Người dịch: Whistle
Hắc Hổ đường.
Đường chủ Chung Sơn đang ngồi ngay ngắn ở chính giữa, sắc mặt nghiêm nghị, không giận tự uy, giống như một con mãnh hổ đang chiếm núi làm vua.
"Vẫn không có tin tức gì sao?"
Giọng nói nặng nề hữu lực quanh quẩn trong đường, ý giận bừng bừng, làm cho những người khác nhao nhao cúi đầu.
"Hồi Đường chủ, tạm thời không có." Nhị đương gia của Hắc Hổ đường, Tử Diện Sư - Dương Hồng ôm quyền chắp tay:
"Bất quá, sau khi màn đêm buông xuống thì Thiết Lang của Bạch Mã phỉ đã từng xuất hiện trong thành, vả lại sai người tới thông báo cho Hoàng Khuê."
"Bạch Mã phỉ. . ." Đôi mắt Chung Sơn co rụt lại, nhìn về phía một người hạ thủ:
"Bọn hắn nói thế nào?"
Tứ đương gia Xích Luyện Xà Yêu - Phùng Di có khuôn mặt kiều diễm, thân thể thướt tha, dù cho tiết trời đã vào đông những vẫn phủ trên người một bộ áo mỏng manh.
Nàng cất bước nhẹ nhàng, chân ngọc, tay mịn làm thu hút mọi ánh nhìn.
Lập tức đôi mắt đẹp của ả chuyển động, trong sự kiều mị ẩn hàm sát ý, khuất thân nói:
"Bọn hắn không thừa nhận, nói là chưa bao giờ gặp qua Ngũ đương gia, thậm chí tên Thiết Lang kia còn muốn cắn ngược chúng ta một ngụm."
"Hừ!" Sắc mặt Chung Vân Triệu lạnh xuống, nói:
"Theo ta thấy, bọn chúng chắc chắn có dính líu đến vụ này, không bằng để ta dẫn người đi giáo huấn cho bọn chúng một trận!"
Sau khi trải qua một trận chiến với Hỗn Nguyên Thiết Thủ - Sử Tiêu thì thanh danh của gã đã lên cao, thực lực cũng thuộc về hàng đỉnh của các thế lực lớn.
Cho dù là một đối một với cao thủ Hậu Thiên thì hắn cũng chẳng sợ bố con thằng nào.
"Không ổn." Tuy rằng sắc mặt của Chung Sơn vẫn âm trầm, nhưng lại phất tay ngăn chặn bọn thủ hạ đang xao động:
"Vừa mới giải quyết xong Tứ Phương phái, thế cục trong thành còn chưa vững chắc, gần đây không nên gây thêm chuyện nữa."
"Nhưng mà Đường chủ, e là bọn chúng sẽ không bỏ qua cho chúng ta." Tử Diện Sư - Dương Hồng tiến lên một bước, nói:
"Bạch Mã phỉ đã nắm hết những con đường trọng yếu ra ngoài thành, cường thu lộ phí, chúng ta bị bọn hắn quản chế, sớm muộn gì cũng xảy ra một trận chiến."
"Không sai." Chung Vân Triệu gật đầu:
"Đám người trong nha môn kia căn bản không trông cậy được, người nào người nấy đều là những con rùa rút đầu."
Xích Luyện Xà Yêu - Phùng Di cũng nói:
"Phàm là đi ngang qua địa bàn của bọn hắn đều phải để lại một thành lợi ích, khẩu vị của Bạch Mã phỉ thực sự quá lớn."
"Cho dù là vậy, muốn động thủ cũng không cần thiết ở lúc này." Chung Sơn vẫn là mặt không đổi sắc, chậm rãi nói:
"Thời tiết chuyển đông, lại tới gần cuối năm, làm to chuyện sẽ chẳng có lợi cho bên nào cả."
Huống hồ, bọn hắn không giống với Bạch Mã phỉ.
Bạch Mã phỉ thu nạp được Độc Lang đạo, thực lực tăng nhiều.
Mà trong năm vị đương gia của Hắc Hổ đường, trước đây khi đại chiến với Tứ Phương phái thì đại đương gia đã mệnh tang, Ngũ đương gia thì lại mất tích, thực lực giảm lớn.
Lần này chiếm được không ít địa bàn, nhưng muốn chuyển hóa làm thực lực thì còn cần một khoảng thời gian nhất định.
Ông ta bình tĩnh hỏi:
"Gần đây có bao nhiêu người gia nhập chúng ta?"
"Hồi Đường chủ." Tử Diện Sư - Dương Hồng là người quản lý chuyện này, lập tức trả lời:
"Tháng gần nhất, nhân thủ gia nhập gần trăm người, có một ít là hảo thủ đến từ ngoài thành."
"Trong đó Liêu thị Tam hùng, Phong Vũ Song Tiên đều có thực lực không yếu, càng có vài vị cao thủ Đoán Cốt."
"Đúng rồi." Nói đến chỗ này, gã ta lại cười nhạt nhìn về phía Chung Vân Triệu:
"Dưới trướng của tam đương gia tuy rằng không nhiều người mới, nhưng người nào người nấy cũng đều là tinh nhuệ, khiến cho người ta hâm mộ."
Chung Vân Triệu sớm muộn đều sẽ tiếp nhận toàn bộ Hắc Hổ đường, cho nên dù cho hắn ta có chiêu nạp thủ hạ thì những người khác cũng chẳng thấy có vấn đề gì.
"Ha ha. . ." Chung Sơn cười to nói:
"Ta cũng đã từng gặp qua tên Quách Tiêu kia, Đoán Cốt Đại thành, luận thực lực e là còn mạnh hơn lão Ngũ một chút."
"Nghe nói gần nhất ngươi lại chiêu thêm một gã đại phu?"
"Ừm." Chung Vân Triệu gật đầu:
"Vị đại phu này tên là Mạc Cầu, vốn là học đồ của hiệu thuốc Thanh Nang, có chút quan hệ với bọn người Quách Tiêu."
"Học đồ?" Đám người khẽ nhíu mày.
"Tuy là học đồ nhưng y thuật lại không kém." Chung Vân Triệu cười nói:
"Vả lại hắn còn biết luyện chế một loại 'Dưỡng Nguyên đan', có thể phụ trợ võ nghệ, có tác dụng lớn đối với chúng ta tới."
"Lần sau có thời gian, ta sẽ dẫn hắn tới."
"Ừm." Chung Sơn chậm rãi gật đầu:
"Ngươi làm việc, ta yên tâm."
. . .
"Mạc đại phu, mời!" Uông lão nhị khoác áo lông, cười lớn dẫn đường ở phía trước:
"Nơi này chính là chỗ ở của ngươi."
Trước mắt là một tòa viện lạc hình vuông, nhà chính, nhà ngang, tai thất, đầy đủ mọi thứ.
Thậm chí còn có hai gian phòng chuyên dùng để xử lý dược liệu.
"Nơi này. . ." Mạc Cầu lộ ra vẻ kinh ngạc.
"Là nơi ở trước đây của Mục lão." Uông lão nhị biết trong lòng hắn đang nghĩ gì nên gã lập tức mở miệng cười:
"Mấy năm trước Mục lão đã dời đến ở gần Đường chủ, nơi này liền bị bỏ trống, lần này Tam đương gia cố ý để lại cho ngươi."
"Tam đương gia có lòng." Mạc Cầu than nhẹ:
"Bất quá tại hạ có tài đức gì, lại có thể nhận đuọc hậu đãi như thế?"
"Mạc đại phu quá khiêm tốn, y thuật của đại phu rất cao minh, chỉ bất quá thanh danh không hiện mà thôi." Uông lão nhị cười một tiếng, nói:
"Đương nhiên, Dưỡng Nguyên đan của đại phu đều là hàng cung không đủ cầu, sau này mong rằng Mạc đại phu đừng nên keo kiệt."
"Nhất định, nhất định." Mạc Cầu gật đầu.
Xem ra bản thân mình có thể nhận được những đãi ngộ này, biết y thuật chỉ là một mặt, Dưỡng Nguyên đan mới là nguyên nhân lớn nhất.
Thực ra, nếu như Tề sư huynh không hoang phế, ba năm ngày đều chưa luyện được một lò, thì chắc là sẽ không kém đến mức này.
Lần này ngược lại là tiện nghi cho hắn.
"Mặt khác." Nghĩ nghĩ, Uông lão nhị mở miệng lần nữa:
"Không biết Mạc đại phu có ý nhận học đồ hay không?"
"Chiêu học đồ?" Mạc Cầu sững sờ.
"Không sai." Uông lão nhị gật đầu:
"Mạc đại phu y thuật cao siêu, một khi hiển lộ, nơi này tất nhiên sẽ kín người hết chỗ, một người sợ là bận không qua nổi."
"Chiêu thêm ba năm tên học đồ, cũng có thể san sẻ một chút."
Nói đến chỗ này, gã lại cười cười, nói: "Chỉ cần hữu tâm, kì thực không cần phải lo y thuật bị tiết lộ."
Điểm này thì Mạc Cầu có thể làm được.
Chẳng qua hôm trước hắn vẫn còn là học đồ của người khác, chẳng lẽ hôm nay liền muốn làm sư phụ hay sao?
Vả lại học đồ ở nơi này cũng chỉ nghe cho êm tai mà thôi, kỳ thực đa số đều là nghiền ép người khác để phục vụ cho bản thân.
Điều này làm cho hắn khó thích ứng trong lúc nhất thời.
"Mà thôi." Hắn nhẹ nhàng lắc đầu:
"Nhiều người sẽ khó tránh khỏi rối loạn, tâm tư khó tĩnh, hơn nữa ta vẫn là quen thuộc một mình hơn."
Đương nhiên là còn có nguyên nhân khác nữa, nhưng mà không cần phải nói tỉ mỉ.
"Được thôi." Uông lão nhị cũng không bắt buộc:
"Chẳng qua nếu như Mạc đại phu muốn thu học đồ thì nhất định phải nói với ta một tiếng, ta có thể tiến cử người cho đại phu."
"Chuyện này không thành vấn đề." Mạc Cầu mở miệng đáp ứng.
"Vậy để ta an bài người giúp Mạc đại phu khuân đồ?"
"Làm phiền!"
Gã ta ra lệnh một tiếng, mười mấy người lập tức chay tới giúp Mạc Cầu vận chuyển các loại vật dụng.
Cho đến khi đêm xuống thì mới ngừng lại.
Trong thời gian đó còn có bọn người Quách Tiêu đăng môn bái phỏng, cũng đưa tới không ít hạ lễ, náo nhiệt một tràng.
Cuối cùng hắn lấy ra một quan tiền để phát cho đám người, đợi cho không còn người nào khác thì Mạc Cầu mới đóng cửa phòng.
Một mình ngồi trên ghế dài, ánh mắt thiểm động, trên mặt đã hoàn toàn không còn vẻ hưng phấn và kích động giống như trước đó.
Mà là vẻ mặt lãnh túc.
Hiện tại xem như hắn đã bị ép bất đắc dĩ mới phải xâm nhập hang hổ, cho dù mặt ngoài có ngụy trang như thế nào thì trong lòng cũng khó tránh khỏi có một sợi dây đang kéo căng.
'Hiển nhiên là chuyện của Hoàng Khuê đã bị chuyển dời phương hướng, trước mắt sẽ không có người hoài nghi đến trên người mình.'
'Bất quá để đề phòng vạn nhất có chuyện xảy ra thì vẫn là phải làm tốt chuẩn bị.'
'Đợi cho thương lành phải đi dò nghe đường rời đi mới được, phải mau chóng rời xa nơi này, Hắc Hổ đường tuyệt đối không phải là đất lành.'
'Nhưng trước tết thì chắc là không còn cơ hội!'
"Hô. . ."
Hít sâu một hơi, suy nghĩ của Mạc Cầu nhanh quay ngược trở lại.
"Mình vừa phải dưỡng thương, vửa phải luyện công, còn phải luyện chế Dưỡng Nguyên đan, thời gian cấp bách, không rảnh chẩn trị cho người khác."
"Cho nên sau này nếu như có thể ít xuất thủ liền ít xuất thủ đi, tận lực không làm cho người khác chú ý, chậm rãi tăng cường thực lực của mình, hậu tích bạc phát mới là vương đạo."
Ánh mắt thiểm động, Mạc Cầu lặng yên đứng dậy, xoay người nhảy ra khỏi viện lạc, chạy thẳng đến một nơi nào đó.
Thỏ khôn có ba hang.
Nơi này chỉ là nơi ở bên ngoài, Mạc Cầu còn phải tìm một chỗ bí ẩn để ở trong bóng tối, dùng để giấu những món đồ không tiện gặp người.
Cũng bởi vì vậy nên hắn càng không có khả năng tuyển nhận học đồ.