Người dịch: Whistle
Ngũ đương gia Hoàng Khuê của Hắc Hổ đường đột nhiên mất tích, đúng tại đêm đó thì có người của Bạch Mã phỉ xuất hiện ở trong thành.
Điều này không khỏi khiến mọi người liên tưởng đến chuyện này.
Nhưng mà vụ này không phải do Bạch Mã phỉ làm nên bọn hắn sẽ không thừa nhận.
Còn về Mạc Cầu. . .
Không có người nghĩ rằng hắn có liên quan đến chuyện này.
Hai phương thế lực ở trong và ngoài thành đang giương cung bạt kiếm, ngay cả những bách tính ở trong thành cũng có thể cảm nhận được tình hình này.
Thân ở Hắc Hổ đường, Mạc Cầu đương nhiên là nhất thanh nhị sở.
Bất quá tuân theo nguyên tắc nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, cho nên hắn chẳng thèm ngó ngàng gì tới những chuyện xảy ra bên ngoài.
Thậm chí hắn còn ước gì song phương cứ tiếp tục như thế, như vậy thì cuộc sống của mình mới có thể an ổn, khỏi phải suốt ngày nơm nớp lo sợ.
Cứ như vậy.
Cuộc sống từng ngày trôi qua.
Trong bất tri bất giác, dưới bầu không khí khẩn trương này, thời gian đã đến gần những ngày cuối năm.
Song phương yên tĩnh ngoài dự liệu của mọi người.
Tại trong lúc này, thương thế ở trong cơ thể của Mạc Cầu cũng đã được chữa lành, thực lực càng có không nhỏ tiến triển.
Rạng sáng.
Trời vừa tờ mờ.
"Lốp bốp. . ."
Ở trong viện, thân thể Mạc Cầu nhẹ nhàng lắc một cái, bách hài* trong cơ thể liên tiếp nổ vang như tiếng như pháo. (Hàng trăm chiếc xương.)
Đoán Cốt!
"Bạch!"
Trường đao trong bàn tay hắn nhoáng lên một cái, đao quang như thác nước, từ trên xuống dưới nghịch thế trào lên, chỉ trong chớp mắt liền quét sạch một phương.
Đao quang bay múa, xoay tròn, rực rỡ như bông tuyết, không bao lâu sau đã bao phủ toàn bộ thân hình.
Nhìn từ xa thì chỉ gặp đao ảnh, không phân biệt được thân người.
Đao pháp đến được cảnh giới này đã coi như là hắt nước không tiến, tại cảnh giới Luyện Thể cũng xem như một tay hảo thủ.
"Tranh. . ."
Thân đao tranh minh, đột nhiên xuất hiện một vòng sắc bén hàn quang, chỉ trong chớp mắt liền lướt qua hơn một trượng.
"Răng rắc. . ."
Những chỗ đi qua, nhất tảng đá bị vỡ ra, vết rách như gương.
Kinh Hàn Nhất Đao!
Một trong tam đại tuyệt chiêu của Tống thị đao pháp, cũng là chiêu thức tàn nhẫn, quyết tuyệt, gọn gàng và linh hoạt nhất.
Đao xuất vô hối, thẳng tiến không lùi.
Lúc này Mạc Cầu đã thi triển được mấy phần vận vị viên mãn.
"Xoạt!"
Trường đao vào vỏ, thân thể Mạc Cầu lóe lên, hình như quỷ mị, cánh tay run run giữa trời xuất hiện tàn ảnh.
"Đốt đốt!"
Trên ván gỗ ở nơi xa đột nhiên xuất hiện hai thanh phi đao.
Biểu lộ của Mạc Cầu không thay đổi, thân thể vọt tới đằng trước, đồng thời cánh tay còn đang huy động, có vài bóng đen lóe lên một cái rồi biến mất.
"Đốt!"
Một tiếng vang lên, lại có năm chuôi phi đao tề xuất.
Mạc Cầu theo sát phía sau, đại thủ vung lên, thất chuôi phi đao đang ở trên ván gỗ đã biến mất không thấy nữa.
Ống tay áo dài của hắn lắc một cái, chín chuôi phi đao hoặc phi nhanh, hoặc lượn vòng, hoặc phiêu hốt, đều không cùng đường kính lao về phía hậu phương.
"Đốt!"
Trên cái cọc mộc nhân cách mười bước chân, ngay chỗ mi tâm, cổ họng, tim, cổ tay và những chỗ yếu hại khác đều bị trúng phi đao.
Thiên Tự Cửu Đả!
Từ thức thứ nhất Lưu Tinh Phi Trịch, rồi Hàm Sa Xạ Ảnh, Truy Hồn Thất Đinh, cho đến một thức cuối cùng Thiên Tự Cửu Đả.
Tuy chỉ có cửu thức, lại bao hàm hơn ba mươi loại pháp môn ám khí, Mạc Cầu đã nắm giữ toàn bộ.
Khi đối địch với người khác cũng không cần phải chính diện chống đỡ, chỉ cần trên người mang theo ám khí liền có thể ở trong vòng mười bước lấy đi tính mạng của địch nhân, lực sát thương kinh người.
Ngoài ra.
Thất Tinh bộ cũng đã thuần thục hơn, gần như đã hòa làm một thể với đao pháp.
Thiên La công cũng tiến triển kinh người, mấy tháng qua, nhờ bí dược phụ trợ nên lực phòng ngự của hắn đã không hề thua kém cao thủ Luyện tạng có thành tựu.
Chỉ tiếc. . .
Tiêu hao dược liệu quá mức kinh người, cho đến ngày nay, đã từng thân gia hào phú Mạc Cầu cũng bắt đầu có chút giật gấu vá vai.
Còn về Phân Ảnh kiếm, Băng Sơn quyền, hắn cũng đã có tập luyện.
Chẳng qua nói theo một cách khách quan thì uy lực quá yếu, chỉ có thể dùng võ học tích lũy để thử nghiệm cái khác.
"Đương . . Đương đương. . ."
Ngoài viện, người gõ canh đã bắt đầu gõ vang tiếng canh giờ Mão.
Mạc Cầu ngẩng đầu, thu hồi đồ vật ở giữa sân, sau đó sửa sang lại quần áo trên người rồi lặng yên nhảy ra ngoài viện.
Chỗ này là nơi ở bí mật của hắn, không phải địa phương mà Hắc Hổ đường cung cấp, hắn ở chỗ đó ngủ không an ổn.
Một lát sau.
Vừa mới trở lại tứ hợp viện không bao lâu liền có tiếng đập cửa vang lên.
"Vào đi!"
"Mạc đại phu, chào buổi sáng." Một người đẩy cửa bước vào, đầu tiên là chắp tay khách khí một phen rồi mới mở miệng nói:
"Hôm nay là ngày giao nộp Dưỡng Nguyên đan, không biết ngài đã chuẩn bị xong chưa?"
"Ừ." Mạc Cầu gật đầu, đưa tay chỉ vào một cái hộp bên cạnh:
"Năm mươi sáu viên!"
"Nhiều thêm sáu viên." Người tới cười nói:
"Xem ra lần này hao phí ít dược liệu hơn, bản sự nấu luyện đan dược của Mạc đại phu lại có tiến bộ nha!"
"Quen tay hay việc mà thôi, không tính được cái gì, chỉ cần đầy đủ tiền bạc là được." Mạc Cầu khoát tay:
"Ngoại trừ Dưỡng Nguyên đan ra thì hôm nay còn có an bài gì không?"
"Mấy ngày trước, hiệu thuốc Thanh Nang đã khất nợ tiền dược liệu, ngài cần phải qua đó thúc giục." Người tới không cần nghĩ ngợi liền mở miệng hồi đáp:
"Ngoài ra, buổi chiều đến phiên ngài ngồi xem bệnh ở Diệu Dược đường."
Diệu Dược đường chính là hiệu thuốc của Hắc Hổ đường, không mở cho người ngoài, chỉ xem bệnh cho những người trong đường.
Mỗi ngày đều sẽ có đại phu thay phiên ngồi xem bệnh.
Bình thường đều sẽ có hai vị đại phu, một vị làm chủ xem bệnh, một vị thì làm phụ trợ.
Mạc Cầu là chủ xem bệnh.
Ngoại trừ nghi nan tạp chứng thì hắn rất ít xuất thủ, đương nhiên là lúc đầu đã làm cho không ít người không phục.
Nhưng mà sau khi được chứng kiến thủ đoạn của hắn liền không có người dị nghị nữa.
"Diệu Dược đường nha!" Mạc Cầu vuốt vuốt lông mày.
Hắn cũng đang hài lòng đối với tình cảnh trước mắt của mình, duy chỉ có nơi này là hắn thật sự không thích.
Bởi vì hắn không muốn phải làm việc vặt, mà ở nơi đó thì nhất định phải thể hiện ra năng lực, những chuyện thể hiện thế này là thứ mà Mạc Cầu tận lực tránh khỏi.
Chỉ tiếc đây là yêu cầu cưỡng chế của Hắc Hổ đường, không thể cự tuyệt nên hắn chỉ có kiên trì.
"Đi hiệu thuốc Thanh Nang trước, sau đó đi Vọng Giang lâu dùng bữa rồi mới đi Diệu Dược đường." Mạc Cầu than nhẹ một tiếng rồi cất bước ra ngoài:
"Lão Chu, chuẩn bị xe ngựa xong chưa?"
"Đã chuẩn bị tốt." Lão Chu khom người dẫn đường bước ra ngoài:
"Mạc đại phu, mời lên xe!"
Vết bánh xe lộc cộc, không lâu sau đó liền dừng lại trước cửa hiệu thuốc Thanh Nang.
"Đệ đến rồi à." Lúc này còn chưa có bệnh nhân, Tần Thanh Dung đang ở bên trong kiểm kê dược liệu, thấy Mạc Cầu đi vào liền lập tức ra đón:
"Ta đang muốn nói với đêh, chuyện dược liệu. . ."
"Sư tỷ." Mạc Cầu xen ngang lời nàng, nói thẳng:
"Ta có thể kéo dài thêm hai ngày giúp sư tỷ, nhưng lại lâu thêm thì không được, tốt nhất là Tần sư phụ nên nghĩ một chút biện pháp."
"Đang suy nghĩ rồi." Trên mặt Tần Thanh Dung lộ ra vẻ đắng chát.
Bây giờ rất khó để ra khỏi thành, ngay cả Lôi gia đều đã bị hao tổn nhiều lần, thu mua dược liệu là chuyện vô cùng khó khăn.
"Đúng rồi." Nàng lấy lại bình tĩnh rồi nhỏ giọng nói:
"Chuyện đệ nhờ ta hỏi thăm đã có tin tức rồi."
"Nha!" Hai mắt Mạc Cầu sáng lên:
"Nói thế nào?"
"Địa đồ là vật phẩm bị triều đình quản chế, còn nghiêm hơn cả cung nỏ, tư tàng là đại tội, cho nên có rất ít." Tần Thanh Dung thấp giọng nói:
"Bất quá trong địa phương chí có, ta đã sai người hỏi rồi, gần đây đang nghĩ biện pháp phục khắc ra một quyển."
"Làm phiền!" Mạc Cầu nhẹ nhàng thở ra, chắp tay nói cảm ơn.
"Đệ muốn địa đồ làm gì?" Tần Thanh Dung lại có chút không hiểu:
"Muốn rời khỏi nơi này?"
"Xem thử thôi." Mạc Cầu từ chối cho ý kiến, chỉ dặn dò nàng:
"Chuyện này còn muốn làm phiền sư tỷ thay đệ giữ bí mật, trước mắt ta không muốn để cho những người khác biết được."
"Ừm." Tần Thanh Dung yên lặng gật đầu.
"Mạc đại phu." Lúc này, lão Chu đang ở ngoài cửa trông coi đột nhiên mang theo một người vội vã chạy vào:
"Bên Diệu Dược đường có việc gấp, ngài hãy mau chóng tới đó một chuyến."
"Được." Mạc Cầu nghiêm mặt, lúc này gật đầu:
"Lập tức đi."
Đại phu có rất nhiều chỗ tốt, duy chỉ có điểm này là không tốt, chỉ cần có người trọng bệnh, mặc kệ là đang làm gì thì đều phải đi qua.
Tần Thanh Dung nhìn Mạc Cầu rời đi, đang muốn quay người thì ánh mắt lại hoảng hốt một cái.
Nàng đưa tay đo đạc bóng lưng của Mạc Cầu, sau đó lại so sáng với bản thân mình, ánh mắt khẽ biến phức tạp.
Chẳng biết từ lúc nào, người thiếu niên lúc trước chỉ đứng tới bên hông mình, hiện giờ đã cao hơn cả mình.
Dáng người, cũng không còn là vừa gầy vừa lùn nữa, mà là hình thể tráng kiện có thể làm cho người ta sinh ra một cảm giác ỷ lại.
"Haizz!"
Nàng ung dung thở dài một hơi rồi quay người trở lại.