Người dịch: Whistle
"Tiền lão thì chúng tôi đương nhiên là sẽ tin tưởng." Tề Nguyên Hóa chắp tay, mặc dù thu hoạch tương đối khá, nhưng lúc này lão ta lại chẳng cảm thấy hào hứng chút nào:
"Làm phiền!"
"Nên."
Tiền lão khoát tay áo, nói:
"Sau này các vị có tính toán gì không?"
"Lão hủ đã cảm thấy thỏa mãn với thu hoạch ở nơi này, lấy được Thủy Viên Đan Châu, đã có thể duyên thọ ba giáp, sau khi rời khỏi đây sẽ xử lý hậu sự."
"Cho nên, lão hủ không có ý định tiếp tục tìm kiếm giới này."
"Nhiếp mỗ còn có một địa phương muốn đi." Một người chậm rãi mở miệng:
"Nơi đó cũng không hề nguy hiểm, nhưng lại chưa chắc sẽ lấy được chỗ tốt gì, không biết các vị có hứng thú muốn đi theo tìm kiếm hay không?"
Sau khi trải qua một phen đồng sinh cộng tử, y rất tín nhiệm những người ở bên cạnh, cũng không ngại lộ ra một chút hành tung của mình.
"Tổ tiên của bần ni có người rơi vào giới này, trong lúc vào cũng từng để lại đầu mối, bần ni cần đi tìm kiếm một chút." Một người nữ lắc đầu mở miệng cự tuyệt.
Tề Nguyên Hóa cũng nói:
"Ta cũng có một nơi muốn đi, nếu vậy chúng ta liền tách ra đi!"
"Cũng tốt."
Tiền lão gật đầu:
"Lão hủ chúc các vị thuận buồm xuôi gió, cơ duyên tự đắc."
"Mượn cát ngôn của Tiền lão!"
"Cáo từ!"
"Đi thong thả không tiễn!"
Bốn người chắp tay với nhau, sau đó liền có ba vệt độn quang vọt lên, lướt về các hướng khác nhau.
Tiền lão nhìn ba người rời đi, thật lâu sau mới thu hồi ánh mắt, lão cúi đầu than nhẹ một tiếng, chân đạp dòng nước không nhanh không chậm bay về phía trước.
Đồ vật thì đã lấy được rồi, sau đó chỉ cần tìm được Huyễn Mộng Thần thạch thì lão ta liền có thể rời đi.
Huyễn Mộng Thần thạch khó được, nhưng đó là ở trong tình huống nhờ vào sự may mắn.
Mà thế lực ở phía sau Tiền lão đã có người nhập giới từ hơn ba ngàn năm trước rồi, lập xuống đạo thống ở trên đại lục trong Thuỷ giới.
Tác dụng duy nhất của đạo thống này chính là thu thập Huyễn Mộng Thần thạch.
Huống chi ngoại trừ đạo thống của tông môn ra thì tiền nhân còn có liên hệ với quốc gia phàm nhân trong giới này giới, cũng có thể lấy được Linh thạch.
Đối với Đế vương phàm nhân ở giới này mà nói, Huyễn Mộng Thần thạch chính là vật duy nhất mà bọn hắn có thể dùng để liên lạc với 'tiên nhân thượng giới'.
Nếu như gặp được thì chắc chắn sẽ không buông tha.
Phi độn mấy ngày, Tiền lão đã thấy được đại lục ở phía xa.
Hai mắt Tiền lão sáng lên, đang muốn tăng tốc độn quang thì chân mày bỗng nhiên nhíu lại, trong mắt hiện ra vẻ kinh sợ, vô thức khu động độn quang nhanh chóng lùi lại phía sau.
"Xong!"
Một giọng nói lạnh lùng vang lên, lập tức có một vầng sáng u ám bao phủ xuống.
. . .
Mấy năm thời gian, thoáng cái đã trôi qua.
Trong một hạp cốc nào đó.
"Ầm ầm. . ."
Hai bên dãy núi bỗng nhiên sụp đổ, vài vệt lưu quang xông thẳng tới chân trời, mấy cây trường phiên lập tức cuốn lấy hai vị Kim Đan vào bên trong nó.
"Chúng ta chính là hậu nhân của Tư Mã gia, các ngươi muốn làm gì?"
"Thánh tông muốn đối địch với Tư Mã gia sao?"
Tiếng gào thét phẫn nộ còn chưa vang vọng được bao lâu thì đã biến thành tiếng thét không cam lòng, sau đó lập tức im bặt dừng lại.
Có mấy người hiện thân, đáp xuống phế tích bên dưới, trong đó có một người đang nhẹ nhàng lắc lư cây trường phiên trong tay, lập tức có một lực lượng thôn phệ trải rộng tứ phương.
"Hai vị Kim Đan, lại thêm đám thủy thú này, vất vả nửa năm chung quy cũng không uổng phí."
"Đúng vậy!"
Có người vừa ý gật đầu:
"Cho dù sau này chúng ta không hề làm gì thì cũng có thể trở về giao nộp."
"Ha ha. . ."
. . .
Dưới đáy thủy vực.
Một vị người trẻ tuổi đang đứng chắp tay, bạch y tung bay, trong mắt mang theo vẻ hiếu kì nhìn hai vị Tông sư Kim Đan của Huyết Hà nhất mạch trong Thánh tông ở phía đối diện.
"Hai người các ngươi lén lén lút lút làm gì?"
Hai người thân là Kim Đan, tất nhiên là nhân vật uy chấn một phương, nhưng lúc này lại giống như chuột gặp mèo, thân thể kéo căng trong mắt chứa đầy sự e ngại.
"Hách Liên công tử. . ."
Một người nuốt một ngụm nước miếng, thận trọng nói:
"Chúng ta chỉ đi ngang qua nơi này, không có ý tứ gì khác?"
"Thật sao?" Hách Liên công tử bật cười lớn, đại thủ vươn ra, một cây quạt lông vũ lấp lóe u quang liền xuất hiện trong lòng bàn tay:
"Đáng tiếc là ta không tin."
Sắc mặt hai người cứng đờ, đối mắt nhìn nhau, đột nhiên hóa thành hai vệt độn quang lao ra 2 phía.
Bọn hắn chạy trốn!
Vị Hách Liên công tử ở trước mặt này chính là một trong Tứ công tử Tam tiên nữ của Vân Mộng Xuyên, đồng thời cũng là nhân vật đỉnh tiêm trong hàng ngũ Tông sư Kim Đan.
Hai người tự hỏi bản thân tuyệt không phải là đối thủ của gã ta.
Thậm chí, ngay cả chạy trốn. . .
Cũng là hi vọng xa vời!
"Quả thật có gì đó quái lạ." Hách Liên công tử nhắm mắt lại, thân hình thoắt một cái đã phân ra thành hai, đuổi theo hai hướng khác nhau.
Tốc độ nhanh đến mức có thể khiến cho tu sĩ Kim Đan hậu kỳ cảm thấy xấu hổ.
. . .
Hai vị trưởng bối của Lý gia nhị phòng, lục phòng và bốn người trẻ tuổi đang cầm pháp binh, hai mắt nộ trừng về phía truy binh đang điên cuồng đánh giết.
"Vân Thủy tông, các ngươi khinh người quá đáng!"
"Bọn ta liều mạng với các ngươi!"
Tiếng rống như lôi liên tiếp vang vọng trong màn mưa.
Cả sáu người đều có tu vi Luyện khí hậu kỳ, trên người còn mang nguyên bộ pháp binh, sáu người liên thủ, không để ý sinh tử cũng làm cho đám truy binh vô thức lùi bước.
Cho dù là có tu sĩ Đạo cơ sơ kỳ cũng cảm thấy có chút bó tay bó chân.
"Muốn chết!" Vương tiên sư của Vân Thủy tông thấy rằng đánh mãi không xong, sắc mặt liền trầm xuống, thân hình đột ngột lùi lại, đồng thời bấm tay tế ra Phi kiếm.
Vân Thủy Phiếu Miểu Kiếm Quyết như sương như huyễn, trong nháy mắt đã bao trùm phạm vi mấy chục trượng, chuyên công một chỗ, vây khốn người có tu vi cao nhất là nhị phòng.
"Lý gia đã không được nữa rồi, các ngươi cần gì phải vùng vẫy giãy chết?"
"Các ngươi cho rằng mình liều mạng như vậy thì có thể để cho nữ quyến và hài đồng trong gia tộc đào tẩu được sao? Quả thực si tâm vọng tưởng!"
Vương tiên sư khinh thường cười lạnh.
Vì đối phó Lý gia, các phe thế lực ở xung quanh đã sớm âm thầm liên thủ, Vân Thủy tông của bọn hắn chẳng qua chỉ là một trong các thế lực đó mà thôi.
Nghĩ đến những vị nữ quyến của Lý gia kia, trong lòng Vương tiên sư không khỏi nóng lên.
Mặc dù Vương tiên sư không khắc chế tình dục, nhưng lại không phải hạng người bị sắc dục huân tâm, nữ quyến của Lý gia ngoài việc tướng mạo xuất chúng thì vẫn còn diệu dụng khác.
Có lợi ích rất lớn ho việc tu hành.
"Các ngươi. . ."
Trên trán của Lục phòng Lý Hao tràn đầy gần xanh, ngự sử pháp binh ép lui mấy người rồi cả giận nói:
"Tổ mẫu nhà ta chính là tu sĩ tiên môn, tổ mẫu đã nhận được tin tức, đợi cho lão nhân gia ngài chạy tới thì các ngươi đừng mơ chạy trốn!"
"Vị từ trăm năm trước kia sao?" Vương tiên sư hừ lạnh:
"Đã mấy chục năm mà người đó vẫn không hề quay về, sợ là đã quên mất các ngươi rồi. Huống hồ, cho dù có trở về thì lại có thể làm được gì?"
"Vương mỗ sợ nàng hay sao!"
Trong tiếng rống giận dữ, kiếm quang chói lọi giữa không trung, nhị phòng kêu thảm một tiếng, thân thể từ trong vỡ ra, hóa thành hai đoạn tàn khu rơi xuống bên dưới.
"Nhị bá!"
"Huynh trưởng!"
"A!"
"Ta liều mạng với các ngươi!"
Năm người còn lại hai mắt phát hồng, không lùi mà còn tiến tới, nhưng mà ở vào tình huống bị đối thủ vây giết như thế này, không chết thì cũng bị thương, không lâu lắm toàn bộ đều bị bắt lại.
"Sư phụ." Một người trẻ tuổi hành hạ mấy người này một trận, sau đó bèn nhíu mày bay đến trước người Vương tiên sư:
"Mấy người này thật là cứng đầu, hỏi không ra cái gì."
"Bình thường." Vương tiên sư cũng chẳng hề cảm thấy ngoài ý muốn:
"Nếu bọn hắn đã cam nguyện lưu lại ngăn cản chúng ta thì đã ôm lòng quyết tử, hỏi không ra thì tựu tạm giam giữ đi, đợi khi trở về rồi xử trí."
"Về phần những người còn lại của Lý gia. . ."
Vương tiên sư nhìn màn mưa ở phía xa rồi khinh thường cười lạnh:
"Ở vô tận thuỷ vực, ngoài các loại Linh thú cường đại ra thì cũng không có cái gì, càng không có điểm dừng chân, người của Lý gia có thể trốn được đi đâu?"
"Truy!"
"Khí tức của gia tộc này rất đặc thù, thấy một lần liền biết."
"Vâng."
Đám người xác nhận, trong mắt đều hiện ra vẻ cuồng nhiệt.
Lý gia truyền thừa mấy trăm năm mà lại bị lật úp chỉ trong một buổi sáng, bọn hắn không chỉ có thể lấy được các loại chỗ tốt, còn cảm thấy rất hưng phấn khi được chứng kiến thế lực như thế này diệt vong.
Bỗng nhiên, phía trước có một người mở miệng:
"Có người tới?"
"Hả?"
Vương tiên sư kinh ngạc nghiêng đầu.
Nơi này đã tiến vào vô tận thuỷ vực rồi, khó mà phân biệt được phương hướng, vạn vật bất phân, còn ẩn giấu rất nhiều nguy hiểm, ai lại xuất hiện vào lúc này.
Sau một khắc.
Tầm mắt của mọi người rơi vào trên một chiếc phi thuyền.
Trên thuyền có hai người, một nam một nữ, nam tử tướng mạo thường thường, ăn mặc như văn sĩ trung niên cách, nữ tử có dung nhan không tầm thường, khí tức thông thấu, làm cho người chú mục.
Khí tức này. . .
"Người của Lý gia!"
Có người nhỏ giọng lẩm bẩm.
"Chư vị." Đúng vào lúc này, Vương Kiều Tịch chắp tay thi lễ, khách khí nói:
"Xin hỏi nơi này là. . ."
"Bạch!"
Nàng còn chưa dứt lời, một vệt lưu quang đã lao tới, lưu quang bên trong phi toa xoay tròn, đẩy màn nước ra, xông ra một cơn gợn sóng.
Đồng thời còn kèm thêm một tiếng hống cuồng hỉ:
"Nữ nhân của Lý gia, bắt nàng ta lại!"
"Ừm?"
Sắc mặt Vương Kiều Tịch trầm xuống, trong lòng lặng lẽ nổi lên một vòng sát cơ.
Mạc Cầu quét mắt nhìn toàn trường, khí cơ ba động, Pháp lực vận chuyển bên trong cơ thể và thậm chí là Thần hồn ý niệm biến hóa của những người này đều lọt vào tầm mắt của hắn.
"Xem ra bọn hắn đã nhận lầm người."