Người dịch: Whistle
"Đúng là như vậy." Trọng Minh Hỏa mãng gật đầu:
"Mỗi lần Thủy giới mở ra đều sẽ có rất nhiều Linh vật được mang ra, Linh vật gia tăng số lượng Tông sư Kim Đan, đợi khi tới lần tiếp theo thì đa số đều đã sắp hết thọ nguyên, lại cần phải tiến vào để tìm tòi Linh vật để duyên thọ cho bản thân, hoặc là tìm kiếm Linh dược cho hậu bối tử tôn."
"Một vòng lặp như vậy đã diễn ra trong suốt cả vạn năm!"
"Đây thật là. . ."
Vương Kiều Tịch lắc đầu, nghiêng đầu nhìn về phía Mạc Cầu.
Lúc này, Mạc Cầu đang ngồi xếp bằng ở giữa thuyền, hai mắt nhắm nghiền, hỏa diễm bao phủ xung quanh, hắn đã dùng Linh dược và Linh thạch để điều dưỡng thương thế.
Ở trong cơ thể hắn.
"Lốp bốp. . ."
Mộng Nguyên Linh thạch vỡ vụn, Nguyên khí thuần túy mà mênh mông đang gào thét xông vào tứ chi bách hài.
Trấn!
Thần niệm khẽ động, thức hải toả ra ánh hào quang rực rỡ.
Một lực lượng vô hình ập tới, nguyên khí trong cơ thể lập tức trì trệ, da thịt, cốt tủy, huyết mạch, đan điền liền bắt đầu thôn phệ luyện hóa Nguyên khí.
Nhờ số nguyên khí tinh thuần này tẩm bổ, vết thương trên người hắn cũng đang nhanh chóng khôi phục.
Pháp lực cũng đang tăng trưởng với tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được, đã sắp tới gần với cánh cửa Kim Đan trung kỳ.
Tu sĩ Kim Đan cũng đi theo quá trình luyện hóa thiên địa nguyên khí thành Pháp lực, đồng thời uẩn dưỡng và đánh bóng Kim Đan, thai nghén trong Nguyên thai.
Nguyên khí giữa thiên địa vô cùng mênh mông, luyện hóa giống như bơm nước vậy, là có cực hạn.
Mà khi phục dụng đan dược và Linh thạch thì lại có thể làm cho tốc độ tăng lên trên diện rộng.
Nhưng mà.
Tu vi càng cao thì Linh vật dùng để gia tăng tu vi cũng sẽ càng ít, may mà có Vân Mộng Thủy giới đã mở ra cho tu sĩ ở Vân Mộng Xuyên một con đường tắt.
Thật ra tốc độ tăng trưởng pháp lực của Mạc Cầu cũng đã rất không tầm thường rồi.
Nếu như cũng không đủ cảnh giới, tùy tiện thôn phệ đại lượng tinh hoa nguyên khí thì sẽ làm cho bản thân bị tổn hại, thậm chí là có thể tẩu hỏa nhập ma.
Mà Mạc Cầu thì lại không cần phải lo về phương diện này.
Cảnh giới của hắn viễn siêu tu vi của bản thân.
Có Ngũ Nhạc Trấn Ngục chân thân, còn có thể trấn áp Nguyên khí tiến vào trong cơ thể, dùng mức độ lớn nhất, tốc độ nhanh nhất để tăng tiến tu vi.
Ít nhất là trước khi đạt tới Kim Đan trung kỳ thì hắn cũng không cần phải lo lắng về việc tu vi tăng trưởng quá nhanh mà đả thương bản thân, cho dù là sau khi tiến giai Kim Đan trung kỳ thì có lẽ cũng phải vấn đề gì lớn.
Linh dịch tẩm bổ Thần hồn.
Linh thạch gia tăng tu vi.
Lại thêm hắn vốn đã thông thạo Luyện đan.
Khoảng thời gian sau đó, thương thế của Mạc Cầu nhanh chóng khôi phục, đã không còn trở ngại, tu vi cũng cùng ngày càng tăng lên nhiều.
Cùng lúc đó, cũng bởi vì lần thu hoạch này mà Trọng Minh Hỏa mãng đã thành công 'đột phá' Yêu đan cảnh, thực lực tăng nhiều, tương tự như Tông sư Kim Đan.
Mà Vương Kiều Tịch, nàng chỉ vừa mới tiến giai Kim Đan cảnh, vốn nên cần thời gian để vững chắc cảnh giới.
Bây giờ, được rất nhiều Linh dược trợ giúp, không chỉ đã vững chắc cảnh giới, mà ngay cả tu vi cũng bạo tăng một mảng lớn, Pháp bảo truyền thừa của Ma Y giáo Ngũ Hành hoàn cũng đã được nàng luyện hóa sơ bộ.
Thực lực của hai người một yêu thực lực đột nhiên tăng mạnh.
Bây giờ mà gặp lại Tán Hoa lão tổ, tuy rằng chắc chắn sẽ không địch lại, nhưng muốn chạy trốn thì hẳn là sẽ không còn chật vật giống như lúc trước nữa.
"Chủ thượng!"
Không biết qua đã bao lâu, Trọng Minh Hỏa mãng ở phía xa vờn quanh bỗng nhiên chạy về, nói:
"Sắp đến đại lục rồi!"
"Nha!" Mạc Cầu mở mắt, đứng lên:
"Có người sao?"
"Đúng vậy." Trọng Minh Hỏa mãng gật đầu:
"Có người đang chém giết, chúng ta có cần nhúng tay vào không?"
"Không cần." Mạc Cầu lắc đầu:
"Chờ bọn hắn đánh xong, chạy tới hỏi thăm một chút tình huống là được."
Nói xong, chiếc thuyền dưới chân liền run rẩy lướt về phía truyền đến dị hưởng.
........
Sắc mặt Chân Nguyên xanh xám, đang đứng ở giữa không trong, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm hai người đã tương giao ngàn năm trước mặt, sự phẫn nộ trong mắt gần như hóa thành thực chất.
"Tốt. . . Rất tốt!"
Ông ta cắn chặt hàm răng, hướng về phía Lục Ly gầm nhẹ:
"Lục Tông chủ không hổ là kiêu hùng vạn năm khó gặp của Vân Mộng Xuyên, bất quá hành động ngày hôm nay của các hạ chẳng nhẽ liền không sợ bảo hổ lột da sao?"
"Còn có ngươi!"
Tầm mắt của ông ta chuyển dời trên người Liễu Âm Tuyền, vẻ tức giận trong mắt càng lớn hơn:
"Chân mỗ và ngươi có tình đồng môn ngàn năm, ta thật sự không ngờ là ngươi lại có thể làm ra chuyện như vậy!"
Đối với chuyện Lục Ly trở mặt, Chân Nguyên vẫn còn có thể tiếp nhận, nhưng bị giao tình đồng môn hơn nghìn năm phản bội lại làm cho ông ta không thể chấp nhận được.
Phải biết.
Lần này sở dĩ Chân Nguyên dám hợp tác với Thánh tông cũng là bởi vì Liễu Âm Tuyền.
Cũng chính bởi vì Chân Nguyên đang cân nhắc đến chuyện hai người bọn họ ở cùng một chỗ thì sẽ không cần phải lo Lục Ly sẽ có ý khác, nhưng ông ta lại không ngờ rằng hai người này sẽ liên thủ hố mình.
"Chân trưởng lão." Sắc mặt Liễu Âm Tuyền lạnh lùng, đã không còn dáng vẻ thân thiết năm xưa, nhìn qua giống như một người xa lạ vậy:
"Đại đạo chi tranh, không dung được nửa phần tư tình."
"Đây là cơ hội duy nhất để chúng ta tiến thêm một bước, nếu như để vuột mất, hai ngàn năm khổ tu của Âm Tuyền sẽ hóa thành một nắm cát vàng."
"Ha ha. . ." Chân Nguyên giận quá hóa cười:
"Nói khoác mà không biết ngượng!"
"Các ngươi muốn đi theo con đường của Diêm La tông, mở lại Âm gian, không quan tâm đến sự tồn vong của thương sinh, chẳng nhẽ các ngươi nghĩ rằng bọn chúng sẽ bỏ qua cho các ngươi sao?"
"Chuyện này thì không nhọc Chân huynh quan tâm." Sắc mặt Lục Ly lạnh nhạt, một cỗ huyền hắc chi khí ở sau lưng bay thẳng lên vân tiêu, che khuất cả bầu trời, bao trùm phạm vi ngàn dặm chung quanh:
"Âm dương không hợp, đại đạo không hoàn chỉnh, chúng ta liền sẽ vĩnh viễn dừng bước ở đây, Lục mỗ khó mà cam tâm, vả lại Âm gian cũng không phải Ma giới."
"Vẫn còn có thể giảng quy củ."
"Được rồi!"
Lục Ly phất phất tay, nói:
"Không cần nói nhảm nhiều như vậy, để ta tiễn Chân huynh lên đường, huyết tế một vị Nguyên Anh Chân nhân liền có thể làm cho tòa trận pháp này vận chuyển toàn lực."
Nói xong gã liền bấm tay điểm ra phía trước.
Không nhìn thấy động tác của Lục Ly ra sao, nhưng Chân Nguyên có tu vi Nguyên Anh đã cứng đờ tại chỗ, chỉ có thể trơ mắt nhìn xem nhục thân của mình bị phân giải.
Thân dưới.
Một cái huyết trì dài tới trăm dặm đang dạt dào lưu chuyển.
Ở chính giữa huyết trì có một cái lỗ đen đang lặng lẽ xuất hiện, theo huyết nhục của Chân Nguyên rơi xuống, cái lỗ đen kia cũng theo đó mà chậm rãi khuếch trương.
Bên trong nhục thân là Nguyên thần.
Nguyên Anh lớn chừng bàn tay đang lơ lửng trên hư không, vô số xiềng xích nhỏ bé xuất hiện trên người Nguyên Anh, điên cuồng thôn phệ lấy Nguyên Anh chi tinh.
Tướng mạo của Nguyên Anh không hề khác Chân Nguyên một chút nào, chỉ là bị teo nhỏ hơn mấy lần, nhưng Tinh nguyên ẩn chứa bên trong lại nhiều hơn nhục thân vô số lần.
Mắt thấy Thần hồn của đang dần tiêu tán mà mình thì lại bất lực, Chân Nguyên không khỏi ngửa mặt lên trời gào thét, trong tiếng thét tràn đầy vẻ không cam lòng.
"A!"
Huyết quang đang nhanh chóng tan rã tiếng gầm gừ.
"Còn kém một chút." Mắt thấy Nguyên Anh tiêu tán ở trước mặt, sắc mặt Lục Ly vẫn như lạnh lùng bất vi sở động, quét mắt nhìn phương xa, nói:
"Nơi này đã trải qua hơn nghìn năm nghỉ ngơi lấy lại sức, tập hợp được mấy trăm vạn sinh linh, nhưng vẫn còn không đủ, xem ra còn cần rất nhiều."
Nói xong.
Vung tay lên.
"Rầm rầm. . ."
Mấy chục cây trường phiên bay vụt khắp tứ phương:
"Mang theo vật này đi thu thập Tinh nguyên, trong vòng bảy năm nhất định phải trở về, ai thu thập được đủ Tinh nguyên thì người đó sẽ được trọng thưởng."
"Vâng!"
"Vâng!"
Tiếng đáp ứng từ nơi xa vọng lại, sau đó liền có các loại Linh quang vọt lên, mang theo trường phiên phân ra khắp tứ phương.
Lần này.
Không chỉ có tông chủ Thánh tông Lục Ly là tiến vào Vân Mộng Thủy giới, mà ngay cả rất nhiều Kim Đan của Thánh tông bốn mạch cũng đi theo vào nơi này.
"Lục huynh." Liễu Âm Tuyền cúi đầu nhìn xuống vòng xoáy đang chậm rãi khuếch trương bên dưới, trong mắt lóe lên một tia chần chờ:
"Ngươi có chắc chắn thật không đấy?"
"Đương nhiên!"
Lục Ly cười nhạt một tiếng, trong đôi mắt hiện lên một tia huyền quang u lãnh quỷ dị:
"Giới này không có người nào hiểu về 'Âm gian' hơn ta."
"Yên tâm!"
"Bảy năm sau, Trận pháp mở ra, lưỡng giới quán thông, đến lúc đó Vân Mộng Thủy giới liền sẽ trở thành nơi duy nhất có đủ thiên đạo."
"Chúng ta cũng có thể tiến thêm một bước!"
Liễu Âm Tuyền nghe vậy, đôi mắt đẹp co rụt lại, chậm rãi gật đầu.
. . .
Một nơi nào đó trong Thuỷ giới.
"Oanh!"
"Đôm đốp. . ."
"Đông!"
Tiếng oanh minh, tiếng sấm, tiếng vang ngột ngạt quanh quẩn, thỉnh thoảng có thể thấy được điện quang chớp động.
Một lúc nào đó.
"Bạch!"
Hư không rung động, có bốn bóng người xuất hiện trong màn mưa, toàn thân của bốn người đều rất nhếch nhác, bốn người nhìn nhau, trong mắt chứa đầy vẻ may mắn, cũng có buồn vô cớ.
"Ai có thể nghĩ tới, mấy trăm năm trôi qua, đám Thủy Viên ở nơi này vậy mà nhiều gấp mấy lần năm đó, phải biết bọn chúng muốn sinh sôi hậu đại là chuyện cực kỳ gian nan."
Một người than nhẹ:
"Mặc dù đã lấy được đồ vật, nhưng có ba vị đạo hữu cũng không thể trở về được nữa."
"Cát huynh, Trương đạo hữu, Nhất Chỉ Đạo trưởng. . ." Một ông lão có sắc mặt nặng nề, thở dài nói:
"Các vị yên tâm, lão hủ sẽ dụng tâm xử lý hậu sự của ba vị đạo hữu, thu hoạch lần này cũng sẽ chia lãi cho hậu nhân của bọn hắn."