Mạc Cầu Tiên Duyên (Dịch Full)

Chương 653 - Chương 653. Dẫn Dụ

Chương 653. Dẫn Dụ Chương 653. Dẫn Dụ


Người dịch: Whistle

"Sức mạnh của thời gian!" Trọng Minh Hỏa mãng trừng mắt nhìn, nói:

"Loại sinh linh này thích nhất là kiến tạo sào huyệt của mình, mỗi một con thủy thú chết đi đều sẽ hóa thi thể trở thành một bộ phận của sào huyệt, dần dà cái sào huyệt này sẽ càng lúc càng lớn."

"Lớn như vậy. . ."

"Sợ là vài vạn năm cũng chưa từng hư hại qua."

Với những con Huyễn Mộng Thủy thú vô cùng vô tận mà bọn hắn nhìn thấy trước mặt, cho dù là thực lực của từng con thì sẽ không mạnh, sợ là ngay cả Tông sư Kim Đan không muốn trêu chọc.

Bất quá. . .

"Có chỗ tốt gì?" Mạc Cầu lạnh nhạt mở miệng.

"Chỗ tốt thì nhiều!" Trọng Minh Hỏa mãng nói:

"Trên người của Huyễn Mộng Thủy thú bài tiết ra một loại Linh dịch, tuy rằng mỗi số lượng linh dịch trên người mỗi con rất ít, nhưng góp gió thành bão, số lượng cũng rất khả quan."

"Loại Linh dịch này có thể gia tăng tu vi, tẩm bổ thân hồn, chính là Linh vật thượng giai phụ trợ cho việc tu hành."

"Ngoài ra."

"Bọn chúng trời sinh có được tính thuần hóa và năng lực rèn luyện thuỷ tính, lại còn thích cất giữ Linh vật hệ thủy, trong sào huyệt, vô cùng có khả năng sẽ có những thứ như Mộng Nguyên Linh thạch."

Mộng Nguyên Linh thạch!

Ánh mắt Mạc Cầu khẽ nhúc nhích, bất luận là ở trong đan thư hay là trong Toái Thiên bí điển, vật này đều là một loại Linh vật cực kỳ hiếm thấy.

Có phần giống với Linh thạch Cực phẩm, nhưng sinh cơ ở trong cơ thể nó thì càng thuần túy hơn.

Đối với Mạc Cầu hiện giờ thì lại càng có tác dụng lớn.

"Ngươi dụ bọn chúng ra đi."

Ánh mắt Mạc Cầu chớp động, chậm rãi mở miệng:

"Đợi khi lấy được đồ rồi chia."

"Ây. . ." Trọng Minh Hỏa mãng trừng mắt nhìn, nhỏ giọng nói:

"Chủ thượng, tiểu yêu có hiểu biết về mấy con thú này, cho nên sẽ dễ tìm được nơi tàng bảo của bọn chúng hơn, không bằng lần này để tiểu yêu động thủ?"

"Chuyện này thì không nhọc ngươi quan tâm." Mạc Cầu cười nhạt, hai mắt hơi sáng lên:

"Ta có thể nhìn thấy được nơi nào có đồ tốt."

Tự khi luyện hóa Đại La Pháp Nhãn thì uy năng của Linh Quan Pháp Nhãn mà hắn tu hành cũng tăng lên không ít, trong mắt nhìn thấy không sót một thứ gì.

Giữa thiên địa khí cơ biến hóa, các loại hỗn loạn, thuần túy ý niệm chập trùng, giống như thủy triều đang xuất hiện ở trước mắt.

Mà ở trong sào huyệt, có mấy nơi có linh khí rất nồng nặc, trông rất bắt mắt.

Nhưng cảm giác áp bách như có như không kia cũng làm cho hắn không dám tới gần.

"Vậy được rồi!"

Trọng Minh Hỏa mãng thở dài, hai mắt đột nhiên ngưng tụ, giải thuật ẩn thân, miệng gầm thét rồi phun liệt diễm cuồng bạo ra phía trước.

Nhiệt độ cực cao, tốc độ cực nhanh, chỉ trong nháy mắt, sào huyệt bên trên đã xuất hiện một cái lỗ có đường kính vài chục trượng.

Đối với sào huyệt to lớn ở trước mặt thì một chút tổn thất này còn chẳng tính là bị trầy da.

Nhưng nó lại chọc tức đám thủy thú ở bên trong sào huyệt.

"Ông. . ."

"Rống!"

"Chi chi. . ."

Những tiếng kêu thiên hình vạn trạng từ trong sào huyệt phát ra, vô số Huyễn Mộng Thủy thú có hình dáng và tướng mạo khác nhau lao ra giống như ong vỡ tổ, có con giống như chim, có con thì như thú, có cả loài cá, bọn chúng đều đang gầm thét và lao thẳng tới chỗ của Trọng Minh Hỏa mãng.

"Ha ha!"

Trọng Minh Hỏa mãng ngửa mặt lên trời cười to, không hề sợ hãi chút nào, thân thể uốn éo lộ ra chân thân dài trăm trượng, hóa thành một con hỏa long gào thét, mạnh mẽ đâm tới đám thủ thủy đột kích.

Sau một khắc.

Rất nhiều Huyễn Mộng Thủy thú rơi xuống giống như sủi cảo vậy, còn có rất nhiều con đã bị liệt diễm Linh hỏa trực tiếp đốt thành tro bụi.

"Oanh!"

Lần này dường như đã chọc giận toàn bộ thủy thú ở bên trong sào huyệt.

Sau khi cơn chấn động qua đi, thủy thú liền xông ra khỏi sào huyệt giống như một đàn kiến, uy thế che khuất bầu trời, bao trùm hơn mười dặm.

Trong cảm nhận, Thần hồn của mỗi một con thủy thú ba dường như đều đang xảy ra những biến hóa vi diệu, từ từ chuyển biến theo cùng một hướng.

Dần dần liền hòa lẫn lại thành một thể.

"Hửm?"

Mạc Cầu khẽ nhíu mày:

"Dường như tính bầy đàn của những sinh linh này còn lớn hơn cả bản thân."

"Không sai." Vương Kiều Tịch chớp động đôi mắt đẹp:

"Có phần giống như loài ong và kiến, có một linh hồn đang thao túng tất cả bọn chúng, hoặc là bọn chúng vốn được phân ra từ một linh hồn."

Trong lúc nói chuyện, một luồng Thần niệm kinh khủng, mênh mông xuất hiện trong tràng.

Luồng Thần niệm này rất mạnh, uy áp ngang nhiên ngàn dặm, đừng nói là Tông sư Kim Đan, sợ là ngay cả Nguyên Anh Chân nhân cũng không rộng lớn bằng.

Bất quá mặc dù lượng rất lớn nhưng chất lại không tốt.

Thần niệm khủng bố như vậy mà lại chỉ có thể như vung mạnh cự chùy về phía Trọng Minh Hỏa mãng.

Tuy rằng một cái ý niệm trong đầu bọn chúng liền có thể nhấc lên sóng gió trăm dặm, nhưng lại không thể phát hiện được hai người Mạc Cầu đang ở gần ngay trước mắt.

Lực lượng dù lớn nhưng lại thiếu cách vận dụng.

Trọng Minh Hỏa mãng rít lên một tiếng, cuống quít bỏ chạy.

Thần niệm của mấy chục vạn Huyễn Mộng Thủy thú kết hợp với nhau, chỉ cần bày biện ở đó liền đã toát ra một lực uy hiếp kinh khủng rồi, chỉ cần Trọng Minh Hỏa mãng khẽ chạm vào liền lập tức bị trọng thương, cho nên nó phải liên tục đào vong không ngừng.

Chỉ trong nháy mắt.

Một vệt hỏa tuyến nhanh chóng trốn ra xa, sau lưng vệt hỏa tuyến có một đám mây đen do vô số con Huyễn Mộng Thủy thú hội tụ mà thành đang bám theo.

Hai người Mạc Cầu liếc nhìn nhau, lặng lẽ vô thanh tức phi độn tới sào huyệt phía trước, lao thẳng vào bên trong vùng hạch tâm.

"Linh dịch!"

Không bao lâu sau, một đầm nước xuất hiện ở trước mặt hai người.

Trong đầm nước chứa một dòng chất lỏng giống như tinh hà đang chảy xuôi, dị hương tràn ngập, chỉ nhẹ nhàng ngửi thôi cũng đã làm thể xác và tinh thần cảm thấy thư sướng, nhục thân và hồn phách đều truyền đến cảm giác thư thái, ngay cả Pháp lực trong cơ thể cũng vận chuyển nhanh hơn một bậc.

Kim Đan ảm đạm cũng đã hơi sáng lên.

Chỉ cần ngửi một chút mà đã có nhiều chỗ tốt như vậy rồi, nếu như ăn vào. . .

Trong lòng Mạc Cầu lập tức nóng lên, hắn vung tay lên, thi triển Thần thông Tụ Lý Càn Khôn.

"Hả?"

"Nặng như vậy?"

Sắc mặt của hai người đều đồng thời biến đổi.

Không chỉ là nặng thôi đâu!

Sợ rằng mỗi một giọt Linh dịch ở nơi này đều nặng mấy chục vạn cân, vả lại số Linh dịch này còn sền sệt, không thể chia ra, muốn nhiếp lên là chuyện rất gian nan.

Mạc Cầu còn có thể miễn cưỡng nhiếp lên một chút, mà Vương Kiều Tịch thì đã nhăn mày, tế ra song kiếm đen trắng hung hăng chém về phía dưới đầm nước bên dưới.

"Bành!"

Lực lượng Âm Dương Nguyên Từ bộc phát, nước trong đầm lập tức bắn tung toé, nàng lập tức lấy lá sen ra tiếp được từng giọt Linh dịch.

Mỗi một giọt đều phải cẩn thận từng li từng tí.

"Bọn chúng đã phát hiện ra!"

Mạc Cầu vừa mới nhiếp xong lần thứ hai, dừng lại thở ra một hơi, đang muốn tiếp tục thi pháp thì sắc mặt lại đột nhiên thay đổi, hắn ngẩng đầu nhìn lên phía trên.

Chỉ có một bộ phận Huyễn Mộng Thủy thú đuổi theo Trọng Minh Hỏa mãng, ở bên trong sào huyệt vẫn còn thừa lại không ít.

Thậm chí có một phần thủy thú diễn hóa ra hình thái không biết bay độn và ngự thủy, nên chỉ có thể ở bên trong sào huyệt này lao nhanh, cũng đã trở thành hộ vệ trông coi hang ổ.

"Ta đi dẫn dụ bọn chúng." Vương Kiều Tịch nhìn đầm nước trước mặt, có phần không nỡ thở dài, nhưng nàng cũng biết mình ở lại đây cũng không bằng Mạc Cầu, nên liền run tay tế ra Ngũ Hành Hoàn.

Ngũ Hành Hoàn va chạm giữa không trung, nhiếp lên một chút Linh dịch rồi hung hăng phá vỡ 'vách tường' ở bên cạnh, sau đó hóa thành độn quang ngũ sắc lao ra bên ngoài, nàng cố ý tạo ra tiếng động to lớn để hấp dẫn sự chú ý của bọn chúng.

"Chi chi. . ."

"Rống!"

Tiếng gầm gừ vang lên, Huyễn Mộng Thủy thú vọt tới như ong vỡ tổ.

Thân hình của Mạc Cầu chậm rãi biến mất, hắn đang dùng trấn chi pháp để ngăn chặn khí tức thân hồn ba động, rồi lại lặng lẽ vô thanh tức vọt tới trước, một lát sau, hắn đã đến được một nơi giống như tàng bảo địa.

"Thập Tam Thải Hô, Mộng Nguyên Linh Thạch, Thủy Nguyên Châu. . ."

Những thứ nhìn thấy đều làm cho hô hấp của hắn bị trì trệ.

Khó trách!

Khó trách mọi người đều muốn đến được Vân Mộng Thủy giới, ở ngoại giới, cho dù là một vị Nguyên Anh Chân nhân cũng không thể nào tập hợp được đủ những vật trước mắt này.

Mấu chốt là.

Muốn lấy được những thứ này còn không tính là đặc biệt nguy hiểm.

Mạc Cầu nghĩ nghĩ rồi đột nhiên bổ nhào về phía trước.

. . .

Nửa tháng sau.

Hai người một yêu rốt cục đã thoát khỏi đám truy binh ở sau lưng, nhẹ nhàng thở ra một hơi.

"Khó trách." Vương Kiều Tịch khẽ bóp một viên Mộng Nguyên Linh thạch, đôi mắt đẹp chớp động, thong thả thở dài:

"Vân Mộng Xuyên có nhiều Tông sư Kim Đan, còn có không ít tán tu đều có thể tiến giai, sợ là bởi vì nhờ có sự tồn tại của Vân Mộng Thủy giới."

Mộng Nguyên Linh thạch trong tay nàng có thiên địa nguyên khí thuần túy.

Có thể thông tinh khí thần!

Nếu như năm đó trong tay nàng có được một viên này, dù là không cần cầu những Linh vật khác thì cũng có thể Kết Đan.

Những vị tu sĩ Đạo cơ hậu kỳ khác cũng giống như thế.

Vật này.

Không câu nệ pháp môn tu hành là gì thì cũng đều có thể sử dụng!

"Tiên tử nói không sai." Trọng Minh Hỏa mãng gật đầu:

"Chẳng qua có chuyện mà tiên tử không biết, những vật được mang ra khỏi Vân Mộng Thủy giới, ngoài Huyễn Mộng Thần thạch ra, những thứ còn lại đều không thể để lâu."

"Bất luận là Linh vật gì, một khi rời khỏi Vân Mộng Thủy giới, không tới ba năm năm thì sẽ hao hết Linh khí, hóa thành phàm vật, thậm chí là còn có thể trực tiếp biến mất."

"Hả?" Vương Kiều Tịch sững sờ, lập tức hoàn hồn:

"Khó trách."

"Khó trách đa số Tông sư Kim Đan hiện giờ đều tiến giai từ mấy trăm năm trước, sợ là cũng nhờ vào Vân Mộng Thủy giới này."

Bình Luận (0)
Comment