nguyên Thiên Y, ngươi sống được thật sự rất biệt khuất!"
Trong miệng Mạc Cầu không ngừng mắng mỏ, sự nhục nhã lại mang theo lực lượng xâm nhập vào lòng người, dẫn ra lửa giận trong lòng Nguyên Thiên Y.
Mà đối thủ cũng không làm cho hắn thất vọng.
"A!"
Nguyên Thiên Y ngửa mặt lên trời gào thét, điên cuồng vung vẩy cánh tay, khó mà thi pháp thành công, lửa giận trong lòng dâng lên, hóa thành thực chất đốt cháy thân, hồn.
"Chết!"
"Ta muốn ngươi chết!"
"A!"
Trong tiếng rống giận dữ, thân hình của Nguyên Thiên Y phồng lên, viên Kim Đan ở trong cơ thể quay tít một vòng, một vết nứt xuất hiện trên đó.
Nguy!
Lần này chơi lớn rồi, sao tên này lại dễ bị kích thích như vậy!
Mạc Cầu giật mình trong lòng, không kịp nghĩ nhiều, thân hình co rụt vào sâu trong hư không rồi biến mất, hắn biết lúc này muốn rút lui đã là không có khả năng.
"Oanh!"
Nhất đoàn Linh quang chói mắt nở rộ giữa không trung, bóng người bên trong tan rã, cách đó không xa Mạc Cầu chỉ cảm thấy cơ thể chấn động, thậm chí còn chưa từng phát hiện được lực lượng ập tới thì đã bị đánh vỡ trạng thái U Minh Hỏa Thần Thân.
Chỉ trong một cái chớp mắt, một cơn đau kịch liệt truyền đến, tứ chi bách hài đã bị gãy mất không biết bao nhiêu, cổ họng ngòn ngọt, phun ra ngoài một ngụm máu tươi.
Thần niệm giống bị liệt hỏa đốt qua, cảm giác đau nhói.
Mắt thường có thể đụng.
Chỉ trong giây lát ngắn ngủi, vài dặm thuỷ vực bên dưới bỗng nhiên biến mất, một khu vực cực lớn không có giọt nước nào xuất hiện, nhưng lại bị dòng nước nơi xa nhanh chóng bổ sung.
"Ây. . ."
Cổ họng chuyển động, hắn cố gắng bình ổn khí tức, đưa tay cầm lấy một món pháp khí hình nón.
Đang muốn vươn tay lấy hai chiếc Ngũ Hành Hoàn ảm đảm kia thì trong lòng nảy sinh một cỗ hàn ý, thân thể còn run rẩy không tự kìm hãm được.
Nguy hiểm!
.........
"Phần phật. . ."
Mặt nước, cá bơi nhảy tung tăng, nước chảy róc rách.
Bên dưới thủy vực phun trào sóng ngầm, dòng nước ào ạt xô ngược vào vách núi, vỏ trái đất bền bỉ đã bị thay đổi địa hình theo năm tháng.
Dưới đáy một mảnh thủy vực nào đó, núi đá gập ghềnh, tạo hóa chi kỳ, nơi này lại có một cái hang đá khô tự nhiên.
Mạc Cầu đang khoanh chân đả tọa ở chính giữa hang đá.
Tóc dài tản ra, người đầy vết máu, đặc biệt còn có một cây lục trúc trượng đã bị cắt thành nửa đoạn đã đâm xuyên qua ngực hắn, trông cực kỳ dọa người.
Mặc dù là vậy thì hắn vẫn chưa chết!
"Khụ khụ. . ."
Mạc Cầu ho nhẹ một tiếng, chậm rãi mở mắt ra.
"Sư phụ!"
"Chủ thượng!"
Một người một yêu đang đứng canh giữ ở bên cạnh vội vàng tiến đến gần, Cơ Băng Yến ra vẻ lo lắng, đôi mắt của Trọng Minh Hỏa Mãng chuyển động liên hồi.
Mạc Cầu khoát tay áo, chậm rãi nói:
"Bà ta không phát hiện ra nơi này chứ?"
"Không có." Trọng Minh Hỏa Mãng hồi đáp:
"Chủ thượng yên tâm, có trận pháp của ngài, còn có Yêu khí của tiểu yêu huyễn hóa, Kim Đan bình thường tuyệt đối không phát hiện được tình huống nơi này."
"Vậy là tốt rồi." Mạc Cầu gật đầu, hai mắt co vào:
"Chu Vân Nghê!"
"Không ra. . ."
"Khục!"
Hắn chỉ là hơi tức giận đã làm cho vết thương phản ứng, không thể không ho khan.
"Sư phụ, ngài không được vọng động, dưỡng thương cho tốt mới là quan trọng nhất." Hai mắt Cơ Băng Yến đỏ lên, đưa tay nhẹ nhàng đỡ lấy Mạc Cầu:
"Đều tại con, nếu không phải tại con thì cũng sẽ không xảy ra chuyện lần này."
"Chuyện này không liên quan gì tới con." Mạc Cầu khoát tay áo:
"Lần này vốn là một cái bẫy chuyên nhằm vào ta, là do ta chủ quan, tưởng rằng chỉ cần một mình là có thể giải quyết, lại không ngờ rằng bọ ngựa bắt ve hoàng tước tại hậu."
"Nếu như không phải phản ứng khá nhanh, sợ là đã vong mạng dưới độc thủ của lão thái bà kia rồi!"
"Chủ thượng." Trọng Minh Hỏa Mãng nói với giọng điệu không hiểu:
"Vì cái gì?"
"Người của Ma Y giáo thì còn có thể lý giải, tại sao lão yêu bà lại phải động thủ với ngài? Chẳng lẽ bà ta không sợ Thiên Nhai đạo trường truy cứu sao?"
"Nếu như ta chết đi thì ai biết là do bà ta hạ thủ? Vả lại với tình huống lúc đó của ta, trong nội tâm bà ta đã mười phần chắc chín, thậm chí còn chẳng thèm che lấp thân phận." Mạc Cầu cười lạnh:
"Dù sao cũng là bảo vật mà hai vị Kim Đan lưu lại, nếu như tính thêm ta liền là ba vị, chỉ là Pháp bảo thôi cũng đã đủ làm cho người tâm động rồi."
"Huống chi. . ."
"Còn có Tịnh Nguyên Bảo Châu!"
"Tịnh Nguyên Bảo Châu?" Đôi mắt đẹp của Cơ Băng Yến co rụt lại, ánh mắt lộ ra vẻ kinh sợ:
"Lúc ấy lại có cả bảo vật này?"
Trùng hợp là nàng lại biết bảo vật này.
Đan dược và Linh vật có thể kéo dài số tuổi thọ là cực kì thưa thớt, nhất là khi tu vi càng cao, thọ nguyên càng lâu, vật có thể tạo được tác dụng cũng sẽ càng ít.
Giống như những Linh dược duyên thọ mà người thường ăn vào thì sẽ không có tác dụng với Đạo cơ.
Mà Tịnh Nguyên Bảo Châu lại là dị loại trong số đó.
Nó thuộc về thiên địa linh vật, có năng lực đông linh!
Đông linh.
Tức là đông kết tuổi tác.
Mặc dù không thể làm cho người ta vĩnh sinh, nhưng dị lực ẩn chứa trong đó lại đủ để làm cho một vị Tông sư Kim Đan duyên thọ thêm hai trăm năm.
Đối với một bà già sắp chết như Chu Vân Nghê thì đây là một món hời béo bở.