Người dịch: Whistle
Không biết đã qua bao lâu.
Tất cả đều tan thành mây khói.
Một vài đỉnh núi ở xung quanh đã biến mất không thấy gì nữa, trên núi giống như vừa trải qua một cơn gió lốc càn quét, cây cối ngã ngã nghiêng nghiêng.
Trên mặt đất xuất hiện một cái hố cực lớn.
Ở trung tâm của cái hố đó, Mạc Cầu run rẩy chậm rãi đứng lên, nửa bên gò má tràn đầy máu tươi, thân thể bên trái đã bị ép thành bánh thịt.
Với cường độ nhục thể mạnh mẽ của hắn cộng thêm rất nhiều bảo vật hộ thân mà cũng rơi vào tình trạng như vậy, có thể biết được uy năng mạnh cỡ nào.
"Hô. . ."
Mạc Cầu thở dài một ngụm trọc khí, Kim Đan ảm đạm bên trong cơ thể đang chậm rãi chuyển động, một sợi Pháp lực tinh thuần xuất hiện nhanh chóng lao tới những phần cơ thể bị tổn thương.
Mặc dù vết thương không nhẹ, nhưng may là bảo vệ được tính mạng.
Với thủ đoạn của hắn, khôi phục cũng chỉ là vấn đề thời gian.
Mà gã Thân Hầu kia. . .
Mặc dù độn pháp của người này tinh diệu, nhưng lực phòng ngự lại không mạnh, chỉ trong chớp mắt khi vụ nổ vừa xảy ra thì cơ thể của gã đã bị nổ thành cặn bã.
Chết đến không thể chết lại!
"Bạch!"
Đao mang lướt tới phụ cận, lộ ra vẻ mặt kinh nghi bất định của Thiên Si:
"Mạc huynh, huynh thật khiến cho người khác cảm thấy ngoài ý muốn."
Y lắc đầu than nhẹ, giọng mang cảm khái:
"Là do tại hạ nghĩ nhiều rồi, xem ra nếu như chỗ này không có ta thì Mạc huynh sẽ ứng đối càng nhẹ nhàng hơn."
Vừa rồi, nếu như không nhờ Mạc Cầu xuất thủ thì sợ là y đã gặp phải độc thủ của Thân Hầu, cái gọi là hỗ trợ trông càng giống như là vướng víu.
"Đạo huynh quá khiêm tốn." Mạc Cầu chậm rãi:
"Dưới tình huống biết rõ Mạc mỗ đắc tội với Tán Hoa lão tổ mà vẫn còn nguyện ý đồng hành, tâm ý của đạo huynh, Mạc mỗ đa tạ."
"Ai!"
Thiên Si lắc đầu, thấy vẻ mặt cẩn thận của Mạc Cầu, y lập tức ném tới vài thứ:
"Mặc dù Mạc huynh đã thoát được một kiếp, nhưng thương thế không nhẹ, không ngại tĩnh dưỡng một hồi trước, những thứ này đều là vật còn sót lại trong vụ nổ vừa rồi."
Đồ vật cũng không nhiều.
Dù sao ngay cả nhục thân của Kim Đan đều bị vụ nổ vừa rồi phá hủy, những vật còn sót lại đều không phải hạng thường.
Một thanh Hắc Kiếm, một cái lẵng hoa, một tấm gương, một mảnh lá cây.
Chỉ có bốn món.
Dưới tình huống tự bạo Kim Đan mà mấy thứ này vẫn còn tồn tại, chứng tỏ phẩm giai sẽ không kém, nhưng lúc này Linh quang trên đó cũng đã ảm đạm, chỉ có mảnh lá cây kia vẫn còn có Linh quang láp lóe.
Ánh mắt Mạc Cầu khẽ nhúc nhích, nhiếp lên tấm gương rồi ném cho Thiên Si:
"Làm phiền đạo hữu tương trợ, vật này xem như thù lao."
"Cái này. . ."
Thiên Si ngây người.
Y cũng chẳng hỗ trợ được gì.
Bất quá khi đối mặt với Mạc Cầu thì dường như y đã nghĩ đến chuyện gì đó, hơi chần chờ một chút, cuối cùng vẫn nhận lấy tấm gương, nhẹ gật đầu:
"Đa tạ!"
Nói xong liền chỉ tay về phía xa:
"Bên trong khe núi kia vẫn còn có một số phàm nhân may mắn thoát được một kiếp, ta tới đó hỏi một chút tin tức, Mạc huynh không cần phải vội."
Mạc Cầu gật đầu, giương mắt nhìn đối phương rời đi, sau đó mới nhẹ nhàng thở ra.
Tuy nói Thiên Si thể hiện ra vẻ rất đáng tin cậy, nhưng biết người biết mặt không biết lòng, vạn nhất đối phương trở mặt thì hắn cũng không biện pháp gì tốt.
Đến lúc đó, cũng chỉ có thể dựa vào Trọng Minh Hỏa Mãng và Đại La Pháp Nhãn liều mạng một phen.
May mà đối phương là hạng người chính trực, còn phát hiện được bầu không khí không đúng nên đã chủ động đưa ra đề nghị rời đi.
Y thu lấy Pháp bảo cũng là vì muốn làm cho Mạc Cầu yên tâm.
Lấy lại bình tĩnh.
Mạc Cầu lấy ra mấy viên Đan dược rồi ăn vào, tạm thời ngăn cản khí tức sôi trào bên trong cơ thể, lúc này Mạc Cầu mới nhìn về phía ba món bảo vật ở trước mặt.
Một thanh kiếm, một cái lẵng hoa, một mảnh lá cây.
Kiếm có màu đen, nhưng khi cầm vào tay nhìn thật kỹ sẽ phát hiện ra màu đỏ, vàng, xanh, do ba màu này vẫn luôn đang thay đổi rất nhanh nên mới làm cho người khác cảm thấy là màu đen.
Thanh kiếm này cực kỳ thần dị, tự mang một cỗ nhiếp người chi ý, e rằng người thường nhìn vào một cái thì Thần hồn sẽ trầm mê trong ảo cảnh tự sinh của kiếm này.
Phái Tán Hoa!
Môn phái dùng tình nhập đạo, dùng dục chứng pháp.
Ngay cả Pháp bảo cũng cực kỳ tà môn, có thể dẫn động nhân tâm tình dục, nếu như tu sĩ dưới Kim Đan không có tâm chí kiên định thì cũng không thể nhìn.
Lẵng hoa thì là của vị Thất Thánh minh kia, rơi vào trong tay của Thân Hầu, bây giờ lại trở lại trong tay của Mạc Cầu.
Lúc đó Thân Hầu còn lấy được một món nữa, tính luôn cả thanh dao găm của gã cũng đã bị hủy trong vụ tự bạo Kim Đan vừa rồi, chắc là chỉ có thể tìm được một chút mảnh vỡ trở về.
Bảo vật này có công năng tương tự như bảo kính của phái Tán Hoa, bất quá nó chỉ có thể thu nhận Pháp bảo, mà chiếc bảo kính kia còn có thể định trệ tu sĩ.
Cũng bởi vì có công năng tương tự nên Mạc Cầu mới cho Thiên Si một món.
"Vậy mà lại không bị phá hủy?"
Mạc Cầu cầm cái lẵng hoa trong tay kinh ngạc nói thầm.
Chất liệu của đa số lẵng hoa đều không sánh bằng binh khí, ngay cả những món pháp bảo khác đều đã bị hủy, vậy mà nó lại hoàn hảo không bị tổn hại gì.
Chỉ có Linh quang là mờ đi một chút.
Rất rõ ràng, uy lực của bảo vật này cực kỳ ghê gớm, lúc trước Bảo Sơn đã từng dựa vào bảo vật này mà liên tục vây khốn Vô Cực Thần Đao và Kim Long Tiên, suýt chút nữa là lật bàn.
Món cuối cùng là một mảnh lá cây.
Nếu như nói lẵng hoa có thể bảo tồn hoàn chỉnh thì Mạc Cầu cảm thấy có chút ngoài ý muốn, vậy thì cảm giác mà mảnh lá cây này tạo ra cho Mạc Cầu chính là kinh nghi bất định.
Lá cây ố vàng, giống như những chiếc lá cuối thu rơi xuống mặt đất.
Cầm vào thì thấy nhẹ nhàng, Pháp nhãn nhìn qua chỉ có thể thấy được một chút Linh quang, Linh quang cũng không rõ ràng, lại không đáng chú ý, lại càng không thể nói làm mạnh mẽ.
Chuyện này làm cho hắn cảm thấy khó hiểu là tại sao nó lại có thể không bị tổn hại trong vụ nổ vừa rồi.
Mạc Cầu nhíu mày, chậm rãi tuồn một tia Pháp lực vào trong.
"Ông. . ."
Đột nhiên.
Thức hải run rẩy.
Một luồng Phật quang nhu hòa lặng lẽ xuất hiện ở giữa thức hải, còn có một tôn Phật Đà mặc cà sa màu trắng, ý cười đầy mặt nhặt chiếc lá lên rồi nhìn sang.
Còn có phật âm quanh quẩn:
"Sự vô thường, Thì vô gian!"
"Tung hoành 84,000 do tuần*, thân hình trải rộng trong khe hở vô gian, chính là Địa Ngục Vô Gian." (Do tuần là một đơn vị đo chiều dài của Ấn Độ cổ đại.)
"A Di Đà Phật!"
Phật Đà thu liễm ý cười, vẻ mặt từ bi:
"Thì vô gian, mệnh vô gian, nhi hữu thú quả vô gian, chịu khổ vô gian, muốn xuất nhập vô gian, trước phải tiếp nhận vô gian nghiệp quả. . ."
"Ngươi, có thể chịu được không?"
"Hửm?" Trong lòng Mạc Cầu bừng tỉnh, hắn đột nhiên ý thức được trong mảnh lá cây này chính là truyền thừa Vô Gian độn pháp của Thân Hầu.
Hơn nữa còn là Phật môn truyền thừa.
Hình như muốn lấy được truyền thừa này phải trải qua khảo nghiệm gì đó.
Bất quá. . .
"A!"
Mạc Cầu cười khẽ, thức hải lập tức sáng rõ, rất nhiều tinh thần tỏa sáng ở trong thức hải đều đồng thời nở rộ Linh quang.
Hình như Phật Đà sửng sốt một chút, toàn bộ hình chiếu lập tức vỡ tan, bị tinh quang chậm rãi thẩm thấu, trực tiếp lấy ra pháp môn bên trong.
Chỉ cần là Công pháp có thể vào trong thức hải thì hắn vẫn chưa gặp phải môn pháp nào không thể giải quyết.
Vĩnh Trấn U Minh cũng có thể.
Phật Đà này, cũng không ngoại lệ!
Trong nháy mắt.
Rất nhiều cảm ngộ dâng lên trong thức hải, một môn độn pháp Nguyên Anh cảnh tinh diệu chí cực đã bị hắn nắm giữ toàn bộ.
Vô Gian Độn!
Người tu pháp này có thể xuất nhập vô gian, tới lui nhanh chóng.
Nhưng mà. . .
Nhất định phải cầm mảnh lá cây chứa chân ý của Phật Đà trong tay kia thì mới được, nếu không thì sẽ không làm được gì, giống như ô tô không có xăng, đồ điện không có điện!
Sau khi hiểu rõ, trên mặt Mạc Cầu hiện lên vẻ im lặng.
Đây thực sự là lần đầu tiên mà hắn nhìn thấy loại pháp môn truyền thừa này, Phật môn không phải vẫn luôn lấy từ bi làm gốc, vậy thì đây là cái gì.
Vô thức.
Trong lòng đột nhiên xuất hiện một cảm giác không thích hợp.
Đây đúng là Công pháp của Phật môn?
Mạc Cầu cúi đầu nhìn mảnh lá cây trong tay, cũng không biết có phải là ảo giác hay không, trong nháy mắt này, hắn cảm thấy mảnh lá cây lộ ra vẻ quỷ dị.
Nghĩ nghĩ, hắn há miệng ra rồi nuốt luôn lá cây vào bụng.
Bất kể như thế nào thì Vô Gian Độn cũng cực kỳ cao minh, nếu có thể hoàn toàn chưởng khống, cho dù có đối mặt với Tán Hoa lão tổ thì hắn cũng có cơ hội đào mệnh.
Mạc Cầu đương nhiên sẽ không thể để vụt mất.
Nếu như thật sự không có tác dụng thì sau này lại bỏ cũng được.
Quan trọng nhất chính là, mặc dù Đại La Pháp Nhãn đã giật giật, nhưng lại không có dị thường gì lớn, chắc là chỉ có gì đó quái lạ, nhưng vấn đề lại không lớn.
. . .
Một tháng sau.
Phụ cận Hoàng thành Yến quốc.
Mấy chục cỗ xe ngựa chạy dọc theo quan đạo.
Tiếng bánh xe lộc cộc, hơn ngàn người chen chúc tiến lên, trong đó không thiếu vương công hiển quý, nhưng lúc này lại có vẻ tất cung tất kính.
Giống như Đế Hoàng đi tuần trở về vậy.
Mà chiếc xe ở chính giữa rộng chừng một căn phòng kia thì lại không giống như là của Hoàng tộc, có hai sợi tóc mai xõa xuống, bồng bềnh như tiên.
"Hô. . ."
Mạc Cầu mở mắt ra, trong mắt lấp lóe Linh quang.
Nhờ vào các loại Linh dược đoạt được trong khoảng thời gian này mà vết thương của hắn đang khôi phục rất nhanh, đã điều dưỡng được bảy tám phần, thậm chí ngay cả tu vi cũng có chỗ buông lỏng.
Có lẽ chỉ sau một khắc liền có thể tiến giai Kim Đan trung kỳ.