Người dịch: Whistle
Hắn vẫn luôn chú ý biểu lộ biến hóa trên mặt đối phương, đương nhiên có thể nhìn ra được, khi hắn lấy ra rất nhiều Linh vật bồi bổ Tinh nguyên thì nàng sẽ có chút kích động.
Chỉ là trên người đối phương lại không bị thương, cần loại vật này làm gì?
"Ừm?"
Nữ tử hai mắt co rụt lại, dừng một chút, mới nói:
"Không sai, nếu như đạo hữu có loại Linh vật này, phương diện giá tiền có thể thương lượng."
"Ngô. . ."
Mạc Cầu lộ vẻ trầm ngâm, nghĩ nghĩ, nói:
"Tại hạ có một món đồ có thể đại bổ Tinh nguyên, chỉ là không biết đạo hữu có dám lấy hay không?"
"A. . ." Nữ tử bật cười:
"Có gì không dám?"
"Đạo hữu cứ việc lấy đồ ra là được, chỉ cần là vật mà ta cần, giá tiền công bằng, tuyệt đối sẽ không có thứ mà ta không dám nhận."
Nói xong liền ngẩng đầu lên, ý chí ngạo nghễ xuất hiện.
Là một vị tu sĩ Kim Đan sơ kỳ mà lại có thể lấy ra hai món pháp bảo để giao dịch, bối cảnh của cô nàng này chắc chắn là bất phàm.
"Vậy thì tốt." Mạc Cầu gật đầu, lật tay lại, lấy Lôi Vân Kính ra.
Lôi Vân Kính lớn chừng bàn tay, bị hắn nắm chặt trong lòng bàn tay, đại thủ nhẹ nhàng phất qua mặt kính, một viên Kim Đan lóe lên kim quang chói mắt lặng lẽ xuất hiện.
"Kim Đan!"
Hai mắt của nữ tử co rụt lại, trong mắt có kinh có hỉ.
Thứ có thể bồi bổ Tinh nguyên nhiều nhất trong tu hành giới, ngoài những thứ thiên địa linh vật cái trong truyền thuyết kia ra, thì Kim Đan trong cơ thể tu sĩ được xếp ở vị trí đầu.
Chẳng qua đoạt Kim Đan của người khác để tế luyện lại là chuyện tối kỵ.
Cho dù là Kim Đan của tu sĩ Ma đạo, một khi bị người phát hiện sử dụng phương pháp này thì cũng sẽ bị người người kêu đánh, nhưng Tinh nguyên ẩn chứa bên trong Kim Đan thật sự là vô cùng thuần túy.
"Kim Đan Trung phẩm, đan nguyên tinh thuần, không có chút tạp chất nào, xem ra người này trước khi chết chưa kịp phản kháng đã mệnh tang trong tay người khác."
Đôi mắt đẹp của nữ tử chớp động, như có điều suy nghĩ:
"Đúng là Linh vật bồi bổ Tinh nguyên thượng giai, đạo hữu thật là to gan!"
"Có đổi hay không?" Mạc Cầu từ chối cho ý kiến.
". . ." Nữ tử trầm mặc một lát, mới nói:
"Phá Không Trùy, thêm Linh vật, lại thêm viên Kim Đan này để đổi Vô Ảnh Đao!"
"Đắt." Mạc Cầu nhíu mày.
Vô Ảnh Đao đúng là không sai, nhưng đồ vật của hắn cũng không kém, vả lại mọi người đều biết Tổ miếu ẩn địa sẽ lập tức mở ra.
Cho dù Mạc Cầu có lấy được Vô Ảnh đao thì cũng không có thời gian luyện hóa.
Ngược lại là Phá Không Trùy thì còn có thể đối địch, Kim Đan lại càng có thể tự bạo bảo mệnh.
"Pháp bảo Thượng phẩm có tiền mà không mua được, giá tiền rất phù hợp." Nữ tử nghiêm mặt, không hề có ý nhượng bộ:
"Nếu như đạo hữu không muốn thì ta cũng sẽ không miễn cưỡng."
"Như vậy đi. . ." Mạc Cầu nghĩ nghĩ liền thu hồi Phá Không Trùy, sau đó lại nhẹ nhàng đẩy những vật khác ra:
"Những thứ này, đổi lấy bộ giáp kia."
"Ừm?" Nữ tử nhíu mày, lập tức giống như cười mà không phải cười mở miệng:
"Thì ra đạo hữu không muốn Vô Ảnh đao, mà là khôi giáp."
"Đúng là tại hạ có hứng thú với khôi giáp." Mạc Cầu cũng không bác bỏ:
"Bất quá thứ mà các hạ muốn cũng chỉ là Kim Đan và Linh vật, đối với Pháp bảo trên tay tại hạ lại không có bao nhiêu hứng thú."
"Chuyện này không phải là đôi bên cùng có lợi sao?"
"Cái này. . ." Nữ tử lộ ra vẻ suy tư, thật lâu sau mới chậm rãi gật đầu:
"Đạo hữu nói không sai, cho dù ta có lấy được Phá Không Trùy thì cũng vô dụng, bất quá mặc dù quỷ khí vô dụng, nhưng lại cực kỳ hiếm thấy."
Mạc Cầu lắc đầu, không nhanh không chậm thu hồi đồ vật của mình.
"Đừng!"
Nữ tử vốn định nắm lấy Mạc Cầu, nhưng khi thấy hành động thất thố của mình liền hoảng hồn, đưa tay hư cản, vội vã gật đầu:
"Có thể giao dịch!"
......
Sau khi đi dạo nửa ngày, Mạc Cầu liền lên trên núi tìm một tòa động phủ để nghỉ ngơi.
Nơi đây ngoại trừ Quân Lôi Chân Nhân ra thì vẫn còn một vị Nguyên Anh khác, Cửu Giang minh Tiếu Di Lặc Pháp Không Đại sư, mặc dù người này xuất thân Phật môn nhưng lại có sở trường về tục sự.
Động phủ trên núi là do vị này bán ra, để an trí những tu sĩ tới đây.
Trong tĩnh thất.
Mạc Cầu khoanh chân đả tọa, trầm tư một lát, hắn bèn khẽ vung tay lên, trước mặt liền xuất hiện bộ khôi giáp mà hắn vừa mới mua được trước đó không lâu.
Khôi giáp có bộ dạng dữ tợn, khí tức hung lệ.
Không có sự huyền diệu từ tấm vải rách của nữ tử kia che lấp, nó vừa xuất hiện đã làm cho Nguyên khí xung quanh trở nên xao động, thậm chí còn bài xích ra ngoài xa.
Quỷ khí!
Cũng tương tự như Pháp bảo trong tay người tu hành.
Chẳng qua lưỡng giới khác đường, phương pháp tu hành lại một trời một vực, nên người tu hành cũng khó có thể luyện hóa được quỷ khí, tuy rằng hiếm thấy nhưng giá trị cũng không cao.
Trên người Mạc Cầu liền có một món.
Hắc đao!
Mạc Cầu nhìn bộ khôi giáp một lát, trong mắt liền hiện lên một vòng ý cười nhạt.
Mặc dù quỷ khí rất khó luyện hóa, nhưng cũng không phải là không có khả năng.
Ít nhất là Nguyên Anh Chân nhân liền có thể làm được, chỉ là không cần phải làm vậy mà thôi, dù sao thì quỷ khí chính là vật ở Âm phủ, không hợp với pháp môn tu hành trên Dương gian.
Mạc Cầu không phải Nguyên Anh, nhưng lại biết được nguyên vì sao Nguyên Anh Chân nhân có thể luyện hóa được, vả lại hắn còn từng luyện hóa thử thanh hắc đao này, cuối cùng còn thành công.
Bởi vì người luyện chế quỷ khí đều chưa từng nghĩ tới chuyện khống chế nó từ xa, cho nên khi luyện hóa cũng chỉ có thể nắm trong tay.
Mà khôi giáp thì không phải vậy!
Vật này vốn không cần khống chế từ xa.
"Cho dù khôi giáp có hoàn chỉnh thì ở giữa mỗi bộ phận đều có khe hở, đối với những tu sĩ cấp cao có thể thiên chuyển thần niệm chỉ trong nháy mắt thì chuyện này lại chẳng có chút ý nghĩa nào."
Mạc Cầu đưa tay khẽ vuốt khôi giáp, tự nhủ:
"Chỉ cần có một chút kẽ hở thì chính là tử huyệt, lại phải gánh chịu khuyết điểm khó khăn khi di chuyển, đương nhiên sẽ không có người nguyện ý trả giá cao mua vào."
"Nhưng. . ."
"Ta thì không phải như vậy!"
Lời còn chưa dứt, trong mắt của hắn đột ngột xuất hiện Linh quang, hai sợi hỏa diễm linh động giống như Hỏa xà toát ra, lặng lẽ quấn trên khôi giáp.
"Hoa. . ."
Liệt diễm hừng hực.
Ngọn lửa được rất nhiều Linh hỏa gia trì đã đủ để đốt cháy Pháp bảo Hạ phẩm, nhưng màu sắc u ám bên trong khôi giáp lại không hề biến hóa chút nào.
Mạc Cầu cũng không nhụt chí.
Hắn đã đoán trước được chuyện này, nếu như có thể bị Linh hỏa hòa tan dễ dàng như vậy thì nói rõ phẩm giai của bộ khôi giáp này cũng không cao, cho dù lấy được thì tác dụng cũng không lớn.
Hắn hít sâu một hơi, sắc mặt trầm xuống.
"XÌ...!"
Mi tâm trên trán lặng lẽ nứt ra một cái khe, một con mắt dọc lóe ra vầng sáng yếu ớt hiện ra.
Đại La Pháp Nhãn!
Dưới Pháp nhãn, vạn vật đều lộ ra vẻ chân thực.
Những đường vân ở trên khôi giáp đều lọt vào trong tầm mắt, khí tức liền thành một khối bên trong cũng lặng lẽ bị phân giải.
Vô số tin tức chui vào trong Thức hải.
Sắc mặt Mạc Cầu trở nên ngưng trọng, bấm tay bấm niệm pháp quyết, đột nhiên quát khẽ một tiếng.
"Xá!"
Tinh, khí, thần đồng thời chấn động, Kim Đan đang nhẹ nhàng trôi nổi bên trong đan điền cũng tùy theo run lên, Nguyên thai cũng phun ra một sợi khí tức tinh thuần.
Anh khí!
Nguyên Anh chi khí.
Tông sư Kim Đan cũng có Nguyên thai, chỉ là đang bị nhốt ở trong Kim Đan, thậm chí là còn chưa thành hình, nên không thể dẫn động khí tức của nó.
Nhưng ở trong Toái Thiên Bí Điển lại có một loại pháp môn có thể dẫn động Anh khí bên trong cơ thể.
Mặc dù tạm thời sẽ bị tổn thất một chút tu vi, nhưng lại diệu dụng vô tận.
Hiện giờ Mạc Cầu đang vận dụng phương pháp này.
Anh khí di chuyển theo chỉ dẫn của Đại La Pháp Nhãn, lặng lẽ chui vào bên trong khôi giáp, lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được tương dung với khôi giáp.
Chỉ qua một lát, một loại cảm giác huyết nhục tương liên đã xuất hiện trong lòng.
Luyện hóa nhập môn!
"Hô. . ."
Mạc Cầu mở mắt ra, thở dài một ngụm trọc khí:
"Cổ tịch có ghi, vào thời thượng cổ, người tu thành Nguyên Anh có thể tùy ý ra vào hai giới âm dương mà không bị hạn chế, hiện giờ xem ra truyền ngôn này không phải là giả."
"Nguyên Anh chính là đại đạo chi căn, có thể không nhìn Âm Dương đồng đồ, thậm chí có Chân nhân còn đảm nhiệm quỷ sai trong Âm phủ, sợ là bởi vì Nguyên Anh có thể luyện hóa quỷ khí."
Mạc Cầu lấy lại bình tĩnh, cúi đầu nhìn về phía bộ khôi giáp.
Mặc dù chỉ vừa luyện hóa sơ bộ, nhưng hắn cũng đã có thể chưởng khống được bộ giáp ở một trình độ nhất định.
"Lên!"
Pháp quyết vừa ra, bộ khôi giáp lập tức lóe lên u quang, cũng chậm rãi biến lớn.
Mũ giáp, giáp ngực, hộ khuỷu tay, tay giáp, giáp quần, bao đầu gối, giáp giày. . . , trọn bộ khôi giáp đều đang lơ lửng trong không trung.
Trên đầu của bộ giáp này có hai cái sừng, hộ khuỷu tay có gai, giáp ngực lấp lóe u quang, cho dù là không có người mặc thì nó cũng tạo ra cho người nhìn một cảm giác tàn nhẫn hung tàn.
Giống như cuồng ma khát máu từ trong núi thây biển máu chém giết đi ra, toàn thân đều lộ ra Man Hoang sát phạt chi ý.
Người thường nhìn thấy liền sẽ sợ đến vỡ mật.
Mạc Cầu híp mắt, vẫy tay.
"Rầm rầm. . ."
Khôi giáp tự động ly tán, bao trùm lên cơ thể hắn, cũng dần dần thích ứng với thân thể của hắn, thay đổi kích thước của các bộ vị trên khôi giáp.
Chỉ trong chớp mắt, một vị chiến tướng thân cao hơn hai mét, hình thể khôi ngô khoác giáp đã xuất hiện.