Người dịch: Whistle
"Ừm."
Mạc Cầu lộ vẻ trầm ngâm, thân thể lung lay, những điểm đặc thù trên khôi giáp lập tức bắt đầu co lại, từ từ trở nên bình thản không có gì lạ.
Mặc dù cặp sừng trên đầu, gai nhọn trên thân có thể tạo cho người nhìn một loại cảm giác lăng lệ và dữ tợn, nhưng đối với Mạc Cầu thì chuyện này không hề cần thiết.
Thứ mà hắn coi trọng chính là lực phòng ngự của khôi giáp, chứ không phải là lực công kích.
"Rầm rầm. . ."
Mạc Cầu vươn tay ra rồi nắm lại, tiếng giáp diệp va chạm vang lên theo.
"Trọng lượng xác thực không nhẹ."
Với cảnh giới Luyện Thể của hắn mà cũng phải nói như vậy, nếu như là tu sĩ Kim Đan sơ kỳ bình thường đeo giáp này, sợ là tốc độ có thể giảm mạnh tới bảy thành.
Đối với người tu hành thì chuyện này thực sự là trí mạng!
Bất quá. . .
Hai mắt Mạc Cầu sáng lên, đột nhiên có một đạo thiểm điện màu đỏ trắng xé rách hư không, giống như một cây nhuyễn tiên hung hăng vặn vẹo đánh tới.
"Đôm đốp!"
Có thể so với một kích toàn lực của tu sĩ Kim Đan, khi đánh trúng khôi giáp thì chỉ tạo ra một chút gợn sóng, thậm chí bên trong còn chẳng cảm thấy chấn động.
"Không sai!"
Mạc Cầu hé miệng cười khẽ, vung tay lên, Phá Không Trùy xoay tròn giữa không trung rồi lao thẳng tới.
"Đông!"
Cơ thể Mạc Cầu chấn động, liên tục rút lui mấy bước mới dừng lại.
"Thế công của Kim Đan trung kỳ mới có thể ảnh hưởng đến nhục thân bên trong, mà đây vẫn chỉ đơn thuần dựa vào lực phòng ngự của khôi giáp."
"Sợ là ngay cả tu sĩ Kim Đan hậu kỳ cũng không dễ gì tổn thương được mình!"
"Không sai."
Mạc Cầu hài lòng nhẹ nhàng gật đầu, thân thể lắc một cái, khôi giáp trên người lập tức hóa thành một sợi u quang chui vào trong đan điền, chậm rãi uẩn dưỡng.
"Vậy liền gọi giáp này là Hắc Quang Giáp đi."
Mạc Cầu vẫn giống như trước đây.
Không có khả năng đặt tên.
. . .
Trong một tòa động phủ khác.
Vị nữ tu đã giao dịch với Mạc Cầu đang nhẹ nhàng xoa mặt, chỉ trong một cái chớp mắt, tướng mạo vốn thường thường không có gì lạ lại biến thành diễm lệ không gì sánh được.
Nàng nhanh chóng bước đến bên cạnh một vị lão giả, vội la lên:
"Gia gia, ngài cảm thấy sao rồi?"
"Không cần phải hoảng." Lão giả có mái tóc trắng dài đến eo, mặt đầy nếp nhăn, trong ánh mắt lộ ra vẻ tang thương, nghe vậy liền ngẩng đầu nhìn sang:
"Ta không sao, tạm thời không chết được."
"May mắn có viên Kim Đan mà cháu đã lấy được, mặc dù không thể duyên thọ, nhưng cũng có thể làm cho ta tiếp tục hoạt động thêm một hai năm nữa, thăm dò nơi này cũng dư xài!"
"Gia gia." Sắc mặt của nữ tử khẽ buông lỏng, nói:
"Nghe nói ở bên trong Tổ miếu là một phương thiên địa, có các loại thiên tài địa bảo, có thể sẽ có Linh dược mà ngài cần, đến lúc đó ngài không chỉ có thể phục hồi tu vi, mà còn có thể duyên thọ thêm ngàn năm."
"Ha ha. . ."
Lão giả vuốt râu cười khẽ, lắc đầu nói:
"Nha đầu, làm người không nên quá tham lam, lão hủ đã sống hơn hai ngàn tuổi, thấy hết thế sự phồn hoa, đã sống đủ rồi, chết cũng không lỗ."
"Ngược lại là cháu. . ."
Ông ta than nhẹ một tiếng:
"Mặc dù đã tiến giai Kim Đan, nhưng lại vì ta nên đã đi đường tắt, không thông thế sự, khuyết thiếu kinh lịch, càng không biết nhân tâm hiểm ác, ta chỉ lo lắng là sau khi ta chết đi thì ngươi nên làm gì?"
"Gia gia." Nữ tử khẩn trương:
"Ngài nhất định sẽ không có việc gì."
"A. . ."
Lão giả lắc đầu, thay đổi đề tài:
"Viên Kim Đan kia là của ai đưa cho ngươi? Người này có thể giết người đoạt đan, tuyệt đối không phải kẻ vớ vẩn, sau đụng khi gặp được hắn thì nhớ nhất định phải cẩn thận."
"Vâng." Nữ tử nặng nề gật đầu:
"Người đó đã che giấu hình dáng và tướng mạo, bất quá nếu như gặp được ở cự ly gần thì tôn nhi có thể phát hiện được khí tức của hắn."
"Vậy là tốt rồi, chú ý an toàn." Lão giả lại dặn dò:
"Nhất là trong khoảng thời gian này, mấy năm trước lão hủ đã đắc tội với không ít người, nếu như bị tiết lộ thân phận, ngay cả cháu cũng sẽ bị nguy hiểm."
"May mắn là. . ."
"Trước mắt, mọi chuyện vẫn còn bình thường."
"Gia gia yên tâm, chúng ta sẽ không sao đâu." Nữ tử tiếp lời:
"Đợi khi chúng ta vào được ẩn địa liền trực tiếp đi tìm Linh vật, tin tưởng nhất định sẽ có thu hoạch."
"Chỉ hi vọng là thế."
Sắc mặt lão giả lạnh nhạt, cũng đã nghĩ thoáng.
. . .
"Mạc đạo hữu!"
Trong đại sảnh, trên mặt Khấu Văn lộ ra ý cười, vươn tay hướng về phía một vị nữ quan ở bên cạnh, nói:
"Vị này là Điệp phu nhân tới từ Thúy Phong sơn, thuật ngự thú của Điệp phu nhân danh chấn Cửu Giang minh, hai con Linh thú Đan cảnh dưới trướng đều có thực lực bất phàm."
Ngự thú?
Ánh mắt Mạc Cầu khẽ nhúc nhích, chắp tay thi lễ:
"Nghe đại danh đã lâu!"
"Danh hào của Mạc đại tiên sinh mới là như sấm bên tai của thiếp thân." Điệp phu nhân hé miệng cười khẽ:
"Trước đây đã từng nghe Cao huynh nhiều lần đề cập về đạo hữu, mỗi lần đều tỏ ra sợ hãi thán phục, không ngờ hôm nay lại có thể gặp mặt, thật sự là may mắn."
"Nha." Mạc Cầu nói:
"Thì ra Điệp phu nhân có quen biết với Cao huynh."
"Há chỉ là có quen biết." Điệp phu nhân lắc đầu, muốn nói lại thôi, dường như không muốn nói nhiều về chuyện này:
"Mấy năm trước quả thật có chút quan hệ, nói đến, năm đó sở dĩ thiếp thân có thể tiến giai Kim Đan vẫn là nhờ Cao huynh giúp đỡ."
"Ha ha. . ." Khấu Văn cười to:
"Đều không phải là người ngoài, càng không cần phải khách khí."
"Mạc đạo hữu, vị này chính là Lãnh Diện Hàn người xưng Đao Thiên Si, Vô Cực Thần Đao Quyết đã tới cảnh giới Luyện Kiếm Thành Ti."
Sắc mặt Mạc Cầu nghiêm lại:
"Bội phục, bội phục!"
Thiên Si có gương mặt lạnh lùng, ăn nói có ý tứ, mặc một bộ áo đen càng lộ ra vẻ không thích sống chung với người khác, nhưng rõ ràng là rất được Khấu Văn xem trọng.
Kim Đan trung kỳ, Luyện Kiếm Thành Ti.
Nếu lại có một thanh Pháp bảo loại tốt thì thực lực có thể so với tu sĩ Kim Đan hậu kỳ.
"Hai người này chính là hai vợ chồng Đồng Nghiệp đảo Hoàng Sùng và Diệp Tân, Mạc đạo hữu nên nghe qua." Khấu Văn đưa tay giới thiệu hai người cuối cùng, cười nói:
"Bọn họ tới từ Loan Hải giang."
"Cửu ngưỡng đại danh!" Mạc Cầu chắp tay.
Sao hắn có thể không biết phu thê Kim Đan đại danh đỉnh đỉnh ở Loan Hải giang được.
Thực lực của hai người này đều là Kim Đan sơ kỳ, nhưng mà hai người lại thông thạo liên thủ chi pháp, pháp môn tu hành lại bổ trợ lẫn nhau, thực lực bất phàm.
"Còn có một vị đạo hữu hôm nay không tại, đến lúc đó lại giới thiệu." Khấu Văn giới thiệu đám người xong liền nói:
"Ngoài ra."
"Bần đạo vừa mới nhận được một tin, hình như hai vị tiền bối trên núi đã biết được tin tức gì đó, định thi pháp để cho cửa vào của Tổ miếu ẩn địa xuất hiện trước thời hạn."
"Đồng thời, toàn bộ Kim Đan đều không được tự ý rời, phải vào bên trong tìm kiếm, thuận tiện bọn họ tiến vào chỗ sâu trong ẩn địa."
Nói xong trên mặt ông ta cũng lộ ra nụ cười khổ bất đắc dĩ.
Nhìn ra được, vì thăm dò nơi này, Khấu Văn đã bỏ ra không ít tâm tư, tìm không ít đồng đạo, phần lớn đều là tán tu không có bao nhiêu bối cảnh.
Hai ngày sau, người cuối cùng cũng đã lộ mặt.
Đạo Huyền Cơ Thân Hầu!
Người này cũng là một vị Tông sư Kim Đan đại danh đỉnh đỉnh.
Chỉ là thanh danh của người này không được tốt lắm, mấy năm trước khi thành tựu Kim Đan, y đã từng ăn trộm nhiều trân bảo của nhiều môn phái, hầu như tiếng xấu lan xa.
Tu vi là Kim Đan trung kỳ.
Sở trường về ẩn nấp tàng hình, độn phi vô gian, từng đào thoát được mấy lần từ trong tay của tu sĩ Kim Đan hậu kỳ, bây giờ vẫn còn là người được Ngự Linh môn treo thưởng.
Chẳng trách người này vẫn luôn không lộ diện, với thân phận của y, một khi hiện thân, sợ là sẽ gây ra không ít thị phi.
"Thân mỗ cũng từng nghe qua danh hào của Mạc đạo hữu." Dường như Thân Hầu rất có hứng thú với Mạc Cầu, y chắp tay thi lễ chắp chủ động mở miệng:
"Thân mỗ vẫn muốn luyện một lò Linh đan, khổ vì không có đan sư thích hợp, hôm nay gặp được, có thời gian chúng ta phải hảo hảo tâm sự."
"Nào dám không tòng mệnh." Mạc Cầu chắp tay:
"Bất quá đạo hữu cũng biết, sau khi Linh vật rời khỏi Thủy giới thì dược hiệu sẽ bị giảm tác dụng, cho nên dù có luyện thành Linh đan thì sợ là cũng không quá nhiều công hiệu."
Cũng chính vì vậy mà đa số tu sĩ lấy được Linh dược trong Thủy giới đều là trực tiếp phục dụng, cơ hồ không có người sẽ hao tâm tổn trí đi luyện chế Đan dược.
Vị Luyện Đan sư như Mạc Cầu cũng mất đi tác dụng.
Đối với Thân Hầu, tuy rằng trên mặt của mọi người không tỏ vẻ gì, nhưng trong lòng đều mang theo cảnh giác.
Vị này chính là nhân vật dám trộm đồ của Tông sư Kim Đan khi còn ở Đạo cơ cảnh, gan to bằng trời, vì đạt được mục đích mà có thể không từ thủ đoạn.
"Đương nhiên."
Thân Hầu cười gật đầu:
"Đan dược mà Thân mỗ muốn luyện đã được chuẩn bị đầy đủ nguyên liệu ở ngoại giới rồi, không liên quan đến Linh vật trong giới này."
"Tốt!"
Khấu Văn hợp thời mở miệng:
"Nếu chư vị đều đã gặp mặt, vậy thì chúng ta liền lên đường đi, ẩn địa sắp mở ra rồi, đừng để cho người khác chờ lâu."
"Được!"
"Đi!"
Mấy người gật đầu, độn quang lần lượt lao thẳng lên không trung.
. . .
Hư không vô ngần.
Khó gặp chính là thời tiết không mưa.
Phía trên sương mù lần lượt có bóng người lao lên trên không trung.
Bóng người có tăng có đạo có ni, trẻ có già có tráng có, khí tức mỗi người đều cực kỳ cường hãn, thậm chí còn làm cho thiên địa nguyên khí ở xung quanh khuấy động không ngừng.
Đám người Mạc Cầu ở bên trong lại chẳng có vẻ gì là nổi bật cả.
Chính giữa có hai người đang đứng chắp tay.
Tuy chỉ là hai người, nhưng uy thế cực thịnh, đè ép cả đám người xung quanh.
Quân Lôi Chân Nhân Lôi Phi.
Tiếu Di Lặc Pháp Không.